Cả người nằm ở trên giường, sốt cao mơ mơ màng màng, trong lúc Nhã Tuệ vội vàng tìm bác sĩ thì trong miệng bắt đầu lẩm bẩm một số chuyện gì đó liên quan đến tính mạng. . . . . .
Có một bàn tay nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, xoa nhè nhẹ, thật ấm áp. Mùi vị rất quen thuộc.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, sốt cao mơ mơ màng màng, nhưng bởi vì mùi vị kia rất quen thuộc, mồ hôi chảy xuống cổ, mở mắt, giống như thấy một người đàn ông dịu dàng, đang dịu dàng nhìn mình mỉm cười, nước mắt của cô lăn xuống, gọi khẽ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn cô.
Mặt của Đường Khả Hinh phát sốt đỏ bừng, hai mắt tràn nước mắt, còn muốn khẽ gọi anh, nhưng bởi vì không còn hơi sức, mà sắp ngất xỉu.
Bên ngoài cửa sổ, giống như bay tới một bài hát: Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm. . . . . . em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh. . . . .
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh chống đỡ một chút ý thức cuối cùng, muốn mở mắt, nhìn người trước mặt. . . . . .
Nước mắt từng viên từ khóe mắt chảy xuống. Ánh mắt mơ hồ ướt át, người trước mặt càng lúc càng mơ hồ.
“Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, nhìn người trước mặt, muốn dùng hết sức lực cuối cùng, muốn gọi anh, muốn giữ anh lại. . . . . .
“Đừng đi. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . . Đừng đi. . . . . . Tôi thật sợ . . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .” Thân thể Đường Khả Hinh bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nước mắt từng viên chảy xuống, muốn liều mạng giữ lại một chút bong dáng anh lần cuối cùng nhưng vào lúc này, anh giống như bức tranh dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.
“Đừng đi. . . . . . Tôi thật sợ. . . . . . Tôi không chịu nổi, đừng đi. . . . . . xin cho tôi yếu ớt một lần cuối cùng. . . . . . Tôi cầu xin anh. . . . . . Đừng đi. . . . . . Đừng bỏ rơi tôi . . . . . Tôi thật sự thực không chịu nổi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cái bóng kia, lại khổ sở thất thanh khóc.
“Ngày ấy là như thế, rất nhiều người như thế, nhưng cố tình để cho em gặp anh, anh là người chân thật, anh là người rất tốt, em từng nghi ngờ em đang nằm mơ, không còn một mình nữa, tâm sự có người nghe, đêm dài đằng đẵng ở chung một chỗ, cùng em đếm sao, bên bờ biển đón gió, chỉ cần có anh, em sẽ an tâm, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không còn lối về, cả đời này cũng không hối hận, cùng em lên núi xuống biển, cùng em đêm tối đầu bạc, vui vẻ bi thương cũng không đáng kể, em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến tận đáy lòng, anh muốn cạn chén vì em, anh muốn say vì em, bởi vì em là bảo bối của anh . . . . .”
Giai điệu “Tâm can bảo bối” đang nhẹ nhàng làm bạn cùng cô gái bị thương, xoay quanh cả buổi tối.
***
Sáng sớm hôm sau! !
Trời xanh mây trắng, biển xanh bao la! !
Sóng biển nổi giận gầm lên một tiếng, tuôn trào xô vào bờ! !
A! ! Vài cô gái mặc váy lụa mỏng dài màu trắng của dâu phụ, đầu đội vòng hoa, đứng ở bên bờ biển, cầm hoa cầu, chạy như bay bên bờ biển, đuôi váy thật dài bay múa lên! !
“Aiz! Không nên chạy như vậy! !” Nhiếp ảnh gia đứng ở đầu kia, nhìn bọn họ, nói: “Lúc chụp rồi chạy! !”
“Nước biển rất lạnh! !” Dâu phụ vui vẻ cầm hoa cầu, hoàn toàn không để ý đến nhiếp ảnh gia, một mình tự đùa vui! !
Một bài nhạc hôn lễ réo rắc vang lên! !
“Kéo . . . . . .” Có người cầm máy điện đàm, hướng cảnh trí phía trước, quát to một tiếng! !
Bức màn lụa màu trắng dài 50 mét, ở trong sân khấu màu trắng, kéo mạnh lên, đón gió bay tung, như mộng như ảo.
Vô số nhân viên làm việc, rối rít ở hiện trường dựng cảnh và nhân viên làm việc đang tính toán thảm đỏ từ Khách sạn Á Châu đến bờ biển rốt cuộc là bao nhiêu, không khí náo nhiệt, làm cho người khắp xung quanh đưa mắt nhìn, thậm chí còn có tân khách ngoại quốc, rối rít đến bờ biển, nhìn hôn lễ dựng cảnh huy hoàng, đang suy nghĩ xem tiểu thư cậu ấm nổi tiếng nhà nào muốn tổ chức hôn lễ?
Một chiếc xe buýt màu trắng dừng ở trạm trước khách sạn.
Nhã Tuệ cùng Đường Khả Hinh còn bệnh, vẫn có chút không thoải mái, đi xuống xe, lập tức nghe được tiếng nhạc hôn lễ, hai người cùng nhìn đám người náo nhiệt ở bờ biển, cùng bố cảnh hôn lễ từ từ dựng lên, hỏi: “Đây là. . . . . .”
Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Mạn Hồng sắp đến hôn lễ, phải dàn dựng cảnh, hôm nay bố cảnh dâu phụ chụp hình trước.”
Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, có chút tiếc nuối hỏi: “Tại sao cô không làm dâu phụ?”
Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, nói: “Tôi sợ mình không ai thèm lấy. Cho nên sẽ không làm.”
“À? Cô cũng tin à?” Đường Khả Hinh có chút bất đắc dĩ nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười nói.
“Tôi thật sự không muốn sống một mình, thật cô đơn. . . . . .” Nhã Tuệ không nhịn được bật cười, nói.
Đường Khả Hinh chợt mỉm cười, chợt cảm thấy có chút choáng váng.
“Cô không sao chứ. . . . . . Bảo cô không cần đi làm. . . . . .” Nhã Tuệ có chút lo lắng đỡ nhẹ cô, nói.
“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi đứng vững thân thể, sau đó theo bản năng đè nén cảm giác ngất xỉu, chậm rãi đi về phía trước.
“Cô muốn trở về phòng ăn sao?” Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, hỏi.
“Không. . . . . . Về Hoàn Á trước, có phần rượu đỏ tài liệu, phải nhập hồ sơ, phần công việc này vẫn để tôi làm. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, sâu kín nói.
“Cũng không gấp gáp, tôi nhớ cô xin nghỉ. . . . . .” Nhã Tuệ nói.
Khả Hinh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, cũng không để ý tới lời nói của Nhã Tuệ, mà đi vào đại sảnh khách sạn, sau khi chia tay với Nhã Tuệ, một mình đi trở về Hoàn Á.
Ba nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng mỉm cười với cô.
Cô cũng cười khẽ, đi vào thang máy, nhìn thời gian mới 8 giờ 30 phút, suy nghĩ nhập hết hồ sơ rồi đến phòng ăn cũng không muộn, liền lau nhẹ mồ hôi trên trán, nhìn thang máy nhanh chóng chạy lên tầng lầu Tổng Giám đốc, mới vừa mở ra, cũng đã thấy mấy người Lâm Sở Nhai đang cùng nhau cãi nhau ầm ĩ, muốn khiêng lên Tào Anh Kiệt ném xuống cửa bên kia ! !
“Aiz! ! Mọi người không nên như vậy! ! Cô ấy thật không có mang thai! ! Cô ấy chỉ muốn nôn! ! Hiểu chưa?” Tào Anh Kiệt thật sự rất tức giận nhìn bọn họ! !
“Tôi cho cậu biết tên nhóc! !” Lâm Sở Nhai chỉ vào Tào Anh Kiệt, không nhịn được cười nói: “Tôi thấy cậu mỗi ngày ăn trứng gà sống, là phải có ý nghĩ này!”
“Shit! !” Tào Anh Kiệt không nhịn được nói tục, lập tức muốn ngoặt cổ của Lâm Sở Nhai, muốn vặn chết anh! !
“Cậu dám giết chết tôi! ! Cậu dám giết chết tôi! !” Lâm Sở Nhai cong người xuống, kêu to: “Lúc cậu không có Trần Mạn Hồng, tôi vẫn hôn cậu, cho cậu hôn, cho cậu ôm! !”
Phốc! !
Đồng nghiệp bên phòng hành chính cũng không nhịn được bật cười.
“Mẹ anh! ! Nói giống như tôi thật sự cùng anh đã sanh đứa bé! !” Tào Anh Kiệt cực kỳ tức giận, lập tức lại muốn kéo cà vạt của anh, ghìm chết anh! !
Tô Lạc Hoành đứng ở một bên, cười ha ha, lại thấy Đường Khả Hinh cũng đứng ở một bên mỉm cười, anh lập tức ồ một tiếng, rất quan tâm nhìn cô, gọi: “Khả Hinh? Cô đi làm à?”
Lời này vừa nói ra, đám người Tào Anh Kiệt cũng lập tức nhìn Đường Khả Hinh, kêu lên: “Này! ! Ngày hôm qua tay cô như vậy, tại sao đi làm ngay? Không nghỉ ngơi?”
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Không nghỉ ngơi. Hôm nay có tài liệu rượu đỏ, phải nhập hồ sơ.”
“Nghỉ ngơi vài ngày cũng không có việc gì ! Lười biếng là tinh thần Hoàn Á chúng ta!” Tô Lạc Hoành đau lòng nhìn cô nói.
“Đúng vậy. . . . . . Cô nhìn sắc mặt của cô đi, rất tái . . . . . . Trước kia ở chúng tôi, một đứa bé tươi vui bướng bỉnh, hiện tại thành như vậy!” Lâm Sở Nhai cũng có chút đau lòng muốn đi qua ôm cô, nói: “Tôi rất nhớ Tiểu Đường trước kia. . . . . .”
“Anh cút đi!” Tô Lạc Hoành lập tức đẩy anh ra, mình muốn lên đi ôm.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh tiều tụy nhìn mấy người bọn họ đùa giỡn, tâm trạng của mình cũng tốt hơn một chút, cười khẽ.
“Này! ! Đám đàn ông xấu các người! ! Không có việc gì, đứng ở chỗ này đùa bỡn náo nhiệt cái gì?” Tiêu Đồng đi tới, nhìn bọn họ, cười nói.
“Chúng ta muốn có thêm sức lực, moi đứa con trong bụng Tào Anh Kiệt ra! !” Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành lập tức muốn bắt Tào Anh Kiệt, muốn xô ngã anh xuống đất, bới quần của anh!
“Mấy tên biến thái này! !” Tào Anh Kiệt kêu to, liều mạng chạy tới đầu kia.
Tiêu Đồng nhìn bốn người bọn họ đùa giỡn như đứa bé, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười.
“Còn cười. . . . . .” Tiêu Đồng cố ý nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt trách cứ nói: “Ngày hôm qua rất khó chịu, tại sao hôm nay lại đi làm? Công việc thật không gấp gáp.”
“Nhưng tôi không sao, ở nhà rảnh rỗi không có việc làm, không phải lãng phí thời gian?” Đường Khả Hinh mỉm cười nói, lại cảm giác có chút ngất xỉu.
“Cô làm sao vậy? Sắc mặt cô quá tái.” Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh, có chút lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. . . . . . Tối hôm qua hơi sốt. . . . . . Tôi đi pha cà phê trước, sau đó sẽ nhập tài liệu. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, lại có chút rời rạc không còn hơi sức đi về phía trước. . . . . .
“Này!” Tiêu Đồng nhìn bóng lưng của cô, có chút đau lòng gọi.
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, cả đêm qua phát sốt, uống thuốc hạ sốt, làm cho mình hư mềm không còn hơi sức, liền đi tới trước phòng giải khát, rót một ly nước nóng uống xong, mới nặng nề thở dốc một hơi, vẫn theo thói quen thường ngày, lấy ly thủy tinh, bắt đầu pha trà sữa, án theo hương vị Trang Hạo Nhiên thích uống, lại thêm vào một chút đường cát và bột trứng gà. . . . . . Nhưng cô cầm bình nhỏ lên, lại phát hiện bên trong đã hết sạch. . . . . . .
Nhẹ nhàng đưa mắt nhìn bên trong bình trống không, hai tròng mắt của cô khẽ bối rối, để nhẹ xuống, liền cầm ly trà sữa không có cho them bột trứng gà, đi ra phòng nghỉ ngơi, trải qua phòng thư kí, trong ánh mắt lo lắng của Tiêu Đồng, thật cẩn thận đi vào phòng Tổng Giám đốc, cũng không có ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc đi đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt trà sữa ở trước bàn, liền chậm rãi xoay người, đón gió biển lùa vào, vừa muốn kéo cửa đi ra ngoài. . . . . .
“Hôm nay tại sao trà sữa không thêm bột trứng gà?” Có một tiếng nói từ phía sau, nhàn nhạt truyền đến.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, đột nhiên sửng sốt.
Có người nhẹ nhàng đặt ly xuống, ho khan một tiếng, mới nói: “Nếu như hết thì mua đi, tôi uống quen rồi. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hai mắt rời rạc mờ mịt, lập tức thoáng qua màu sắc kì lạ, sau đó bởi vì kích động mà hiện lên nước mắt, không dám tin âm thanh mình nghe được, cũng không dám xoay người. . . . . .
Anh nhẹ nhàng lật tài liệu.
Tin chắc đó không phải là mộng.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh đang trong kinh ngạc và không thể tin nổi, chậm rãi xoay người, nhìn bàn làm việc ở đầu kia . . . . . .
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang kẻ sọc màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, vạt áo trước đeo corsage Hoàng thất Anh quốc, phong độ nhẹ nhàng, nghiêm nghị ngồi ở trước bàn làm việc, hai mắt chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, lộ ra ánh sáng sắc bén. . . . . .
Bình luận