“Khách ở bên bàn 2 gọi thêm một chai Martini kìa. Mau mang qua đi.”
“Whiskey hết rồi. Tiểu Lâm, xuống hầm rượu lấy thêm vài chai lên đây.”
“Này này, chú ý nhìn đường kìa em gái. Cẩn thận vỡ hết cốc bây giờ.”
Nhân viên phục vụ của Hoan Lạc lúc này đều đang nháo nhào cả lên. Mọi người ai nấy đều chạy qua chạy lại làm việc nọ việc kia, không khi nào ngơi tay.
Hôm nay là ngày quán bar của họ kỉ niệm sinh nhật tròn bốn tuổi. Bởi vì lượng khách kéo đến đông hơn so với bình thường, cho nên đích thân An Nhã Lệ phải xắn tay vào chỉ đạo trật tự. Không đủ nhân lực, ngay cả người quản lý cũng bị cô đá đi làm bồi bàn.
Cậu quản lý trẻ nhiệt tình sau một hồi vắt chân lên cổ mà phục vụ, thấy khách đã ra về không ít mới chạy đến bên An Nhã Lệ, thì thầm bảo nhỏ với cô: “Chị Lệ, chị xem chừng khách cũng vãn bớt rồi đấy! Hay là chị về phòng nghỉ ngơi một lát đi, việc ở đây cứ để em lo cho.”
An Nhã Lệ nhìn tình hình trông có vẻ cũng ổn hơn, lại nghĩ bản thân cả tối chưa ăn gì lót dạ, có chút hơi mệt vì đói thì liền gật đầu đồng ý. Trước khi rời khỏi, cô vẫn chẳng quên dặn dò: “Có chuyện gì nhất định phải gọi tôi ngay đấy!”
[…]
Hoan Lạc ban đầu vốn dĩ là do Trình Đế Uy và Phong Dực cùng góp vốn đầu tư thành lập, An Nhã Lệ thì làm công tác quản lý. Nhưng hai năm gần đây, cả Trình Đế Uy lẫn Phong Dực đều bận rộn với sự nghiệp riêng của mình. Cho nên cô đã mua lại tổng 20℅ cổ phần, nghiễm nhiên trở thành cổ đông thứ ba của quán, đồng thời thay hai người anh điều hành mọi thứ.
An Nhã Lệ trở về phòng nghỉ của mình. Khép cửa lại, cô không nhịn được thở phào một hơi. Từ hồi lên làm cổ đông rồi thuê người quản lý quán, chắc cũng phải khá lâu rồi cô không quay cuồng giống hôm nay. Bây giờ quay mòng mòng như vậy, cơ thể quả thật có chút mỏi.
“Lệ Lệ, mệt lắm ư?”
Cả người bỗng rơi vào một vòng tay quen thuộc. Trình Trạch Dương ôm lấy An Nhã Lệ từ phía sau. Anh tựa cằm lên vai cô, cất giọng trầm ấm hỏi nhỏ.
“Trạch Dương? Anh đến từ khi nào vậy? Sao không gọi cho em?” An Nhã Lệ dường như khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Trình Trạch Dương. Cô xoay người đối diện với anh, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Vốn dĩ đến từ lúc em ở dưới kia rồi cơ Nhưng mà sợ em đang bận nên anh nào dám gọi để làm phiền chứ?” Trình Trạch Dương mỉm cười hôn nhẹ lên trán An Nhã Lệ một cái rồi mới chậm rãi buông ra. Anh nắm tay, kéo cô đến bên chiếc ghế sofa đặt gần đó.
An Nhã Lệ theo Trình Trạch Dương ngồi xuống nệm ghế. Nhưng còn chưa ấm chỗ được bao lâu thì lúc này…
“Ọc ọc ọc!”
Bụng nhỏ của cô chẳng hề báo trước, đột nhiên sôi réo ầm ĩ, phát ra một tràng âm thanh kháng nghị khá to như thể đang nhắc nhở chủ nhân của nó rằng cả tối nay cô vẫn chưa ăn gì.
An Nhã Lệ bị cái bụng trời đánh làm cho ngượng chín người. Cô đỏ mặt xấu hổ liếc mắt sang Trình Trạch Dương. Ấy vậy mà anh chẳng hề trêu chọc An Nhã Lệ như mọi khi, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
“Anh biết ngay là em sẽ lại bỏ bữa mà.” Trình Trạch Dương thở dài một tiếng rồi nhấc chiếc túi giấy xi măng đặt trên bàn đưa cho An Nhã Lệ: “Bữa tối đây. Em mau ăn đi cho nóng!”
An Nhã Lệ hiếu kỳ nhận lấy chiếc túi từ Trình Trạch Dương, nhanh chóng mở túi xem thử. Một mùi thơm phức của thức ăn bay vào mũi. Ánh mắt cô không giấu được sự phấn khích: “Là bánh kếp nhân thịt và thịt cừu nướng. Đúng món em thích này. Trạch Dương, cảm ơn anh nha!”
Nói rồi, An Nhã Lệ không quên quay sang hôn “chụt” một cái lên má người đàn ông bên cạnh.
Hành động thân mật của cô bạn gái khiến ai đó lập tức ngơ ngẩn. Trình Trạch Dương còn định nói với An Nhã Lệ vài điều nhưng cô đã lấy một miếng bánh kếp ra ăn rồi.
Lời muốn nói lại thôi, Trình Trạch Dương cứ lặng lẽ ngồi ngắm An Nhã Lệ như thế. Thỉnh thoảng có vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống, anh liền nhẹ nhàng giúp cô vén ra sau tai.
Kể ra thì mối quan hệ giữa Trình Trạch Dương và An Nhã Lệ quả thật có chút vi diệu. Hai người họ đã từng tan vỡ một lần. Nhưng kể từ đêm đầu tiên tái ngộ ở Hoan Lạc, Trình Trạch Dương không hề truy vấn tất cả những uẩn khúc xảy ra trong quá khứ, chỉ kiên trì theo đuổi An Nhã Lệ lần nữa.
May mắn là cả hai đều chưa từng hết yêu. Ngọn lửa ái tình lại bùng cháy. Người có tình cuối cùng vẫn về bên nhau.
Tất nhiên, thuận theo ý nguyện của An Nhã Lệ, bọn họ quyết định yêu đương trong bí mật. Ngoài Trình Đế Uy cùng vợ chồng nhà Kỳ Dực thì chẳng còn ai biết được chuyện này.
Thế mà cũng thấm thoát hơn hai năm trôi qua…
“Lệ Lệ này!” Trình Trạch Dương bỗng cất tiếng gọi cô bạn gái của mình.
“Dạ?” An Nhã Lệ ngẩng đầu nhìn anh, trong miệng còn ngậm một xiên thịt cừu nướng.
“À thì…em cảm thấy thế nào về đám cưới của Phong Dực với An Kỳ?” Trình Trạch Dương ngập ngừng giây lát rồi mới hỏi cô.
Nhưng An Nhã Lệ đang bận ăn uống, cũng không phát hiện vẻ mặt anh có điểm khác thường.
Cô vừa ăn vừa đáp, tiện thể đưa xiên thịt lên gần miệng Trình Trạch Dương. Anh cũng thuận theo, há miệng cắn một miếng.
“Đẹp, lộng lẫy, xa hoa.” Câu trả lời của An Nhã Lệ chỉ gói gọn trong ba cụm từ mang tính chất qua loa khái quát. Chủ yếu là bởi vì nó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Tuy nhiên Trình Trạch Dương thì có suy nghĩ khác. Anh đột nhiên dịch sát lại gần An Nhã Lệ, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô: “Vậy…Lệ Lệ có muốn một đám cưới như thế không?”
Đám cưới…
“Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này? Yêu đương đơn giản như hiện tại không phải rất tốt ư?
An Nhã Lệ không giấu nổi nụ cười gượng gạo cùng lúng túng. Cô chỉ cảm thấy hai người họ giữ được mối quan hệ tình cảm đến bây giờ đã là quá may mắn rồi. Còn về việc cưới xin…
An Nhã Lệ chưa bao giờ nghĩ tới!
Về phần Trình Trạch Dương cũng bị câu trả lời của bạn gái làm cho ảo não không kém. Anh tựa cằm lên vai cô, khẽ thở dài phân trần: “Lệ Lệ, mối quan hệ nào cũng cần phải tiến triển.”
Ý tứ chính là, bọn họ không thể cứ yêu đương bí mật như thế mãi được.
An Nhã Lệ trầm mặc chẳng đáp. Làm sao cô lại không hiểu được nỗi lòng của anh? Hơn ai hết, chính cô càng rõ ràng tình cảm Trình Trạch Dương dành cho mình sâu đậm đến nhường nào. Cô yêu anh bao nhiêu, anh yêu cô bấy nhiêu, thậm chí còn lớn hơn thế.
Vậy nhưng càng hiểu rõ, An Nhã Lệ lại càng lo sợ tình cảm của bọn họ sẽ lần nữa đi vào ngõ cụt.
Chủ tịch Trình Chấn Nam và Thanh Nhã phu nhân chắc chắn sẽ không chấp nhận một cô con dâu lai lịch không đàng hoàng. Trưởng bối nhà họ Trình càng không đồng ý để con của một ả gái bán hoa lên làm dâu trưởng của Trình gia. Rồi cả miệng lưỡi thiên hạ, họ sẽ nói gì về Trình Trạch Dương? Anh đã từng nghĩ tới điều này chưa?
Cuộc sống khổ sở từ thuở nhỏ đã dạy cho An Nhã Lệ rằng hiện thực tàn khốc không phải là cổ tích sống. Cô bé Lọ Lem sẽ chẳng thể nào trở thành công chúa cao sang.
An Nhã Lệ từng rời bỏ Trình Trạch Dương chỉ vì không muốn anh khó xử khi phải lựa chọn giữa mẹ và bạn gái. Nhưng hiện tại, sự yêu chiều mà anh dành cho cô và tình cảm tốt đẹp của hai người càng khiến An Nhã Lệ chẳng nỡ vứt bỏ mọi thứ một lần nữa. Cô không làm được, cũng chẳng còn đủ nhẫn tâm để lại tự giày vò chính bản thân lẫn người đàn ông duy nhất yêu thương cô thật lòng.
Tình thế quả là tiến thoái lưỡng nan. Cô nên làm gì mới đúng đây?
“Trạch Dương…xin anh cho em thêm thời gian. Mối quan hệ của chúng ta sẽ tiến triển. Chỉ là ít nhất, không phải bây giờ!”
Bình luận