“Nếu mà đến đây rồi không bằng ở lại uống với bọn chị mấy ly đi em gái!” An Nhã Lệ tươi cười nói với Thẩm An Kỳ.
“Lệ Lệ, An Kỳ mới 16 tuổi thôi.” Phong Dực lập tức lên tiếng ngăn cản cô ấy. Ý tứ chính là, Thẩm An Kỳ vẫn còn là đứa nhỏ, chưa thể uống rượu được đâu.
Nhưng An Nhã Lệ nào có để tâm. Cô ấy thản nhiên đáp: “Có sao đâu anh. Chị gái em ấy cũng vậy mà. Nào cô bé, mau vào đây với chị.”
Dứt lời, chẳng để Phong Dực kịp phản ứng tiếp, An Nhã Lệ đã nhanh chóng kéo tay Thẩm An Kỳ vào bên trong.
“Này, từ từ đã nào…” Phong Dực gọi với theo nhưng không kịp. Anh lắc đầu thở dài. Nếu như để Hắc Ly biết chuyện này, An Nhã Lệ xác định chết chắc.
Nhưng mà An Nhã Lệ vốn tùy hứng đã quen, căn bản muốn làm gì cũng chẳng ai ngăn được. Tóm lại, anh vẫn phải đích trông chừng bọn họ mới yên tâm.
…
“Chị Nhã Lệ à, em không uống được rượu đâu…” Thẩm An Kỳ bị An Nhã Lệ kéo vào, rồi ấn cô ngồi lên một trong số những chiếc ghế quanh quầy rượu. Cô vội vàng giải thích với cô ấy: “Em chưa từng thử uống rượu bao giờ hết.”
Và quan trọng hơn hết, Vu Kính Trung ba cô rất ghét con gái mình đến mấy nơi quán bar, vũ trường như thế này để uống rượu hay ăn chơi đàn đúm. Nếu ông mà biết, có khi Thẩm An Kỳ sẽ bị đánh gãy chân luôn.
“Em mà chưa thử sao biết là không uống được chứ!” An Mạn Lệ bác bỏ lí do này của cô: “Em yên tâm. Rượu này ít cồn. Hơn nữa, giả sử em say thật thì chị sẽ nhờ Phong Dực đưa em về. Bảo đảm trả em nguyên vẹn cho chị gái em.”
“Nhưng mà…”
“Kara, cho em gái đây một ly Bloody Mary nhé!” Cô ấy ngắt lời An Kỳ, ra hiệu cho nữ bartender đứng đằng sau quầy rượu.
“Okay, Ann!” Kara thân thiệm trả lời lại bằng tiếng Anh.
Chẳng bao lâu, Kara đã đặt lên quầy một ly màu đỏ khá bắt mắt.
“Nào quý cô dễ thương, em mau thử đi.” An Nhã Lệ đẩy chiếc ly về phía Thẩm An Kỳ.
Vẻ mặt Thẩm An Kỳ thoáng hiện lên sự đắn đo. Nhưng rồi, cô liếc qua Phong Dực ở phía xa và chợt nhớ ra người trước mặt này là bạn gái anh.
Lòng trùng xuống, An Kỳ cầm chiếc ly trên bàn uống một ngụm lớn.
“Vị thế nào?” An Nhã Lệ mong chờ hỏi.
“Cũng không tệ ạ. Không khó uống lắm.” Cô thành thật đáp.
“Thấy chưa? Chị đã bảo rồi mà.” An Nhã Lệ tự gọi một ly Whisky cho mình. Cô ấy nhấp một ngụm, chủ động nói chuyện với An Kỳ: “Cô bé, em thực sự là em gái chị Ly sao? Chị thấy hai người không có nét gì giống nhau cả.”
Tay Thẩm An Kỳ hơi run rẩy. Cô khẽ cắn môi, gượng cười: “Bọn em…cùng cha khác mẹ.”
“Cùng cha khác mẹ ư?” An Nhã Lệ có chút kinh ngạc kêu lên: “Vậy mà chỉ hơn kém nhau một tuổi?”
Thẩm An Kỳ siết chặt tà váy. Cô nhỏ giọng: “Mẹ em, là nguyên nhân khiến ba với mẹ chị ấy li hôn.”
Hoặc nói khó nghe thì là tiểu tam phá nát gia đình nhà người khác.
An Nhã Lệ chẳng cần hỏi thêm đã hiểu ra vấn đề. Cô ấy không rõ thân phận của Hắc Ly như thế nào, nhưng Phong Dực nói chị Ly vốn xuất thân đại tiểu thư cao quý.
Nếu đúng là như thế. Vậy thì đây hẳn lại là tiết mục bao nuôi tình nhân con riêng quen thuộc ở bên ngoài của các ông lớn rồi.
Lúc nhỏ, Thẩm An Kỳ thường bị bạn bè gọi là ‘con nhỏ không ba’. Bởi vì Vu Kính Trung rất ít khi tới thăm được mẹ con bọn họ. Công việc của ông luôn bận rộn, hơn nữa còn phải tránh để phu nhân Lâm Nhã An và bà nội nghi ngờ. Số lần cả gia đình đầy đủ quây quần thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng đến bây giờ, khi đã được đường đường chính chính ở bên ba ruột của mình, cô lại tình nguyện thà rằng bản thân như lúc xưa, vĩnh viễn làm đứa nhỏ không có ba. Bởi vì gia đình mà cô có được ngày hôm nay, được xây dựng trên chính cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba với vợ cũ.
Dù vô tình hay hữu ý, Thẩm An Kỳ cũng không thể phủ nhận một điều. Là cô và hai người em của mình đã cướp hết mọi thứ từ chị An Nhiên. Từ ba ba, cho đến gia đình hạnh phúc vốn có.
Đúng là ghê tởm mà.
An Nhã Lệ im lặng quan sát Thẩm An Kỳ. Cô ấy không nói gì, chậm rãi uống rượu.
“Thôi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa.” Nhận ra mình đã trầm tư quá, Thẩm An Kỳ vội đổi chủ đề: “Chị Nhã Lệ, em có một thắc mắc. Tại sao chị với anh Phong Dực lại gọi chị gái em là chị Ly?”
“Chà, cái này chị không thể nói được. Em phải tự hỏi chị gái em cơ.” An Nhã Lệ nhếch môi đáp lại
“Xoảng”
“Choang”
Đột nhiên từ đầu truyền tới tiếng ồn ào, đổ vỡ.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm An Kỳ hốt hoảng tự hỏi.
An Nhã Lệ hơi cau mày. Cô ấy thấy một tên đàn em của mình đi từ tầng một lên thì vội vẫy lại gần.
Tên đàn em đi tới. An Nhã Lệ mở miệng hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chị Lệ, có khách hàng bị vợ bắt gặp ôm ấp với gái tiếp rượu ở quán chúng ta. Hiện tại đang làm ầm ĩ dưới đó không yên. Anh Dực đã xuống xử lí rồi ạ.” Tên đàn em cung kính báo lại.
An Nhã Lệ nghe xong, phất tay bảo anh ta đi làm việc của mình. Cô ấy đứng dậy, nói với Thẩm An Kỳ: “Em ngồi đây chờ chị. Chị xuống xem tình hình ra sao đã.”
“Để em đi cùng chị.” Thẩm An Kỳ cũng vội đứng lên. Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi lo lắng.
An Nhã Lệ không đáp, xem như ngầm đồng ý.
(Miêu: Em gái nhút nhát của Ly Ly có crush rồi các cô ạ. Tiếc là crush người ta cũng có bạn gái luôn rồi. Thuyền chưa ra khơi đã chìm???)
Bình luận