Valentine, hay còn gọi là lễ tình nhân, là ngày mà cả thế giới tôn vinh tình yêu đôi lứa, tình cảm giữa các đôi tình nhân, và bạn bè khác giới. Họ bày tỏ tình cảm của mình bằng cách gửi cho nhau thiệp Valentine, hoa hồng, socola và một số loại quà tặng đặc biệt khác.
Valentine năm nay rốt cuộc đã đến. Vốn dĩ Hắc Ly cũng chỉ định trải qua như những năm trước. Bởi vì tuy danh nghĩa là có bạn trai nhưng Trình Đế Uy căn bản không hợp với mấy thứ ngọt ngào lãng mạn.
Ấy vậy mà, mới sáng sớm, ngay khi cô còn chưa tỉnh ngủ thì đã có một vị khách ghé thăm.
Là Hoắc Dật Minh.
“A Nhiên, hôm nay là Valentine. Em muốn đi chơi cùng anh không?” Hoắc Dật Minh đầy hào hứng hỏi Hắc Ly.
Hắc Ly hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của anh. Cô sững sờ, sau đó khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên có thể chứ. A Minh ca ca, anh vào nhà trước đi. Đợi em thay quần áo đã.”
Để Hoắc Dật Minh ngồi dưới phòng khách uống nước, Hắc Ly đi lên thay đồ. Bước vào phòng quần áo rộng lớn, cô rất nhanh lựa chọn được một chiếc váy màu trắng đơn giản.
Ngắm nghía bản thân mình trong gương, đôi Hắc Ly hài lòng nhếch lên. Hoắc Dật Minh thích những gam màu thanh nhẹ, cũng thích những thứ đơn giản, chiếc váy này chắc chắn sẽ vừa ý anh.
Ngẫm đi ngẫm lại, Hoắc Dật Minh và Trình Đế Uy quả là đối lập nhau. Nếu Hoắc Dật Minh ưa đơn giản, tinh tế, thì Trình Đế Uy lại thích những thứ lộng lẫy, hào nhoáng.
Nhắc tới Trình Đế Uy, Hắc Ly sực nhớ đến thỏa thuận giữa bọn họ. Trong thời gian giao dịch, nếu hắn không tìm đến các cô gái khác thì cô cũng phải tránh tiếp xúc thân mật với người khác giới.
Lần trước, Hắc Ly chỉ vì cùng Hoắc Dật Minh tham gia một bữa tiệc, Trình Đế Uy đã hành cô suốt mấy tiếng đồng hồ. Nếu mà còn có lần này nữa…
Thôi kệ đi. Chuyện của cô với Hoắc Dật Minh, còn rất nhiều điều cần nói.
…
Hoắc Dật Minh đưa Hắc Ly đi chơi hưởng thụ đúng chuẩn một ngày lễ tình nhân thực sự. Bọn họ xem phim, mua sắm, dạo phố,… Và cuối cùng là ăn tối ở Oyster and Wine Bar.
Nằm trên tầng cao nhất của Sheraton Hong Kong Hotel & Towers, the Oyster & Wine Bar là nơi lý tưởng để thưởng thức các món hải sản. Tại đây du khách có thể nhâm nhi rượu cùng các món hải sản và ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên lãng mạn của cảng Victoria.
Hoắc Dật Minh đã đặt trước một bàn dành cho hai người. Là kiểu bàn tình nhân.
“Phong cảnh ở đây đẹp thật đấy!” Hắc Ly vừa ăn một miếng mì spaghetti, vừa ngắm nghía khung cảnh bên ngoài cửa kính, khẽ cảm thán.
“Nhưng mà anh thấy không đẹp bằng A Nhiên.” Hoắc Dật Minh ngồi đối diện lên tiếng trêu chọc cô.
“A Minh ca ca cứ nói linh tinh.” Gò má Hắc Ly hơi đỏ lên, thẹn thùng đáp.
Mặc dù trước đây Trình Đế Uy đã nói không ít câu còn gây đỏ mặt hơn, nhưng bộ dạng như thế này của cô, vẫn là lần đầu tiên. Cái đỏ mặt e thẹn của người thiếu nữ tuổi mười bảy.
Nguyên nhân của điều đó, xuất phát từ Hoắc Dật Minh. Anh chính là người mà Hắc Ly thầm thích từ lâu. Có cô gái nào được người mình thâm thích khen lại không đỏ mặt?
Nhìn phản ứng của Hắc Ly, Hoắc Dật Minh khẽ bật cười thành tiếng. Hai người bọn họ cứ như vậy vui vẻ dùng bữa.
Ngay khi sắp ăn xong, Hoắc Dật Minh đột nhiên đứng dậy đi đâu đó. Một lát sau, anh quay lại, trên tay còn ôm theo một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.
“Cái này…” Hắc Ly ngỡ ngàng nhìn anh.
Hoắc Dật Minh hơi quỳ gối xuống trước mặt cô. Anh đưa bó hoa cho cô, chân thành nói: “A Nhiên, anh thích em. Em…có thể cho anh một cơ hội hẹn hò cùng em không?”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến Hắc Ly không tránh khỏi bàng hoàng. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô vươn tay ôm lấy bó hoa. Hốc mắt chợt nóng lên.
Nếu như Hoắc Dật Minh nói lời này một năm trước, khả năng cô sẽ vui mừng tới phát điên. Bởi vì anh là người cô thích thầm từ lâu mà.
Nhưng hôn nhân của ba mẹ đổ vỡ làm minh chứng, Hắc Ly trở nên rất sợ cái gọi là tình cảm lứa đôi. Huống hồ còn có cái bắt tay hợp tác với Trình Đế Uy, cô đã không thể quay đầu.
Cơ hội ở bên Hoắc Dật Minh gần như là con số 0. Tình hình của Hắc Ly hiện tại, cô còn xứng với anh sao?
Nhưng rồi, Hắc Ly vẫn cúi xuống, chậm rãi ôm bó hoa vào lòng. Hoắc Dật Minh đứng dậy. Anh nhìn cô đầy mong đợi.
Hắc Ly đưa tay vuốt nhẹ từng bông hoa hồng kiều diễm. Hoa đẹp thật đấy! Đáng tiếc là…
“Anh đã thích em bao lâu?” Cô ngẩng đầu, mỉm cười hỏi.
“Anh đã thích em ba năm rồi.” Hoắc Dật Minh hồi hộp trả lời.
“Trùng hợp quá!” Hắc Ly vén tóc sang bên tai: “Em cũng thích anh ba năm rồi.”
“Nói vậy là?” Trong mắt Hoắc Dật Minh hiện lên tia mừng rỡ.
“Em đồng ý. A Minh ca ca, chúng ta hẹn hò đi anh.”
(Miêu: Bật mí cho các cô nghe, tôi là dân tổ đấy! Tôi rất thích bẻ lái, mà một khi bẻ là bẻ thẳng vào lòng đất luôn🙂)
Bình luận