Hôm sau, Hắc Ly đi học trở lại. Lâm Nhã Điềm ở trong lớp cứ một chốc là ngước lên nhìn cô. Dường như cô ấy đang đếm từng giây từng phút để nhanh nhanh chóng chóng có thể hỏi cô cho rõ ràng chuyện kia.
Rốt cuộc, giờ nghỉ trưa cũng đến. Sau khi ăn xong ở căng tin, Hắc Ly và Lâm Nhã Điềm không về lớp luôn mà cùng nhau đến vườn hoa ở sau dãy nhà học viện.
“Hiện tại chị có thể giải thích cho em mọi chuyện được chưa?” Lâm Nhã Điềm khoanh tay trước ngực, giọng điệu chất vấn.
“Em cứ hỏi từng câu một, chị sẽ trả lời hết.” Hắc Ly ngồi xuống ghế, bình thản đáp.
Lâm Nhã Điềm bắt đầu tra khảo giống như phụ huynh khi nghe con gái có bạn trai: “Quan hệ giữa chị và Trình Đế Uy là gì?”
“Người yêu.”
“Từ khi nào thì bắt đầu?”
“Khoảng bốn tháng trước.”
Bốn tháng trước?
Cô ấy sửng sốt, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Khoảng thời gian đó, cách thời điểm chị họ hẹn hò với Hoắc học trưởng tận mấy tháng liền.
“Nếu chị đã có Trình thiếu, thì cần gì phải đồng ý với Hoắc học trưởng. Xong rồi lại đi lừa dối anh ấy?” Lâm Nhã Điềm không thể hiểu nổi.
Hắc Ly nhếch môi kiêu kì. Cô hỏi ngược lại: “Điềm, em thử nghĩ xem. Nếu ba chị biết chị hẹn hò với Trình Đế Uy, ông ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Sẽ rất tức giận.” Lâm Nhã Điềm chẳng do dự đáp. Tuy rằng cô ấy không hiểu quá nhiều về thế cục của thương trường, nhưng tình hình hai tập đoàn Vu – Trình vốn là chuyện hầu như ai ai cũng rõ.
Rồi, Lâm Nhã Điềm chợt nhận ra điều gì đó. Cô ấy kinh ngạc quay sang Hắc Ly: “Chị họ, đừng nói chị định…”
“Em hiểu nhanh đấy!” Hắc Ly mỉm cười ngắt lời.
Cô bấm đốt tay: “Bây giờ ba chị đã biết chị hẹn hò với Hoắc Dật Minh. Ông ấy rất mong hai nhà Hoắc Vu liên hôn. Giả sử nếu liên hôn gần thành công rồi mà chị tung ra chuyện này thì chẳng phải càng thú vị hơn ư!”
“Nhưng chị cũng thích Hoắc học trưởng mà. Vì kế hoạch của bản thân lại đi lợi dụng người mình thích, chị không sợ anh ấy đau lòng sao?”
Lâm Nhã Điềm không muốn Hoắc Dật Minh trở thành vật lợi dụng của bất kì ai, vì bất kì mục đích gì. Cô ấy không muốn anh bị tổn thương.
“Đau lòng?” Hắc Ly cười khẩy, giọng điệu giễu cợt: “Chị đến cả giường của Trình Đế Uy cũng đã bò lên rồi, cắm cho A Minh ca ca một cái sừng to đùng trên đầu. Điềm à, em nghĩ còn chuyện gì có thể làm anh ấy đau lòng hơn nữa ư!”
“Với lại, chị đây là đang giúp em thôi mà.” Cô xoắn xoắn lọn tóc trong tay, khẽ thì thầm bên tai cô ấy: “Lâm Nhã Điềm, chị biết rõ em thích A Minh ca ca.”
Bị nói trúng tâm tư, cả người Lâm Nhã Điềm bất giác cứng đờ. Làm sao chị họ biết được?
Thấy vẻ mặt cô em họ như vậy, Hắc Ly càng thêm hài lòng. Cô nói tiếp: “Lấy danh nghĩa người yêu, chị thay em giữ chặt anh ấy, đuổi hết những cô gái khác bên cạnh. Đợi đến khi Hoắc Dật Minh hết tác dụng với chị, lại chuyển anh ấy cho em.”
Như thế, phù sa cũng không chảy ra ruộng ngoài.
“Em có muốn không?”
Lâm Nhã Điềm thoáng chút do dự. Hoắc Dật Minh và Hắc Ly vốn là thanh mai trúc mã. Nhưng cô ấy cũng chơi cùng hai người họ từ bé. Hắc Ly đã thích Hoắc Dật Minh bao lâu, thì cô ấy cũng thích anh ngần đó thời gian.
Lâm Nhã Điềm không thổ lộ tình cảm của bản thân. Bởi vì cô ấy nghĩ chị họ và học trưởng sẽ thành một đôi. Tuy nhiên hiện tại…
Đây chính là một cơ hội trời cho. Cô ấy, có nên đồng ý hay không?
…
“Chị cả đã xuất viện trở về. Cuối giờ hãy tìm một cơ hội thích hợp mà xin lỗi chị ấy đàng hoàng đi.” Thẩm An Kỳ tựa lưng vào thành lan can, nghiêng đầu nói với Thẩm An Tình đang đứng bên cạnh.
“Vâng.” Thẩm An Tình nhỏ giọng đáp. Dường như từ sau vụ Hắc Ly suýt về chầu ông bà vì gói thạch tín, cô ấy đã trở nên nền tính hơn rất nhiều, biết thu liễm bản thân.
Có lẽ cũng sẽ không tìm cách bới móc Hắc Ly như trước nữa. Dù sao chuyện kia tí nữa thì thành đại họa, một lần là quá đủ để Thẩm An Tình nhớ đời.
“Nhưng chị cả liệu sẽ tha thứ cho em chứ?” Cô ấy băn khoăn hỏi người chị song sinh. Nói đi nói lại, quan hệ của cô ấy với Hắc Ly căn bản không tốt lắm.
Thẩm An Kỳ vuốt vuốt tóc, bình tĩnh đáp: “Yên tâm. Chị cả vốn chẳng phải người nhỏ nhen. Tiểu Tình, em cứ thành tâm là được. Còn nếu chị ấy mà thật sự muốn truy cứu mọi việc, chỉ e là em đã ngồi uống trà với cảnh sát lâu rồi.”
Nghe chị gái nói thế, cõi lòng Thẩm An Tình buông lỏng vài phần. Cô ấy đứng thẳng dậy, giơ tay vươn vai, hiện tại liền muốn đi tìm Phong Khải nói chuyện.
Đột nhiên, một cơn nhức đầu như búa bổ bất ngờ dội tới khiến Thẩm An Tình choáng váng. Cô ấy theo phản xạ đưa tay ôm đầu. Bước chân loạng choạng dựa vào tường.
Thẩm An Kỳ thấy vậy cũng trở nên lo lắng. Cô vội vàng đi tới bên cạnh em gái: “Tiểu Tình, em không sao chứ?”
“Em không sao.” Thẩm An Tình lắc đầu: “Chắc do mấy hôm nay em không ngủ tử tế nên mới đau đầu thôi. Tiểu Kỳ, chị đừng lo.”
(Miêu: Muốn trèo cái couple Khải Tình quá mà chẳng có gì để chèo🙄)
Bình luận