Hắc Ly và Thẩm An Kỳ đang ngồi trong quán bar trên tầng thượng của khách sạn. Cô cầm điện thoại của Thẩm An Kỳ, lướt qua lướt lại xem những tấm ảnh cô ấy chụp được.
“Ha ha ha, đúng là làm chị bất ngờ ngoài tưởng tượng đấy!” Hắc Ly đưa ly cocktail màu chanh tới mép môi, cẩn thận nhấp một ngụm. Ngón tay thanh mảnh xoắn xoắn lọn tóc trong tay. Khoé miệng cô nhếch lên đầy giễu cợt: “Không tin nổi, chú họ và Thẩm Chi Lăng lại liên quan đến nhau.”
“Em cũng chỉ vừa mới biết không lâu.” Thẩm An Kỳ đã bị Hắc Ly thành công dạy hư, hiện tại cũng tập tành nếm thử cocktail: “Hôm chị xuất viện, ở nhà chị về thì em thấy mẹ em cùng Vu Hạo Đông đi vào khách sạn.”
Lúc ấy, tay chân Thẩm An Kỳ như muốn rã rời ra. Đến khi nghe Phong Dực nói người đàn ông kia đã có vợ, cô ấy càng thêm phẫn nộ.
Người phụ nữ cô ấy gọi một tiếng ‘mẹ’, có phải đã làm tiểu tam đến nghiện rồi không?
“Chuyện này ngoài em với chị ra, còn ai biết nữa không?” Hắc Ly vẫn mang tâm lý đề phòng nhìn Thẩm An Kỳ.
“Không có, chị.” Thẩm An Kỳ lắc đầu phủ nhận. Cô ấy đột nhiên không định nói tên Phong Dực.
“Vậy thì tốt.” Hắc Ly lập tức thả lỏng cơ thể. Chuyện này, càng ít người hay thì càng tốt: “Chị chẳng tin tưởng cái gì mà thám tử tư các thứ. Tiểu Kỳ, nếu chị nhờ em theo dõi Thẩm Chi Lăng và Vu Hạo Đông, em sẽ làm được chứ?”
…
Khi Trình Đế Uy và Phong Dực lên tầng thượng để kiểm tra mọi chuyện, Hắc Ly và Thẩm An Kỳ đã trong tình trạng say xỉn. Hắc Ly còn đỡ, chứ Thẩm An Kỳ thì say đến mức nằm gục xuống bàn luôn.
“Họ đã uống bao nhiêu vậy?” Phong Dực ái ngại hỏi người bartender.
Anh ta chống cằm, vẻ mặt suy tư: “Tôi cũng không nhớ nữa. Họ ngồi đó nói chuyện hơn hai tiếng. Uống hết ly này lại gọi ly khác.”
Phong Dực á khẩu. Lúc này, Trình Đế Uy liền vỗ vai anh: “Được rồi. Hỏi nhiều như thế làm gì! Hiện tại việc cần làm là phải mang họ về phòng đã.”
Nói xong, hắn đi tới đỡ Hắc Ly dậy. Nhưng cô dường như không phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho kẻ khác sắp xếp.
Thần trí lờ đờ chẳng còn giữ được sự tỉnh táo vốn có, Hắc Ly nhào vào lòng Trình Đế Uy. Cọ tới cọ lui trong ngực hắn xong liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Cô bật cười khanh khách ôm lấy mặt hắn, giọng nói có chút khàn khàn vì men rượu: “Anh đẹp trai, trông anh ‘ngon’ thật đấy! Tối nay phục vụ tôi đi, nhất định sẽ trả công hậu hĩnh.”
Trình Đế Uy nghe thế, khuôn mặt tức khắc đen như đít nồi. Cô nhóc đáng đánh này, uống say cũng tạm thôi, nhưng lại thần hồn nát thần tính không nhận ra hắn, còn coi hắn là trai bao nữa. Đúng là mất hết thể diện mà.
Tránh để người khác nghe thêm bất kỳ lời lung tung nào của Hắc Ly, Trình Đế Uy vội vàng đỡ cô đi khỏi.
…
Chỉ còn mình Thẩm An Kỳ với Phong Dực. Anh liếc qua cô gái đang đổ gục trên mặt bàn, khẽ thở dài một tiếng rồi cúi người bế cô lên.
Thẩm An Kỳ vẫn có chút ý thức. Bị người ta ôm lấy, cô liền ngẩng đầu xem. Tay nhỏ cũng túm chặt vạt áo của anh, môi đỏ khẽ gọi: “Anh Phong Dực…”
Tốt lắm, ít nhất cô chưa đến mức nhầm anh thành trai bao như chị Ly.
Đưa Thẩm An Kỳ về, Phong Dực tìm được thẻ phòng trong túi xách của cô. Dễ dàng quẹt thẻ để vào trong, anh chậm rãi đặt cô nằm xuống.
Thẩm An Kỳ giương đôi mắt mơ màng nhìn Phong Dực. Cô đang nằm mơ ư? Chắc là mơ thật, nếu không vì sao lại có thể thấy anh Phong Dực ở đây.
Bất quá, cảm giác giấc mơ này cũng thật là chân thực!
Phong Dực chậm rãi quan sát cô gái nhỏ bên dưới. Tóc đen rơi tán loạn trên ga giường màu trắng tinh khôi. Đôi mắt nửa mở nửa khép. Đàn khẩu khẽ nhếch. Gò má ửng hồng vì men rượu.
Anh bất giác vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc ở trước trán sang một bên cho cô. Da thịt mềm mại tiếp xúc trên từng đầu ngón tay khiến tâm Phong Dực hơi động. Anh lập tức rút tay lại, ý đồ đứng dậy.
Nhưng Thẩm An Kỳ đã nhanh hơn một bước. Mắt thấy người trong mộng sắp rời khỏi, cô không cam lòng nâng tay, ôm cổ Phong Dực, kéo anh về phía mình.
Dù gì cũng chỉ là mơ, cô muốn ở cùng anh thêm một lúc nữa.
Phong Dực vốn chẳng nghĩ cô sẽ làm vậy. Anh bị kéo giật lại, lập tức nằm đè lên cô.
Cả người Phong Dực trở nên căng cứng, không dám tùy tiện nhúc nhích. Hiện tại, anh có thể cảm nhận được đôi thỏ bông của Thẩm An Kỳ đang cạ cạ vào lồng ngực mình.
“Phong Dực, anh đừng đi…” Thẩm An Kỳ khẩn thiết cầu xin. Đôi mắt to tròn ngập nước. Giọng nói nũng nịu tựa mèo nhỏ, giống như có một sợi lông lướt nhẹ trên da thịt khiến Phong Dực run rẩy.
“An Kỳ, anh phải về phòng. Đã muộn lắm rồi!” Anh vừa nói với cô, vừa gấp gáp tìm cách gỡ đôi tay kia ra.
Tuy nhiên, Thẩm An Kỳ thậm chí say còn thảm hơn cả Hắc Ly. Cô nào biết đây là mơ hay thực, hai chân cũng quấn lấy hông anh để níu giữ: “Không được. Anh phải ở lại, đừng hòng phá hỏng giấc mơ của em.”
Phong Dực nghe thế, quả thật chẳng hiểu nên khóc hay nên cười bây giờ. Cô gái nhỏ say xỉn, lại lầm tưởng đang trong mộng. Bình thường cô nhút nhát hướng nội, có rượu hỗ trợ, một phần bản tính bướng bỉnh liền bộc phát.
“Hôn em đi.” Thẩm An Kỳ nhỏ giọng thì thầm. Mọi thứ càng ngày càng vượt tầm kiểm soát.
Ngay bây giờ, khuôn mặt hai người đang kề sát nhau. Hơi thở hỗn loạn mang theo mùi rượu thanh nhẹ của Thẩm An Kỳ quanh quẩn làm cho Phong Dực tựa hồ bị bỏ bùa mê.
Rõ ràng anh không uống rượu, tại sao lại cảm thấy hơi say?
Thực ra chỉ là vì anh không muốn thừa nhận, bản thân mình cũng có cảm giác với cô gái này. Cô say rồi, xem như anh cũng mất khống chế đi.
Môi mỏng hạ xuống, dán lên đôi môi ướt át của Thẩm An Kỳ. Xúc cảm kì lạ khiến anh càng muốn trầm luân.
Một tay ôm eo cô gái nhỏ. Một tay đỡ lấy gáy cô, ép cô ngẩng đầu thưởng thức nụ hôn chân chính.
Chẳng thoả mãn với tiết tấu nhẹ nhàng, Phong Dực bắt đầu vừa hôn vừa cắn nhẹ lên môi Thẩm An Kỳ. Đau xót làm cô hé miệng muốn kêu, lại thuận tiện để anh xông vào.
Hơi thở hỗn độn. Nụ hôn đắm đuối không dứt. Phong Dực gần như ôm ghì cả người Thẩm An Kỳ, quấn quýt lấy nhau.
“Phong Dực, em thích anh!”
(Miêu: Tôi spoil tí này. Kỳ Kỳ không phải tiểu tam và Dực ca cũng chẳng làm gì có lỗi với Lệ tỷ hết. Đừng có ai chửi nha.
Kể ra thì cũng bó tay, Ly Ly và Kỳ Kỳ dẫn nhau đi bàn chuyện đại sự. Kết quả, hai bà lại uống say quắc cần câu.
Phải nói thêm, hôn thì hôn chứ Kỳ Kỳ còn chưa đủ 18. Dực ca, anh chưa thịt được đâu😉)
Bình luận