Đạo sĩ lại là sửng sốt, nhìn khuôn mặt non nớt trước mặt tràn đầy vẻ kiên định, không khỏi thở dài:
– Đúng thế thật, keo kiệt cũng là chuyện của hắn, mọi người khuyên bảo cũng chỉ có ngươi chịu giúp ta trả tiền. chỉ là ta quả thật là không có tiền, thế này đi, ta có Thiên đạo pháp có thể tặng, chuyện này coi như bỏ qua, thế nào?
Vừa nói, đạo sĩ vừa lôi một cuốn sách tử trong ngực áo ra.
Hứa Tiên trong lòng không khỏi chấn động mạnh, người nào chưa từng có ước mơ thế, gặp được cao nhân tuyệt thế, được thần công bí tịch, sau đó nhất phi trùng thiên. Chẳng qua là Hứa Tiên mạnh mẽ lắc đầu, vứt bỏ những ý niệm đó.
– Không, không, ông vẫn nên mang tiền trả cho họ đi! Ông nhất định có!
Đạo sĩ đột nhiên cả giận nói:
– Người xuất gia không nói dối, ta còn lừa cả trẻ con nữa hay sao, ta vân du tứ hải cũng không vào nhà cướp của, cũng không trộm cắp, làm sao mà có được nhiều tiền tài.
Nói xong một tay đẩy Hứa Tiên đi ra.
Hứa Tiên nhẹ nhàng ngã xuống đất, lại ngẩng đầu tiên, phát hiện rằng chỗ đó dâu phải ngõ nhỏ gì, chỉ có một vách tư ờng mặt đá xanh. Mơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện cùng đạo sĩ kia, rõ ràng đứng giữa phố xá sầm uất, không ngờ trong ngõ hẻm lại là thế giới yên tĩnh hoàn toàn khác.
Hứa Tiên chán nản đứng dậy, phủi bụi đất trên người, có chút hối hận, lại có chút ảo não. Hắn vốn muốn giúp hương nhân kia đòi lại tiền lê, lại cũng muốn học một chút pháp thuật, nhưng quả nhiên bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cũng đều là kẻ vô tích sự. Bao nhiêu u sầu cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.
Trở lại chỗ cũ, thấy hương nhân kia đang ngồi lau nước mắt, người đi đường còn không biết còn hỏi thăm, thấy thực là buồn cười. Hứa Tiên sờ sờ trong ngực, còn lại quả lê mà lão đạo sĩ kia đưa cho mình.
Suy nghĩ một chút rồi bước tới, đưa quả lê cho hương nhân đó, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHay.co
– Này, cho ông, trời đã không còn sớm nữa, nhanh đi về đi!
Từ nông thôn mà đấy xe ngựa tới đây còn mất nhiều thời gian lắm.
Hương nhân ngước lên, vẻ mặt si ngốc, hai hàng nước mắt vẫn còn đọng lại. Hứa Tiên âm thầm cười, giờ còn than vãn, nếu ngươi hào phóng một chút thì sao lại chịu cảnh này đâu? Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, câu này cũng có lý ghê!
Hương nhân kia đột nhiên nhảy dựng lên, kéo lấy Hứa Tiên, lớn tiếng nói:
– Chính là ngươi mua lê, nhất định ngươi là đồng đảng của tên mũi trâu kia, trả tiền lê cho ta, bồi thường cho ta, nếu không ta lôi ngươi đi báo quan!
Hứa Tiên cười khổ tìm cách biện minh, nhưng hương nhân giống như vớ được túm cỏ cứu mạng, nhất định không buông. Người hai bên đường cũng nhận ra Hứa Tiên, đều nói là do hương nhân không đúng, lão ta đành xìu xuống, đành buông tay, lại xót cái xe, xót chỗ lê, lại khóc rống lên.
Hứa Tiên thấy cánh tay mình đọng máu, trong lòng rất tức giận, rất muốn bỏ đi, nhưng thấy dáng vẻ của hương nhân kia, trong lòng lại hung hăng tự chửi bản thân: Hứa Tiên ơi là Hứa Tiên, ngươi cứ làm người tốt, ngu muội đến chết! Chẳng lẽ chết một lần còn chưa đủ sao?
Nhưng lại nghĩ xe lê này không biết chứa đựng bao nhiêu hy vọng của hương nhân, hắn cũng chẳng qua là đau lòng quá nên mới hành động thất thường như vậy. Cười khổ nghĩ: một lần còn chưa đủ, vậy thì lần nữa cũng chẳng sao!
Không vì được báo đáp, không mong cầu ân tình gì, tính cách Hứa Tiên chính là như vậy, bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi, giờ ngay cả đã xuyên không chuyển thế rồi còn chưa đổi được sao!
Hứa Tiên bắt chuyện với một đại thẩm bán hàng cạnh đó:
– Đại tỷ, tỷ sẽ góp tiền lê cho người ta chứ, tỷ xem hắn thật là đáng thương mà, ai gặp chuyện như vậy mà không nóng nảy chứ!
– Đại ca…
– Lão gia…
Hoàng hôn dần buông xuống, người cũng thưa dần đi, Hứa Tiên nắm trong tay một túi tiền, cuối cùng cũng chỉ thu hồi được gần nửa. Có người chỉ xem náo nhiệt rồi tản đi, có người dù chết cũng không cho, cũng là không thể tránh được, cuối cùng cũng có thể đền bù được chút tổn thất.
Hứa Tiên đứng ra mượn công cụ, xe ngựa của hương nhân cũng đã sửa xong, liền đưa tiền cho hắn, Hứa Tiên suy nghĩ một chút lại lấy ra mấy xu nói:
– Đây là một chút coi như là tiền cho quả lê kia của ông.
Trong lòng hơi có chút đắc ý, ai bảo mình cứ thấy chuyện tốt là cũng muốn làm.
Hương nhân cộc lốc gật đầu, cũng khô khốc nói câu cảm ơn, nói đi nói lại mấy lần.
– Nhanh đi về đi! Giờ đã muộn, sau này lên hào phóng chút nhé!
Hứa Tiên vẫy tay từ biệt hương nhân, mặt trời đã ngả về tây, bóng của hắn đỏ dài, Hứa Tiên đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc của hắn, đã không hề còn cảm giác hối hận kia. Nhưng hạnh phúc này cũng không kéo dài quá lâu, Hứa Tiên đột nhiên hốt hoảng nói:
– Tương của ta.
Hứa Tiên lao như điên tới đi mua nước tương.
Cửa hàng nước tương.
– Trần tiểu ca, lấy cho ta một bình nước tương, nhanh lên một chút, nhanh lên.
Ở một khu dân cứ cũ kỹ.
– Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, chết ở chỗ nào tới giờ! Xem ta thu thập ngươi ra sao, còn chạy à!
Một nữ nhân cầm chổi đuổi theo Hứa Tiên làm loạn, dáng vẻ cũng có nét giống Hứa Tiên, không đến mức xinh đẹp nhưng cũng đoan chính.
– Tỷ tỷ, đừng đánh, đệ sai rồi còn không được sao? Tỷ đừng khóc mà.
– Ai khóc, xem ta đánh chết ngươi.
– Nước tương đổ, nước tương đổ mất.
Hứa Tiên đột nhiên hốt hoảng kêu lên.
– Ở đâu, làm gì có!
Nữ nhân vội vàng dừng lại, đau lòng nói.
– Lừa tỷ đấy, đệ sắp chết đói rồi, chúng ta ăn cơm đi! Ăn nó tỷ mới có sức đánh chứ! Oa! Là khoai sọ à, đệ thích ăn nhất đấy!
– Chỉ biết có ăn thôi.
Nữ nhân nói miệng nhưng trong lòng có chút ấm áp, nghèo khó mà, đồ ăn cũng là đồ rẻ mạt nhất, nhưng bất luận là món gì cũng đều là món Hứa Tiên thích ăn nhất.
Ánh đèn leo lét, không bằng đèn dầu sáng rực của nhà giàu, ăn chút thức ăn nhàn nhàn, mà ai có thế nói, Hứa Tiên hiện tại lại không phải hạnh phúc đâu?
Trời sao sáng rực rỡ, trên cầu đá trước cửa, một đạo sĩ nhìn thẳng về phía ánh đèn nhà Hứa Tiên, rõ ràng gần ngay trước mắt là lại tưởng như tận chân trời, bản thân mình đã từng có quãng thời gian như vậy hay không? Ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ nữa. Gió thu thổi lướt trên mặt song, cảnh giới tu vi như hắn mà nay lại cảm thấy lạnh lẽo
Bình luận