– Ta chỉ đi thăm tỷ tỷ thôi.
Cắn răng nói:
– Đợi ta đi thăm xong, sẽ cho ngươi phạt.
Sau đó xông vào bên trong, không để ý đâm vào thân người, “Ai ôi!!!” Một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên muốn quát mắng, nhưng liếc thấy người nọ, những lời quát mắng kia lập tức nuốt vào trong miệng.
Bọn thái giám bên cạnh đồng loạt kêu lên một tiếng, đồng loạt tiếng lên đỡ hắn dậy, có giúp hắn phủi đất, có hỏi hắn có bị thương không, bề bộn thành một đoàn.
Vương Văn Thụy nhìn thấy người tới, kinh ngạc nói:
– Hán Văn, tại sao ngươi ở đây?
Hứa Tiên vội vàng hành lễ, nói:
– Đệ tử bái kiến lão sư, ta được Doãn quận chúa mời, đến đây xem bệnh cho công chúa điện hạ.
Nhìn đứa bé kia, thầm nghĩ: đây là thái tử điện hạ sao! Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ như thế. Thật sự không rõ, rốt cuộc hoàng gia tính toán như thế nào.
Vương Văn Thụy cau mày nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenHay.co
– Trong nội cung cấm địa. Không nên tùy tiện đi loạn, chờ một chút xong xuôi công sự, nhanh chóng trở về!
Hứa Tiên gật đầu xác nhận.
Thái tử “Hung dữ” trừng mắt nhìn Hứa Tiên, vượt qua hắn đi vào trong phòng. Nhưng tiểu hài tử hung ác, đại khái chỉ có thể gia tăng tính trẻ con của mình mà thôi.
Trong điện truyền âm thanh kinh hô của Nhu Gia công chúa.
– Tiểu Hữu, sao ngươi tới đây?
– Tỷ, ta tới thăm ngươi.
Hứa Tiên cùng Vương Văn Thụy đứng chờ ở hành lang, nhìn qua tuyết rơi bên ngoài hành lang.
Hứa Tiên hỏi thăm một phen mới biết được, thì ra vị thái tử điện hạ này đang đọc sách ở đông cung, nhưng nghe nói Nhu Gia công chúa sinh bệnh, nhất định phải đi sang thăm mới chịu, cũng không có thông báo cho Vương Văn Thụy là lão sư một tiếng. Mà quan hệ của bọn họ là tỷ đệ ruột thịt.
Hứa Tiên nói:
– Đệ đệ thăm tỷ tỷ, đây chính là nhân nghĩa chi đạo, lão sư cần gì phải nhất định phải trách phạt hắn chứ? Hơn nữa đắc tội hoàng đế bệ hạ tương lai, đối với ngài không có chỗ tốt gì.
Vương Văn Thụy nói:
– Nhân nghĩa chi đạo cũng không thể không tuân theo luật pháp, không quy củ không thành khí, thiên tử chi đạo đã là như thế.
Hạ thấp âm thanh nói:
– Thế cục hôm nay, nói ra chưa chắc ngươi hiểu được, có đôi khi có người nhân chuyện này, tiếp theo sẽ mượn cớ. Bước vào trong cạm bẫy.
Hứa Tiên thấy Vương Văn Thụy nhíu mày thật sâu, mới phát hiện thái sư của thái tử cũng không phải dễ làm. Chẳng những phải dạy thái tử đọc sách, còn là người bảo vệ thái tử, thậm chí đưa ra mưu đồ ngăn cản kẻ khác, cũng là người giám hộ, chưa hẳn hiểu được khổ tâm của hắn, không khỏi khom người nói:
– Lão sư vất vả.
Vương Văn Thụy cười rộ lên, nói:
– Đây là giấc mộng của người đọc sách trong thiên hạ, cho nên phải tận lực, vất vả chút ít cũng là lẽ thường.
Con mắt nhìn lên bầu trời đầy lo lắng, sau đó cũng hy vọng trời xanh.
Hứa Tiên có chút nói:
– Đế sư sao?
Người đọc sách đời này, hai chữ này vinh quang thế nào, không cần phải nói.
Trên đế sư, chính là đế hữu, hạ chính là đế thần, cũng chỉ có ba người mà thôi. Khác biệt so với đời nhà Thanh, vui thì gọi là nô tài, đã hạ xuống hàng cửu lưu.
Vương Văn Thụy hôm nay tuy nắm quyền không lớn, nhưng không thể nghi ngờ, đã đạt tới đỉnh phong của người đọc sách, vấn đề duy nhất hiện tại là, thái tử có thể đăng cơ xưng đế hay không. Nếu có thể thành, thì danh hào đế sư, sẽ biến thành quyền thế ngập trời. Dưới một người trên vạn người, tuyệt đối không phải vô căn cứ. Nếu không phải có thể, chỉ có thể nói “Hướng vi quan tòa khách, tịch vi tù nhân”.
Sau này hắn mới biết, vị điện hạ này tên là Chu Hoán Hữu, có thể làm thái tử, bởi vì hắn là con của hoàng hậu.
Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung nhiều năm, lúc đầu một mực không thể sinh con. Ngược lại làm cho đám phi tần nhen nhóm, nhưng nàng lại được hoàng đế ân sủng, vị trí hoàng hậu kiên cố, hoàng đế cũng không có lập thái tử. Cho nên đông cung lâu nay vô chủ, càng về sau thật vất vả sinh con, sinh ra một vị công chúa, cũng chính là Nhu Gia công chúa.
Cùng lúc đó, cho dù là trong triều hay hậu cung, vì tranh giành vị trí thái tử đầu rơi máu chảy, đả kích ngấm ngầm hay công khai chưa bao giờ ngừng. Đặc biệt là đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tranh nhau nhiều nhất, tranh đấu kịch liệt nhất.
Nhưng không biết làm sao hoàng đế chỉ coi như không thấy, thẳng đến khi hoàng hậu lại một lần nữa có thai, trong ánh mắt thất vọng của người khác, sinh hạ hoàng tử, hoàng đế lúc này chiếu cáo thiên hạ, tôn sùng là thái tử, mặc dù có người dùng “Lập trường không lập ấu” bụng báng, nhưng mẫu thân của thái tử là người có quyền lực nhất, cho nên mới tạm dẹp yên tất cả.
Lúc này, Nhu Gia công chúa nắm tay thái tử.
Vương Văn Thụy lập tức đánh trúng vạt áo, cực kỳ tiêu sái… Quỳ trên mặt đất nói:
– Lão thần bái kiến công chúa điện hạ.
Hứa Tiên đứng ở một bên, nhất thời cũng có chút xấu hổ. Lão sư cũng là người quy củ. Nếu thời điểm này mình không quỳ, không khỏi có chút đột ngột, nhưng muốn hắn quỳ hai hài tử, thật sự vô cùng khó khăn. Vương Văn Thụy hơi nghiêng đầu, một mực nhìn qua, Hứa Tiên cũng đành phải cười khổ bái quỳ bái.
Nhu Gia công chúa vội vàng cho bọn họ bình thân, nhưng thấy biểu lộ bất đắc dĩ của Hứa Tiên, không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn cười. Trong suy nghĩ hắ cường đại thong dong, hình tượng của Hứa Tiên chính là có thể tùy thời cứu nàng ra khỏi bệnh tật, hơi có chút sụp đổ, cũng mang theo một ít vui vẻ.
Đợi hai người đứng dậy, Nhu Gia công chúa dắt tay thái tử, hạ thấp người nói:
– Làm cho Vương đại nhân hao tâm tổn trí, đệ đệ của ta, lại không nghe lời, hơn nữa vô cùng đần, phiền ngài quản giáo nhiều mới được.
Trên mặt mười phần trẻ con, máy móc nói ra những lời của đại nhân. Làm cho Hứa Tiên cảm thấy buồn cười, càng lộ ra nét đáng yêu.
Thái tử quệt mồm, hắn nghe Nhu Gia công chúa nói hắn vô cùng đần, rất là bất mãn, nhưng chung quy không có lên tiếng phản bác.
Vương Văn Thụy lại cúi người thật sâu, nói:
– Lão thần tự nhiên đem hết toàn lực, chết mới thôi, quản giáo thái tử trở thành một minh quân.
Trong lời nói khách sáo, lộ ra nét nhiệt tình.
Thái tử lại run lên.
Nhu Gia công chúa lại quay đầu nhìn thái tử, nói:
– Tiểu hữu, còn không bồi tội với Vương đại nhân.
Bộ dáng nghiêm mặt, càng làm cho Hứa Tiên cảm thấy thú vị. Có lẽ là phát giác được ánh mắt của Hứa Tiên, sắc mặt có chút ửng hồng.
Thái tử sao có thể dễ dàng khuất phục được chứ, quay đầu sang chỗ khác không nói một lời, hắn cảm giác mình không có làm sai. Đương nhiên cũng không cần bồi tội.
Doãn Hồng Tụ nhìn qua Nhu Gia công chúa, trên người của nàng lúc này, dường như nhìn thấy vài phần bóng dáng của cô cô, người chấp chưởng hậu cung, mẫu nghi thiên hạ. Vào lúc này, thường thường lộ ra ánh mắt uy nghiêm, là có thể khiến người ta đi vào khuôn khổ, vào lúc này phải xem nàng xử lý thế nào?
Vương Văn Thụy vội nói:
– Lão thần cáo lui, ta sẽ mang theo thái tử quay về đông cung.
Nhưng Nhu Gia công chúa lại không chịu bỏ qua, mắt thấy đệ đệ không chịu nghe lời, gấp nhún chân, nói:
– Ngươi không bồi tội, ta sẽ bệnh chết.
Tận lực ho khan một hồi.
Thái tử lập tức đầu hàng, nói:
– Ta bồi tội còn không được sao? Thực xin lỗi, lão sư, ta rời khỏi đông cung, nên trước báo trước cho ngài một tiếng, lần sau ta không làm thế nữa.
Hứa Tiên thầm nghĩ: còn có một chiêu này. Doãn Hồng Tụ sững sờ, mới cười khổ thành tiếng, xem ra mình đã nhìn lầm a.
Thái tử lại ngạo mạn nhìn Hứa Tiên nói:
– Đa tạ y thuật của ngươi chữa tốt cho tỷ tỷ, đây là phần thưởng cho ngươi.
Tiêu sái sờ mó trong ngực, nhưng sờ cả buổi lại không lấy ra được cái gì, đường đường thái tử đương nhiên sẽ không mang tiền trên người, thần sắc nhất thời có chút xấu hổ. Nhưng có ngạo mạn của thái tử, rõ ràng là sợ xấu mặt tiểu hài tử.
Hứa Tiên không khỏi nhìn qua Nhu Gia công chúa, hiển nhiên không có quên nói tốt về thái tử.
Nhu Gia công chúa bị hắn nhìn qua, liền vội vàng cúi đầu, thân thể co lại. Hứa Tiên không khỏi nghĩ đến, nếu như có người nói với hắn, Nhu Gia công chúa chính là Hàm Tu Thảo (hoa mắc cỡ) hóa thành hình người, hắn nhất định sẽ tin a!
Thái tử vi vãn hồi mặt mũi, cắn răng tháo ngọc bội bên hông xuống, nói:
– Cái này thưởng cho ngươi.
Hứa Tiên cười nói:
– Tính tính toán toán, ngươi giữ lại chơi đi.
Vương Văn Thụy vội vàng cản lại, đây chính là thứ bệ hạ ban cho. Sao có thể tùy tiện cho người. Vội vàng đưa cho thái tử một thỏi bạc, bảo hắn ban thưởng Hứa Tiên, lúc này mới xong.
Hứa Tiên nhìn Vương Văn Thụy cùng tiểu thái tử kia đi trong tuyết rơi, nói:
– Quận chúa, chúng ta nên trở về đi!
Doãn Hồng Tụ nói:
– Ngươi ở nơi này chờ một lát, ta đi nói một tiếng với cô cô, mang công chúa quay về phủ quận chúa. Nhưng cần một chút thời gian, giờ ngọ ngươi nên tới Vĩnh Lạc Cung dùm bữa a!
Sau đó đi lên kiệu nhở ở bên ngoài, mang theo mấy thị nữ, vội vàng rời đi, cố ý mang theo thị nữ Tử Ngọc kia.
Tử Ngọc cảm thấy có chút không đúng, xin giúp đỡ nhìn về phía Nhu Gia công chúa. Nhu Gia công chúa làm tư thái bảo nàng an tâm.
Doãn Hồng Tụ đi rồi, Nhu Gia công chúa lập tức hơi khẩn trương lên, Doãn Hồng Tụ rời đi, Hứa Tiên bên cạnh giống như biến thành con cọp lớn, làm cho nàng sợ, không, là ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Hứa Tiên nhìn Nhu Gia công chúa bên cạnh, nói:
– Công chúa điện hạ mau vào trong nghỉ ngơi đi, chớ để cảm lạnh mới tốt.
Nhu Gia công chúa trợn to hai mắt, dùng âm thanh êm ái nói:
– Ngươi thì sao?
Hứa Tiên cười nói:
– Ta đi ra bên ngoài một chút, nếu như ở lại trong nội cung Vĩnh Yên, sẽ phạm phải kiêng kỵ, bị người ta bắt đi a!
Ở cùng một phòng với công chúa, truyền đi sợ rằng không dễ nghe. Ở trong phủ quận chúa còn không sao cả, nhưng đây là nội viện hoàng cung, nên cẩn thận thì tốt hơn, không vì mình, cũng nên vì Nhu Gia công chúa như búp bê này a.
Nhu Gia công chúa cười một cái, nói:
– Ngươi không nên chạy loạn, không có người bắt ngươi đâu.
Hứa Tiên thở ra một hơi, nói:
– Ta đây cũng yên tâm.
Nhu Gia công chúa nghe hắn khoa trương, trêu chọc mỉm cười, muốn nói cái gì nữa.
Hứa Tiên đã bước vào trong tuyết.
– Hô.
Nhu Gia công chúa thở phào.
Tất cả cung điện trong hoàng thành, Vĩnh Yên cung xem như cung điện lớn, nhưng không hề giống như trên TV cái gì hành lang gấp khúc vô số, trước điện còn có quảng trường đầy đá xanh. Cuối quảng trường còn có tường thấp, xuyên qua cổng tò vò, sau đó tới lâm viên.
Lâm viên không giống như trong tưởng tượng, rất nhiều cây tùng thanh trường bách xanh tơi, trên lá còn mang theo màu trắng của tuyết, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Hứa Tiên đi dọc theo đường mòn, bồi hồi trong đó một phen, lại không tìm được giới hạn, chuyển qua một cây tu trúc, bỗng nhiên thấy một cây hòe, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, phải cần vài người mới ôm hết, lúc này tất cả lá cây đã tàn, chỉ để lại vô số chạc cây khô héo, vươn lên trời hiện ra màu xám. Giống như lão giả đứng trong gió sương, yên tĩnh ngóng nhìn hoàng gia tang thương cổ lão.
Làm cho Hứa Tiên cảm thấy có chút kỳ dị là, trên một cành rộng của cây hòe, có một bàn đu dây.
Xích sắt cột lên thanh gỗ, cấu tạo rất đơn giản, đơn giản tới mức giống như không nên xuất hiện ở trong hoàng cung, mà là bên ngoài thành Trường An, trong tiểu viện của nhà nông.
Hứa Tiên chợt nhớ tới Nhu Gia công chúa cần phải hoạt động thường xuyên, không khỏi hơi cười rộ lên, phất bông tuyết trên xích đu, ngồi lên bàn đu, hơi rung động, dừng lại. Nghĩ đến những chuyện xảy ra trên người hôm nay, Phan Ngọc, Vân Yên, tu luyện, đọc sách, rất nhiều thứ yên lặng xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, chưa phát giác ra được.
Tuyết đã từ từ lớn hơn, dần dần rơi đầy đầu vai của hắn, biến hắn thành người tuyết.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân làm hắn giật mình, quay đầu đã thấy Nhu Gia công chúa đang đi tới xích đu, dịu dàng đứng ở trong tuyết, giống như tuyết tinh linh.
Nhu Gia công chúa mặc một bộ áo choàng màu hồng trên người. Có túi mũ trên đầu, lộ ra gương mặt trắng hồng trong tuyết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có biểu hiện kinh ngạc. Giống như trong câu truyện cổ tích ngày xưa, có cảm giác rất dịu dàng.
Vào lúc này chạy ra đây chơi, đi tới bên cạnh Hứa Tiên, một tay vỗ bông tuyết trên người của hắn, những nơi nàng đi qua, lưu lại hai hàng dấu chân nhẹ nhàng, thoáng qua đã bị bông tuyết bao trùm.
Tuyết, biến lớn.
Thời điểm tuyết trên người của Hứa Tiên đã nhiều, muốn đập tuyết trên người của hắn, nhưng sau đó rụt tay lại, chợt nhớ tới không biết tri thức tới từ nơi nào, đầu của nam nhân không thể tùy tiện đụng vào.
Hứa Tiên cười cúi đầu, giống như tiểu kỵ sĩ đang chờ thụ phong, tỏ vẻ thuần phục với công chúa.
Sắc mặt Nhu Gia công chúa đỏ lên, tháo bao tay dày đặc của mình ra, mu bàn tay nhỏ bé hồng hạo xuất hiện, mới nhẹ nhàng phủ tuyết trắng trên đầu của hắn, cẩn thận sửa sang lại sạch sẽ.
Hứa Tiên cười nói cảm tạ, hỏi:
– Sao điện hạ tới đây?
Nhu Gia công chúa cúi đầu nhìn xuống mũi chân. Lúng túng nói:
– Nên… Nên dùng cơm trưa.
Trong miệng nói có sương mù bay ra, âm thanh nhẹ nhàng như tuyết. Nếu có thể mang âm thanh này tiếp vào trong tay, cũng có hình lục giác như tuyết.
Hứa Tiên hiếu kỳ nói:
– Sao ngài biết ta ở đây?
– Có… Có dấu chân.
Nàng được Hứa Tiên trị liệu thân thể, cho nên đã mạnh hơn trước. liền cố lấy dũng khí, chạy đến tìm Hứa Tiên quay về dùng cơm. Nhưng dũng khí của nàng sau khi nhìn thấy Hứa Tiên, lập tức héo rút không thành bộ dáng. Mới phát hiện, chính mình còn chưa có kinh nghiệm nói chuyện với nam nhân.
Hứa Tiên nói:
– Đa tạ công chúa điện hạ.
Quảng đường đi của mình cũng không tính là ngắn, bằng thân thể của nàng, đại khái là mệt chết a, đứng lên, nói:
– Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi quay về!
Nhu Gia công chúa vốn có chút ít mệt mỏi, nhưng Hứa Tiên đã chiếm lấy bàn đu dây, nàng cũng không có biện pháp, nghe vậy khẩn trương nói:
– Ta, ta không phiền lụy, ngươi ngồi đi!
Bình luận