Doãn Hồng Tụ ôm Thường Hi, một người một mèo lạnh run, Phan Ngọc rút Thanh Hồng Kiếm ra, trường kiếm giơ lên, nói:
– Ngươi mau trở lại khoang thuyền đi.
‘Rầm Ào Ào'” một tiếng tiếng nước chảy, có một bóng đen nhảy lên bong thuyền, đánh về phía Phan Ngọc, Doãn Hồng Tụ kinh hãi nói:
– Coi chừng!
Lại nghe Doãn Hồng Tụ nhắc nhở, Phan Ngọc đã sớm phát giác, không chút do dự huy kiếm trở lại, nội lực đã bắt đầu thúc dục kiếm quang ba thước, hung hăng chém trúng bóng đen kia.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chất lỏng màu đen từ trên bóng đen kia rơi xuống, giống như huyết dịch, tản mát mùi tanh tưởi.
Rốt cuộc Phan Ngọc đã thấy rõ hình dạng của bóng đen kia, quanh thân ngưng tụ từ vô số bùn nhão của đáy sông, mơ mơ hồ hồ cấu thành một hình người, nhưng so với người thi cao lớn hơn, ở trên mặt có ba cái lỗ thủng, hai nhỏ một lớn, phân biệt đại biểu cho con mắt cùng miệng, lúc này đang phát ra âm thanh u u ô ô.
Phan Ngọc chém ra một kiếm, chính là chém lên thắt lưng, cơ hồ hoàn toàn chém nó thành hai khúc, nhưng nó chỉ nhúc nhích vài cái, bùn nhão đã khôi phục nguyên trạng.
Tuy Phan Ngọc có kinh nghiệm chiến đấu, nhìn thấy con quái vật như vậy, trong nội tâm cũng phát lạnh, cho nên quay đầu lại nhìn Doãn Hồng Tụ nói:
– Ngươi đi vào trong khoang thuyền trước đi, nhớ là không được đi ra.
Sau đó lui ra sau vài bước trấn thủ cửa khoang. Đối mặt với con quái vật kia, thị vệ bình thường không thể làm được gì, chỉ đưa tiễn tính mạng mà thôi
Thương thế của quỷ nước đã khép lại, nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ vươn tay chụp về phía Phan Ngọc, cánh tay kia mạnh mẽ hữu lực, duỗi dài ra, mang theo âm thanh xé rách không khí, nếu là người bình thường, sẽ bị nó bắt được.
Nhưng đạo kiếm quang lóe lên, cánh tay của quỷ nước bay lên bầu trời. Phan Ngọc không lùi mà tiến tới, vừa tới trước ngực của quỷ nước, hạ thấp người tránh thoát cánh tay còn lại của nó, sau đó né qua phía sau.
Lại nhìn con quỷ nước kia, đã cừng đờ đứng nguyên tại chỗ, toàn thân có chất lỏng đen đặc phun ra, sau đó hóa thành khối vụn bay lả ta. Thì ra trong nháy mắt đó, Phan Ngọc đã chém ra mười bảy mười tám kiếm, cũng chém con quỷ nước thành mười khối.
Nhưng trên mặt Phan Ngọc không có thần sắc nhẹ nhõm chút nào, tuy con quái vật kia to lớn, tốc độ cũng không chậm chút nào, tuy công kích lộn xộn, căn bản không phải là đối thủ của nàng, nhưng ai biết trong nước có bao nhiêu con quỷ nước như thế, mà bong thuyền nhỏ hẹp này, nếu một thoáng đã bị đám quỷ nước này đứng đầy, thì chiêu thức hoa mỹ thế nào cũng không còn ý nghĩa.
Phan Ngọc có ý niệm này, liền nghe tiếng nước “Ào ào ào ào” vang lên, lại có mấy con quỷ nước xuất hiện trên bong thuyền. Phan Ngọc nhẹ nhàng nhảy lên, giống như lông vũ phiêu đãng, dễ dàng kéo dài khoảng cách. Đã thấy những khối vụn bị nàng chém đứt kia đang nhúc nhích, tổ hợp với nhau, tin tưởng không qua bao lâu, nó sẽ khôi phục nguyên trạng.
Phan Ngọc cấm trường kiếm trên mặt đất, hai tay hư lung, chân khí tiến vào ống tay áo, mạnh mẽ đẩy về phía trước, nghiền nát các khối vụn kia thành bùn nhão, ngay tiếp theo đẩy ba con quỷ nước kia xuống nước.
Nhưng không cho phép nàng nghỉ ngơi thêm được bao lâu, những con quỷ nước kia lại nhảy lên bong thuyền, nàng đành phải cầm kiếm lên, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, chỉ thấy sương mù tầng tầng, trong nội tâm rất lo lắng, không biết Hán Văn như thế nào rồi?
…
Hứa Tiên vào lúc này khổ không thể tả, chỉ trong chốc lát công phu, hắn đã thử qua vô số biện pháp, cho dù là “Cửu Tự Chân Ngôn” hay phù lục, đều không thể đột phá tầng hỏa diễm này. Hắn có cảm giác mình giông như tề thiên đại thánh tiến vào trong lò bát quái, muôn vàn pháp thuật, tất cả biến hóa, đều vô dụng.
Kim Thân bị đốt chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, tùy thời có thể nghiền nát.
Hồ Tâm Nguyệt hì hì cười nói:
– Ngươi còn không cầu xin sao? Chỉ cần ngươi phóng khai tâm thần, cho bổn cô nương xâm nhập vào, ta tạm tha ngươi một mạng.
Hứa Tiên cười lớn nói:
– Ta phóng khai tâm thần, ngươi dám đi vào sao?
Hồ Tâm Nguyệt một lòng muốn dùng mị thuật để khống chế mình, nếu như tâm thần bị nàng ta chiếm cứ. Vậy không xong rồi.
Hồ Tâm Nguyệt hừ lạnh nói:
– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt, ta sẽ tăng thế lửa lên. Truyện được copy tại Truyện Hay
Đã thấy Hứa Tiên lấy một cái đuôi hồ màu trắng ra, nói:
– Đốt tiếp đi, có lẽ cái đuôi của ngươi sẽ bị đốt cùng đấy.
Hồ Tâm Nguyệt vội la lên:
– Trả lại cho ta!
Nàng rất để ý cái đuôi hồ ly này.
Hứa Tiên nói:
– Không có vấn đề, ngươi triệt hồi thu hồi Đâu Suất Hỏa cùng ảo cảnh, sau này ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, chẳng phải đẹp hay sao!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
– Si tâm vọng tưởng, không phải chỉ là một cái đuôi thôi sao? Ta luyện trở lại là được.
Hứa Tiên lại đau đầu, lại càng lo lắng Phan Ngọc, tuy dựa vào tu vi võ công của Phan Ngọc, chèo chống một đoạn thời gian cũng không thành vấn đề, nếu qua một lúc sau, thì khó liệu.
…
Phan Ngọc chống kiếm nửa quỳ trên bong thuyền, tóc xanh rối tung che đậy dung nhan đạm mạc của nàng, thực sự có chút thở dốc, chỉ có trường kiếm trong tay vẫn sáng như trước. Bốn phía của bong thuyền lại xuất hiện nhiều quỷ nước, dày đặc thêm một tầng, những quỷ nước bị nàng chém, lại dùng nội lực triệt để nghiền nát, nàng phát hiện cũng chỉ có như vậy. Mới có thể ngăn cản những con quái vật này phục sinh.
Nhưng làm như thế cực kỳ tiêu hao nội lực, cho dù nàng quán thông hai mạch Nhâm Đốc, thì tiêu hao này cũng không chịu đựng nổi. Cho nên trong thời gian ngắn, nàng đã đánh lui hơn mười lớp quỷ nước. Nhưng chướng khí bốn phía càng dày đặc hơn, càng nhiều con quỷ nước xông về phía Phan Ngọc, bởi vì nơi đây có sinh khí, đối với những con âm quỷ này mà nói, giống như con thuyền đi trong bóng tối gặp được hải đăng.
Hồ Tâm Nguyệt ở giữa không trung, ánh mắt xuyên thấu qua sương mù dày đặc, trông thấy cảnh ngộ của Phan Ngọc vào lúc này, hơi do dự một chút, vẫn vung tay lên. Phan Ngọc chỉ cảm thấy sương mù bốn phía dày đặc hơn rất nhiều, những âm thanh quỷ kêu gào khóc kia, thoáng cái trở nên xa xôi. Nàng vừa cầm kiếm đề phòng, vừa âm thầm suy đoán nguyên do, cuối cùng không giải thích được, liền ngồi xuống đất điều tức.
Bởi vì vừa rồi Phan Ngọc hấp dẫn đại bộ phận công kích, cho nên mới có nhiều quỷ nước trèo lên thuyền, nhưng sương mù dày đặc, đám quỷ nước liền mất đi phương hướng. Bởi vì đang ở bên trong ảo ảnh, đại đa số người căn bản không phát giác bốn phía có biến đổi.
Hồ Tâm Nguyệt không khỏi bội phục kế hoạch hoàn mỹ của mình, sau khi thu thập Hứa Tiên, sẽ đi thu thập đám quỷ nước này, nhưng nếu không nhanh. Chướng khí tích tụ quá nhiều, chỉ sợ người trong thuyền phải chết.
Nhưng vào lúc này, Hứa Tiên chèo chống cũng tới cuối cùng, tầng Kim Thân kia, rốt cục bị phá.
Nhưng Hứa Tiên lại có thần sắc nghiêm túc và trang trọng, đột nhiên trên thân có một tầng hỏa diễm kim sắc, chính là Thái Dương Chân Hỏa chí dương chí cường. Miễn cưỡng chống lại Đâu Suất Hỏa thiêu đốt.
Hồ Tâm Nguyệt khinh thường nói:
– Chống đỡ tới chết sao?
Hứa Tiên cũng không trả lời nàng ta, Kim Thân bị hòa tan hoàn toàn, dung thành một cổ linh dịch màu vàng, vốn theo gió tán đi, nhưng bị hỏa diễm phong tỏa không có chỗ đi, chảy trở về cơ thể của Hứa Tiên, linh dịch màu vàng tiến vào thân thể hắn, đã bị thân thể Hứa Tiên thu nạp, làm cho thân thể của hắn từ từ có màu vàng kim trở lại. Dưới sự thiêu đốt của hai chủng hỏa diễm này, linh dịch màu vàng dung nhập hoàn toàn vào cơ thể của Hứa Tiên, khí lực của Hứa Tiên đã tăng mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Xét đến cùng, Đâu Suất Hỏa thực sự không phải là hỏa diễm giết người, mà là hỏa diễm luyện đan, Hứa Tiên bây giờ chính là một khỏa đan dược, nhưng cho dù đan dược gì bị thiêu đốt trong thời gian quá dài, chỉ sợ kết cục là hủy diệt.
Hứa Tiên vào lúc này cũng chỉ tế ra cọng cỏ cứu mạng cuối cùng — công đức ngọc bài.
Tâm niệm khẽ động, một ngọc bài xanh tươi trong ngực của Hứa Tiên hiện ra, hào quang màu xanh như nước biển, bỗng nhiên bắt đầu lóng lánh, dần dần thay thế Thái Dương Chân Hỏa chống cự Đâu Suất Hỏa thiêu đốt.
Kết quả của nó làm Hứa Tiên vô cùng vui vẻ, công đức chi lực quả nhiên không giống như linh lực khác, bị Đâu Suất Hỏa hòa tan.
Trong nội tâm Hồ Tâm Nguyệt lại cả kinh, đó là thứ gì? Không khỏi có chút dự cảm xấu.
Công đức vốn là ý niệm của ngàn ngàn vạn vạn người biến thành, hư vô mờ mịt. Lại bị đạo tổ dùng bí pháp hóa thành công đức chi lực thực chất. Cho nên cũng có thể so sánh với Đâu Suất Hỏa có thể hòa tan tất cả vạn vật, có chút ý tứ “Dĩ tử chi mâu”, nhưng kết quả cuối cùng là bên nào thủ thắng còn khó nói, chỉ có so sánh lực lượng lớn nhỏ mà thôi.
Hứa Tiên vào lúc này không còn do dự nữa, công đức trên ngọc bài bộc phát mạnh mẽ, ánh sáng màu xanh bạo liệt, Đâu Suất Hỏa màu tím thoát khỏi trói buộc. Đâu Suất Hỏa lúc này cũng quay về trong tay của Hồ Tâm Nguyệt.
Hồ Tâm Nguyệt còn không kịp làm phản ứng, đã bị Hứa Tiên bóp chặt cổ, nàng oán hận nhìn qua Hứa Tiên, không chút do dự bỏ chạy, lưu lại một cái đuôi hồ ly. Sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
Hứa Tiên nhìn qua đuôi hồ ly trong tay, có chút im lặng, vốn còn muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, hiện tại kết quả ngược lại, càng làm thì thù hận càng sâu hơn.
Nhìn thấy tình cảnh trên mặt nước, cũng không chuyển biến xấu như trong tưởng tượng, chắc là bị Hồ Tâm Nguyệt khống chế, chỉ thấy ngàn vạn con quỷ nước đang cuộn mình trong nước, cũng đủ làm cho người ta kinh hồn táng đảm, lúc Hồ Tâm Nguyệt bỏ chạy, lực lượng của trận phâp đã yếu bớt, quỷ nước đã bạo động. Đặc biệt là công phá tầng bình chướng trên bong thuyền, nếu như chúng nhảy lên bong thuyền, thì không xong rồi.
Nhìn thấy cảnh này, kim quang trên thân thể Hứa Tiên bộc phát mạnh mẽ, giống như trong bóng tối hắc ám, xuất hiện một mặt trời, chướng khí trên bong thuyền bị áp xuống, quỷ nước bị kim quang chiếu lên người, trên người xuất hiện một tầng chướng khí bay lên, bùn đất trên người tróc ra, phát ra rên rỉ thống khổ, ẩn độn vào mặt nước.
Phan Ngọc ngẩng đầu lên, không khỏi cười rộ lên, thu hồi trường kiếm.
Hứa Tiên lại nhíu mày, muốn giết chết nhiều quỷ nước như vậy, với hắn mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng những con quỷ nước này giống như oan hồn chưa siêu thoát mà thôi, cuối cùng cũng là thứ đáng thương. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ nghĩ cách độ hóa bọn họ, loại trừ oán niệm trong tâm của họ mới được, khiến cho bọn họ có thể một lần nữa đầu thai chuyển thế.
Chỉ cần có mấy trăm tăng lữ thường xuyên tụng niệm kinh siêu độ, bố trí đạo tràng, niệm kinh suốt ba ngày ba đêm mới có thể hóa giải được.
Hôm nay chỉ có một mình Hứa Tiên, cũng chỉ có thể nỗ lực nhiều hơn, bộ dáng của Hứa Tiên nghiêm trang, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, dùng Đại Lôi Âm Thuật tụng một đoạn kinh văn. Đó chính là bản Địa Tàng Bản Hành Kinh chuyên siêu độ vong linh.
Phạm âm ngâm xướng, giống như âm thanh của thiên nhiên, tuy chỉ có một minh Hứa Tiên, giống như có trăm ngàn người cùng tụng niệm. Lôi âm hóa thành sóng âm, sau đó lại hóa thành kim văn có hào quang lóng lánh, trong miệng của Hứa Tiên thốt ra, giống như bông tuyết bay vào trong sông.
Phạn văn màu vàng tiến vào trong thân thể của quỷ nước, liền từ từ mất đi tầng bùn đất, dần dần có linh thể trong đó hiện ra, có nam có nữ, hắn có oán khí đầy người.
Hứa Tiên thấy tình tiết này, cho nên tần suất tụng kinh vang lên nhanh hơn, cho dù như thế nào cũng không có biện pháp tiêu giảm đi, vong quốc chi thống, muốn thù giết người, bị trấn áp dưới đáy hồ tịch mịch, hóa thành oán hận nguyền rủa không siêu độ, mười năm trăm năm, làm sao có thể dễ dàng dẹp loạn chứ.
Nhưng người bọn họ oán hận lại không còn trên nhân thế, cho nên không thể trả thù, chỉ có bọn họ vĩnh viễn không giải thoát được, nếu bởi vì oán khí mà lạm sát kẻ vô tội, tạo thành tội nghiệt, vậy càng không cách nào siêu sinh được.
Hứa Tiên thở dài một tiếng, chẳng lẽ, ta vốn rất từ bi, còn chưa đủ để siêu độ nhiều oan hồn như vậy sao? Nếu như vậy, có lẽ ta nên dùng thiện niệm của ngàn vạn người, để hóa giải ác niệm trong lòng của bọn họ! Hắn đem công đức bài ra đặt lên tay, sau đó tụng niệm, công đức bị tiêu hao nhanh chóng, Hứa Tiên lại không quan tâm.
Lúc này đây, Hứa Tiên phun ra những phạn văn màu vàng kia, hóa thành ngàn vạn, rơi vào trong thân thể của những oan hồn kia.
Chỉ thấy những quỷ hồn có oán khí đầy người kia, mặt mũi tràn ngập dữ tợn, nhưng vào lúc này từ từ bình tĩnh trở lại, hiện ra tướng mạo vốn có của bọn họ, có mờ mịt nhìn chung quanh, giống như tỉnh mộng, sau đó lại lộ ra nét an tường, bọn họ tích lũy oán niệm trong thời gian trăm năm, nhưng dưới sự bao phủ của công đức kim quang, dần dần tan rã.
Phạm âm trận trận, kim phù như mưa. Tất cả đều theo kim quang trên bầu trời rơi xuống, quán triệt cả thiên địa, giống như từ thế giới khác cứu rỗi thế giới này.
Cảnh tượng vạn quỷ trên sông đã sớm không còn nhìn thấy nữa, biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ còn lại rất nhiều hồn phách hơi mờ đang bơi trong nước, mỗi hồn phách đều tỏa ra ánh sáng lam sắc nhàn nhạt, mộc mạc mà chói mắt, giống như muốn nhuộm cả khúc sông.
Phan Ngọc nhìn cảnh tượng tráng lệ này trong mắt, trong nội tâm cũng có chú rung động không hiểu. Chẳng biết lúc nào, Doãn Hồng Tụ ôm Thường Hi đi lên bong thuyền, một người một con mèo ngơ ngác nhìn qua một màn này, lẩm bẩm nói:
– Đây là?
Trên bầu trời lúc này có một thân ảnh như tượng phiêu phù trên không trung, giống như thiên thần hạ phàm.
Phan Ngọc mỉm cười nói:
– Đúng vậy a!
Hai người đều không nói lời nào, đều chăm chú nhìn qua cảnh sắc trước mặt, chợt một đạo kim quang bay tới bên thuyền.
Bình luận