– Chung Quỳ, ngươi tiến lên đây, để cho bệ hạ đích thân tới, hướng ngươi hỏi mấy câu.
Đây là vinh hạnh đặc biệt mà chí có Trạng nguyên mới có.
Chung Quỳ vội vàng đứng dậy, hướng về Tiền điện phía trước đi tới. Những tân tấn Tiến sĩ khác, cũng ngửa đầu nhìn Chung Quỳ, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tỵ. Một mình hắn đại biểu mấy trăm Tiến sĩ, trả lời vấn đề của Hoàng đế, vinh quang như vậy sao lại không làm cho người ta hâm mộ. Tục ngữ tuy nói “Mười năm dưới cửa không ai hỏi, nhất cử thành danh thiên hạ đều biết.” Nhưng chân chính có thể làm cho thiên hạ đều biết, cũng chỉ có một người này.
Chung Quỳ đi tới trước mọi người, tựa như đại biểu học sinh tại kiếp trước của Hứa Tiên, “Khôi Tinh Thích Đấu, Đỗ Trạng Nguyên”, không phải nói ngoa.
– Bệ hạ giá lâm!
Không biết nơi nào truyền đến một tiếng phụ xướng du dương, lúc đầu còn rất nhỏ, sau đó từ nhiều thái giám khác nhau, một đám như đốt lửa quạt gió truyền tới. Tầng tầng lớp lớp, người chưa đến, phần uy nghiêm khí độ này cũng đã truyền đạt cho tất cả Tiến sĩ, mọi người không khỏi khom thân thể xuống, hô to nói:
– Ngô Hoàng Vạn Tuế! Vạn Vạn Tuế!
Hứa Tiên lại rất không có thành ý há miệng hùa theo, một lòng một dạ thủ sẵn gạch vá, để cho một bên Phan Ngọc rất là bất đắc dĩ, không nhịn được truyền âm nói:
– Thật tình một chút.
Hứa Tiên trả cho Phan Ngọc một ánh mắt ủy khuất.
– Ta nhàm chán mà!
Trước kia, ngồi nghe trường học lãnh đạo khai hội, cũng đã cảm thấy không có tí sức lực nào, bây giờ còn lại phải quỳ. Dĩ nhiên càng cảm thấy được không có tí sức lực nào rồi.
Nhưng cũng sẽ không có cảm giác chịu nhục gì, nếu như Hứa Tiên chỉ là người bình thường, người xuyên việt hướng người khác quỳ xuống tự nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là bị bôi nhọ. Nhưng theo tu vi hắn càng ngày càng cao, tâm tính cũng dần dần thay đổi, quỳ xuống trong mắt hắn đã bất quá là hình thức mà thôi, thậm chí là chứng kiến trò chơi thú vị tại trong lịch sử cổ đại. Đã có chút ít vị đạo ẩn ẩn dật dật của đạo gia, giác ngộ thế nào vứt bỏ vinh nhục.
Phan Ngọc khẽ sửng sốt một chút, giờ phút này trời chiều như máu, chiếu nghiêng vào điện. Vẻ hồng quang vừa lúc rơi vào trên mặt Hứa Tiên, hắn mỉm cười cũng như ngày hôm đó, ấm áp như quang, nhưng một đôi con ngươi này lại yên lặng thâm trầm như bầu trời đêm giữa mùa hạ, trong đó có tinh quang lóng lánh vô cùng vô tận. Dung mạo của hắn như cũ không được gọi là tuấn tú, nhiều lắm là chỉ có thể coi là là oai hùng, nhưng giờ phút này khi trên người hắn phát tán ra mị lực, lại làm cho tim đập Phan Ngọc chậm đi nửa nhịp, trên mặt dâng lên vẻ đỏ ửng tan ra trong nắng chiều.
– Chẳng biết lúc nào, hắn cư nhiên trở nên dễ coi như vậy.
Phan Ngọc chỉ nhớ rõ lúc mới gặp mặt cùng Hứa Tiên, hắn vẫn chỉ là tú tài nghèo bình thường không có gì lạ, hắn lúc xưa so sánh với hắn giờ phút này, tựa như là cá cùng rồng vậy.
– Tân khoa Tiến sĩ xướng lư đã xong, các tân tấn Tiến sĩ quỳ xuống Thánh du vạn tuế.
– Vạn tuế…
Chẳng biết lúc nào, lão nhân đang mặc Kim Hoàng Long bào kia đã ngồi ở trên ghế rồng, trong điện cũng trở nên im lặng, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Hoàng đế dùng thanh âm không nhanh không chậm nói:
– Các ngươi cũng là Đống Lương Chi Tài bên trong tứ hải được chọn lựa ra, là người đọc sách nghiên cứu đủ thứ sách thánh hiền. Thánh nhân có câu: – Học đạt được ưu tú thì gọi là sĩ. Các ngươi có thể đứng ở nơi này, có thể được xưng tụng là đạt đến ưu tú rồi, chẳng qua là cái chữ “Sĩ” này có thể hiểu như thế nào, chỉ phải do chính các ngươi suy tính…
Theo thường lệ, Hoàng đế răn dạy một phen.
Hứa Tiên nghe thanh âm già nua của Hoàng đế, lại trung khí mười phần, hơi cảm thấy kinh ngạc. Người thời đại này là già vô cùng nhanh, ở thời đại này, Hoàng đế ở cái tuổi này tuyệt đối là bối phận gia gia của Hứa Tiên, thân thể tốt như vậy coi như là dị số rồi, nhưng đây cũng là một chuyện tốt, chỉ cần Thiên tử không đột nhiên băng hà, thiên hạ này dĩ nhiên là sẽ không loạn.
Bất quá, nói đến nội dung lời phát biểu. Cùng lời phát biểu của tất cả lãnh đạo trong thiên hạ nhàm chán như nhau, nhưng cũng may không dài dòng như vậy so với đời sau. Chưa nói mấy câu, Hoàng đế liền kết thúc phát biểu, chỉ nói:
Hãy tự thể nghiệm lời trẫm!
Trong điện yên tĩnh, Chung Quỳ chợt nhớ tới lời khai báo lúc nãy của Vương Văn Thụy, cao giọng nói:
– Bọn thần tất sẽ không phụ Thánh ân của bệ hạ, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ!
Nhưng mà lời nói thô ráp, thật là chói tai.
Hoàng đế khẽ nhíu mày, nhẹ lời đối với Chung Quỳ nói:
– Ngươi chính là Chung Quỳ – Trạng nguyên năm nay sao! Văn chương ngươi làm tốt lắm!
Chung Quỳ vội vàng lên tiếng, cúi đầu càng thấp xuống, trong lòng lo sợ bất an. Cũng không phải là Chung Quỳ nhát gan, mà là bởi vì kính sợ đối với Hoàng quyền, đại khái là đã chảy xuôi trong máu trên tất cả phàm nhân ở thời đại này, thậm chí người trong tu đạo cũng không có thể hoàn toàn ngoại lệ, tại trong chuyện xưa, sau khi Bạch Tố Trinh được Hứa Sĩ Lâm cứu ra từ trong Lôi Phong tháp, liền có một đoạn tình cảnh Hoàng đế triệu kiến Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh có can đảm lên Thiên Đình náo Địa phủ, nhưng đối mặt một lão giả bình thường, cư nhiên lại có chút cục xúc bất an. Sau khi Hứa Sĩ Lâm mặc vào áo Trạng nguyên, coi như là Mị nương cấp bậc yêu hồ cũng không thể nhích tới gần trong vòng mười trượng.
Tu Đạo Giả sợ hãi nhất là Thiên kiếp, lại phải dựa vào tích tu công đức tới hóa giải. quan hệ Tiên Phàm, trong đó chưa bao giờ vì một câu nói mà có thể nói cho hiểu thấu đáo được.
Hoàng đế mỉm cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenHay.co
– Ngẩng đầu lên, để cho trẫm nhìn bộ dáng của ngươi một cái.
Đối với cái kỳ tài Tiến sĩ này có thể nộp bài thi ở trong thời gian cực ngắn, hơn xa cho những khác, cũng có mấy phần tò mò.
Chung Quỳ không dám cải lệnh, ngồi thẳng lên.
– Tạ ơn bệ hạ!
Hoàng đế lại nhíu mày, Chung Quỳ đem khuôn mặt phủ kín, chỉ lộ ra ngũ quan, trong cảm giác buồn cười lại lộ ra vẻ quái dị, trong lòng liền có một tia không vui. Nhưng vẫn là vẻ mặt ôn hoà nói:
– Ngươi sao vậy?
Chung Quỳ miễn cưỡng nói:
– Thần, thuở nhỏ tướng mạo sinh ra xấu xí, sợ kinh ngạc thánh giá, nên phải che kín diện mục.
Hoàng Đế Đạo:
– Trẫm cũng không phải là hài tử, sao lại sợ ngươi tướng mạo, sáng mai, thời điểm cỡi ngựa dạo phố, chẳng lẽ cũng muốn như vầy phải không? Thiên địa sinh ra, cha mẹ nuôi, có người nào thể không nhận ra. Ngươi bây giờ đã Trạng nguyên năm nay, nên tự hào hơn mới đúng, đứng dậy, làm cho những thứ người đồng khoa của ngươi biết một chút về diện mục thật của ngươi.”
Trong lồng ngực Chung Quỳ nóng lên, nói:
– Thần tuân chỉ, bệ hạ!
Hắn ngồi thẳng lên, xoay người đối mặt mấy trăm Tiến sĩ, từ từ cởi ra tấm vải bố quấn trên đầu.
– Ah!!!
– Mẹ ơi!!
– Quỷ!!!
Đại điện vốn im lặng, bỗng biến thành một mảnh náo loạn. Ngay cả một đám sĩ tử đứng gần Hoàng Thượng nhất cũng bất chấp Hoàng Thượng, vung tay vung chân hoảng hốt nhảy về đằng sau.
Bình luận