Đời nay chú ý “Lệnh của phụ mẫu, áo không qua khỏi đầu”, chỉ cần Thần Chung Quỳ là huynh trưởng lên tiếng, liền có thể định chung thân của Chung Lê.
Hứa Tiên cau mày nói:
– Đây chẳng phải là hiệp ân báo đáp?
Vân Yên ôm lưng của Hứa Tiên, nói:
– Nếu như phu quân không có ý này, thiếp thân có thể nói giúp ngươi, Chung Lê muội muội cũng gật đầu đồng ý đấy.
Hứa Tiên nói:
– Tốt, đừng nói mê sảng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mình có thêm muội muội sao?
Nàng có đôi khi khéo hiểu lòng người, có đôi khi lại hoàn toàn không hiểu được ý của mình.
– Phu quân thực không muốn?
– Một chút cũng không muốn!
Vân Yên thở ra một hơi, nói:
– Ai, ta đây cũng yên tâm!
Hứa Tiên một hồi im lặng, “Ngươi đây là thăm dò vi phu sao?” Chính mình “Tiểu thiếp” nhu thuận tới cực điểm, rồi lại thường thường lại để cho hắn nhịn không được muốn đem nàng theo như trên giường, hung hăng đánh nàng bờ mông.
Vân Yên ủy ủy khuất khuất nói:
– Đương nhiên không phải. Nếu phu quân có ý Yên nhi tự nhiên sẽ hòa giải giúp phu quân, nếu như bị ngươi trách cứ, vậy cũng không có biện pháp. Nếu phu quân thấy mình là chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Yên nhi đương nhiên rất cao hứng.
Hứa Tiên xoa bóp gò má của nàng, nói:
– Thật sự là cái gì ngươi cũng nói được! Nếu ta thật sự động tâm tư, chẳng phải biến thành tiểu nhân hèn hạ sao.
Vân Yên dí dỏm le lưỡi, ôm Hứa Tiên nói:
– Ta cũng không nói như vậy, phu quân chính là tiểu nhân hèn hạ, ta cũng ưa thích.
Nhìn thấy gương mặt ngây thơ đáng yêu của nàng, tâm của Hứa Tiên cũng ngọt như mật, ôm nàng vào lòng, nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện ở nơi đây!
Rồi sau đó buông Vân Yên ra, quay đầu nói:
– Chung cô nương, ngươi trở về!
– Ah… Trở về!
Chung Lê vác giỏ trúc, đứng ở cửa ra vào, xấu hổ không biết nên làm cái gì cho phải, một màn vừa rồi làm cho nàng rất rung động. Dù sao thời đại này không có cởi mở như thời hiện đại, nàng sống nhiều năm trong u cốc, chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ.
Vân Yên liền bước lên phía trước tiếp nhận giỏ trúc. Bên trong Chung Lê đã hài một ít măng và nấm, sau đó lặng lẽ quay đầu đi tức giận nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên không sao cả nhún nhún vai.
Hứa Tiên lầm mấy món đồ ăn, đi vào trong đại sảnh, ba người cùng dùng cơm với nhau.
Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
– Vị đạo như thế nào?
Chung Lê liền vội vàng gật đầu, nói:
– Ăn thật ngon, so với ta làm còn ngon hơn nhiều.
Nàng vốn không muốn ăn gì, chỉ nhấm nháp một chút cho có lệ mà thôi, nhưng không ngờ lại rất ngon. Trong nội tâm kinh ngạc, hắn thật sự là quan lớn sao?
– Vậy ăn nhiều một chút a!
Sau một lát, bỗng nhiên Hứa Tiên đứng dậy, nói:
– Có người đến, các ngươi thu thập một chút đi!
Đi ra ngoài cửa.
Một đám quan sai vây quanh một cái kiệu nhỏ đi qua rừng trúc, không tới cửa, người trong kiệu đã đi ra, một trung niên nhân mặc y phục huyện lệnh thất phẩm, bước nhanh tiến lên, nói:
– Hạ quan Lưu Đôg Nguyên bái kiến thi tiên!
Mặc dù trên danh nghĩa hắn cùng cấp với Hứa Tiên, nhưng quyền thế thực tế thì kém quá xa. Hứa Tiên là Hàn Lâm được thánh thượng ưu ái, lần này lại nhận lệnh làm việc, đương nhiên phần lễ nghi phải lo hoàn toàn chu toàn mới được, cho nên phải tân bốc thí Hứa Tiên rồi.
Hứa Tiên vội vàng đáp lễ, sau đó nâng tên huyện lệnh này dậy, nói:
– Lưu đại nhân vất vả, chúng ta đi vào nói chuyện.
Thấy tên trưởng trấn cũng ở trong đội ngũ, hô:
– Ngươi cũng tới!
Ba người đi vào trong sảnh, Hứa Tiên cùng huyện lệnh nhập tọa, tên trưởng trấn kia cẩn thận đứng hầu ở một bên.
Hứa Tiên thấy hắn một đống tuổi rồi. Chung quy trong nội tâm không đành lòng, nói:
– Ngươi cũng ngồi đi!
– Ah, dạ!
Trưởng trấn vội vàng tìm cái ghế dựa, được thông qua cho nên ngồi xuống.
Huyện lệnh đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên sững sờ.
Chung Lê bưng ba chén nước trà tiến đến, đặt lên bàn nhỏ.
Hứa Tiên nói:
– Chung cô nương, cũng ngồi xuống nghe một chút, nếu có yêu cầu gì đặc biệt, không ngại nói ra. Lưu đại nhân, vị này chính là muội muội của Thần Chung Quỳ.
Chung Lê cảm kích nhìn qua Hứa Tiên, nói:
– Ân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenHay.co
Do dự một chút, đứng tại sau lưng của Hứa Tiên.
Huyện lệnh thầm nghĩ: không nghĩ tới trong Thạch Tỉnh Trấn nho nhỏ này lại có mỹ nhân như thế!
Hắn làm quan ở nơi này được vài năm, đã sớm nghe qua trong Thạch Tỉnh Trấn có đại mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ để trong lòng. Trong một huyện to như vậy, trong một thôn trấn không có được một lượng mỹ nhân đó mới là chuyện kỳ quái, nhưng trên thực tế cũng chỉ là cô gái thôn nữ mà thôi, là các nông dân chưa thấy qua các mặt của xã hội nên thổi phồng lên. Nhưng hôm nay gặp được, mới biết cái gì gọi là giai nhân, trong nội tâm thật có chút tiếc hận. Nếu hắn sớm nhìn thấy Chung Lê, nói cái gì cũng phải đem nàng nạp vào trong phòng, yêu thương bừa bãi. Nhưng hôm nay. Hắn nhìn qua Hứa Tiên, biết rõ mình sẽ không có cơ hội này.
Huyện lệnh cũng đã nhận định trong lòng, Chung Lê đã là vật trong bàn tay của Hứa Tiên, đương nhiên không dám có ý nghĩ không an phận, so về nữ nhân, tiền đồ của mình còn trọng yếu hơn, con mắt cũng không hề nhìn qua Chung Lê, miễn chọc Hứa Tiên không vui, cúi đầu nói:
– Hứa đại nhân triệu hạ quan đến đây, không biết có gì phân phó.
Hứa Tiên nói:
– Bệ hạ bàn giao, muốn hậu táng Thần Chung Quỳ, kiến miếu tế tự. Tại hạ tài sơ học thiển, không biết bắt đầu từ đâu, mới thỉnh Lưu đại nhân đến đây, nhờ ngài làm việc này, không biết ngài định như thế nào?
Huyện lệnh vỗ ngực cam đoan, một điểm vấn đề gì cũng không có, giao cho hắn là được. Trong nội tâm lại nói thầm:
– Phong quang đại chôn cất, kiến miếu tế tự, nói đơn giản, chuyện này phải dùng tiền a.
Hứa Tiên cũng xuất ra mấy tấm ngân phiếu, đặt lên bàn nói:
– Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng, xin ngài thu lấy, xem như phí dụng, nếu không đủ, lại sai người tới tìm ta, nhưng có một điểm, không thể tham ô.
– Đủ. Đủ!
Huyện lệnh lập tức vui vẻ ra mặt, chợt nhớ tới mình sắp làm tang lễ, sửa làm vẻ trầm thống, nói:
– Hứa đại nhân hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên, Thần Chung Quỳ ở dưới cửu tuyền, cũng có thể nghỉ ngơi. Ta nghe nói thánh ân, cũng là kết quả do Hứa đại nhân ở trước mặt bệ hạ giành được, thậm chí còn đắc tội với Lương công tử của tướng quốc. Thánh thượng chọn Hứa đại nhân làm thanh niên tài tuấn, quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc.
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ, nói:
– Lưu đại nhân quá khen.
– Không, đây đều là lời tâm huyết của hạ quan, tuyệt không có một chút giả dối nào.
Vân Yên đứng ở phía sau nghe lén, lầm bầm một tiếng.
– Nịnh hót!
Xuyên thấu qua khe hở nhìn phản ứng của Chung Lê, quả nhiên không ngoài sở liệu, Chung Lê mắt đục đỏ ngầu, ánh mắt nhìn qua Hứa Tiên trừ khâm phục còn có cảm kích.
Bỗng nhiên huyện lệnh quay đầu nhìn Chung Lê, nói:
– Chung tiểu thư, ngươi đau đớn vì mất huynh trưởng, bổn quan cũng rất tiếc hận. Nhưng người đã qua đơi, ngươi cũng muốn nén bi thương mới được. Nhưng khá tốt con Hứa đại nhân ở đây, ngươi có dựa vào, bổn quan cũng yên lòng!
Thần sắc và lời nói của hắn rõ ràng là giọng điệu quan tâm của trưởng bối với tiểu bối. Ai có thể nghĩ trong lòng của hắn trước đó, còn có suy nghĩ “Không an phận”.
Vân Yên tức giận đánh một quyền lên tường trúc.
– Ngu ngốc, chuyện này còn cần ngươi làm mai mối sao!
Sau đó vội vàng thu tú quyền của minh lại, thổi lên vài hơi.
Chung Lê cũng khôn phải kẻ ngu ngốc, nghe ra ý tại ngôn ngoại, nàng cắn cắn bờ môi, ngẩng đầu nói:
– Chung Lê không phải là người vong ân phụ nghĩa, nhưng trong lúc cử hành tang lễ cho huynh trưởng, không dám có nghĩ nhiều. Đợi ngày sau, nhất định kết cỏ ngậm vành, báo đáp đại ân đại đức của Hứa công tử.
Hứa Tiên cũng từ đủ loại biểu hiện của nàng hiểu được hàn ý của bốn chữ “Ân trọng như núi”. Nàng sẽ không giả bộ, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Đồng thời nàng cũng hiểu, nàng có thể báo đáp chinh là bản thân của nàng ta mà thôi.
Huyện lệnh vuốt vuốt chòm râu, thoả mãn nói:
– Ngươi có tâm tư như vậy, đúng là khó được, như vậy mới không tính làm xấu thanh danh của huynh trưởng ngươi.
Giống như Chung Lê không báo đáp Hứa Tiên, chính là làm xấu thanh danh của Thần Chung Quỳ.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy đau đầu một hồi.
– Chung cô nương, ta không cần ngươi báo đáp, ngươi mau dậy đi!
Nếu hắn thật sự có suy nghĩ này Chung Lê, hiện tại hắn sẽ cảm kích tên huyện lệnh này, nói những lời hắn không tiện nói ra. Nhưng việc hắn muốn làm nhất hiện giờ, chính là tát vào mặt của tên huyện lệnh, ngươi không cần nói loạn mò mẫn vào a.
Huyện lệnh dứt khoát nói:
– Về phần tên khách thương có ý đồ xấu kia, bổn quan cũng đã bắt giữ, đang nhốt trong đại lao chờ xử lý rồi.
Hứa Tiên cũng cho trưởng trấn mời huyện lệnh tới, trưởng trấn sợ gánh trách nhiệm, cho nên bắt tên khách thương kia đi gặp huyện lệnh, cho nên tên khách thương kia cũng không tránh được một kiếp.
Đương nhiên Hứa Tiên không quản tới sự chết sống của loại người như vậy, chỉ nói:
– Vậy thì mời Lưu đại nhân xử trí theo luật a.
Hai người nói chuyện một phen, huyện lệnh cáo từ rời đi, chuẩn bị làm chuyện mai táng.
Hứa Tiên cũng được thanh nhàn, cảm thán đây là chỗ tốt của quyền lợi, mình không làm được thì cho người khác đi làm. Bằng không thì hắn đã giống như dân chúng bình thường, tự mình đi làm, cho dù là có bạc, cũng phải tốn đại lượng tâm tư.
Chung Lê còn đứng sau lưng của Hứa Tiên, bỗng nhiên nói:
– Hứa công tử, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, kính xin ngươi đừng nên trách.
Hứa Tiên vội hỏi:
– Không cần trách.
Chỉ cảm thấy thần sắc của nàng biến đổi, trong mắt mang theo một cổ quyết ý, biểu lộ quyết ý này giống như đã muốn mang tấm thân của mình báo đáp cho Hứa Tiên.
Chung Lê rót đầy chén trà, dâng cho Hứa Tiên nói:
– Ta còn có một yêu cầu quá đáng, mong ngươi đáp ứng.
Hứa Tiên uống một ngụm trà, còn tưởng là chuyện tang sự.
– Vừa rồi tại sao không nói, hiện tại huyện lệnh đã đi. Ngươi nói đi. Là yêu cầu gì?
– Ta muốn túc trực bên linh cửu của ca ca.
Dù với tu vi của Hứa Tiên hôm nay, cũng có chút bị sặc, phát ra một chuỗi ho khan, thầm nghĩ:
– Ngươi muốn túc trực bên cạnh linh cữu của ca ca, cần phải thông qua phê chuẩn của ta sao? Hơn nữa Thần Chung Quỳ kỳ thật cũng không cần đãi ngộ túc trực bên cạnh linh cữu đâu.
Chung Lê do dự một chút, duỗi bàn tay trắng nõn ra vuốt nhẹ lưng của Hứa Tiên. Vừa rồi Hứa Tiên chỉ với tư cách “Bằng hữu của ca ca”, Chung Lê cũng chỉ nghĩ phải chiêu đãi hắn một phen. Hiện tại thân phận của Hứa Tiên chính thành “Đại ân nhân” của Chung gia, Chung Lê tự giác xem hắn là người cần báo đáp. Hơn nữa ngoại trừ lấy thân báo đáp thì không còn con đường thứ hai.
– Ta nói ngươi cũng không rõ, nhưng Thần Chung Quỳ thật sự không cần người khác túc trực bên linh cữu, từ góc độ khác mà nói, hắn còn sống rất tốt. Ta giúp hắn chôn cất kiến miếu, cũng giúp hắn tích lũy công đức mà thôi, như thế thuận lợi phong thần. Hơn nữa không có chuyện muội muội túc trực bên linh cữu của ca ca a.
Vẻ mặt Chung Lệ mờ mịt, cái gì góc độ khác, tích lũy công đức, cái gì phong thần, nàng không hiểu được. Duy nhất hiểu chính là, Hứa Tiên cự tuyệt thỉnh cầu của nàng.
Sau khi Chung Lê từ biệt, trên mặt xuất hiện thần sắc u buồn.
– Hứa công tử, van cầu ngươi. Ngươi phân phó cái khác, ta sẽ làm theo, ta sẽ nghe ngươi an bài đi kinh thành, hoặc là đi tới địa phương nào khác.
Nàng vội nói thêm một câu:
– Chẳng lẽ ngươi gấp như vậy sao?
Ngươi gấp như vậy sao?
Ngươi gấp như vậy sao?
Ngươi gấp như vậy sao?
…
Biểu lộ của Hứa Tiên cứng ngắc, âm thanh của những lời này còn quanh quẩn trong đầu của hắn.
Hắn rất muốn ngửa mặt lên trời gào thét.
– Ta gấp cái gì chứ?
Nhưng thấy thần sắc quật cường và đáng thương của Chung Lê, vô lực nói:
– Tùy ngươi a, Thần Chung Quỳ trở về ngươi sẽ hiểu. Thực ra, ta một chút cũng không vội.
– Cảm ơn ngươi, yên tâm đi, ta tuyệt đối không nuốt lời, nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Vẻ mặt Chung Lệ thành thật và cam đoan.
Hứa Tiên đau đầu một hồi, vịn đầu hồi tưởng lại, nội dung cốt truyện là từ khi nào biến thành “Chính mình bức bách muội muội của vong hữu báo đáp chính mình, muội muội của vong hữu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, lấy thân báo đáp”, tiết mục này không có a. Chẳng lẽ vẻ mặt cười âm hiểm, đi ra ngoài lại kín đáo đưa cho huyện lệnh vài chục lượng bạc vi đã phối hợp với mình?
Sau đó tang lễ tổ chức vô cùng thuận lợi, huyện lệnh ra lệnh một tiếng, lập tức tụ tập rất nhiều nhân lực vật lực.
Thỉnh tổng quản, thiết phòng thu chi, tìm cửa hàng mai táng, quan tài, thiết hạ gia đinh sống bên cạnh, đính tiệc rượu, sau đí tới mấy cửa hàng chưa nộp thuế thu lấy hình nhân người giấy. Rốt cục tiếng chiêng trống vang lên thật rộn ràng, trăm ngàn người vây quanh đưa linh cữu đi tới một nơi phong thủy bảo địa, đem tro cốt của Thần Chung Quỳ hạ táng.
Kiến thiết mộ bên trong miếu thờ của Thần Chung Quỳ, Thạch Tỉnh Trấn thỉnh bài vị của Thần Chung Quỳ đưa vào từ đường của Chung gia cung phụng. Nhưng là nếu thật sự trở thành thần minh, cũng cần phải có thời gian, cần “Thần tích”, cần Thần Chung Quỳ phát huy thần hiệu bắt quỷ của hắn.
Hứa Tiên than một tiếng, xem như hoàn thành một chuyện hứa hẹn. Nhưng Thần Chung Quỳ vãn mờ mịt tin tức như trước, Hứa Tiên thường thường cưỡi mây đi tìm tung tích của Thần Chung Quỳ trong Chung Nam Sơn, nhưng Chung Nam Sơn dài hơn tám trăm dặm, cho nên không cách nào tìm thấy thân ảnh của Thần Chung Quỳ, ngược lại gặp không ít tinh quái quỷ mị trong núi, trong nội tâm có ý đi dạo.
Âm thanh dệt vải vang lên, sợi tơ bện thành vải vóc rậm rạp.
Nữ tử xoáy tay áo lên, cổ tay ngọc không ngừng đung đưa, âm thanh của con thoi đẩy qua, ngay sau đó lại có con thoi khác đưa lên, trùng điệp đền đáp lại hình thành một mảnh vù vù. Không ngờ sáng sớm như thế, không biết từ chỗ nào truyền tới tiếng chim hót, lại có làn điệu đặc biệt thế này.
Bình luận