Theo gió màn lụa xanh phập phồng, bỗng nhiên có một thân ảnh màu trắng mông lung hiện ra, than nhẹ một tiếng, cũng chỉ điểm lên người của Hồ Tâm Nguyệt, đau đớn tra tấn triền miên đã biến mất.
Hồ Tâm Nguyệt cũng không quay đầu lại, giống như đang tự thì thào:
– Đi Dao Trì a, Vương Mẫu nương nương sẽ đáp ứng, ngươi ngây ngốc tại đây, cũng không có kết quả tốt.
Âm thanh dần dần trở nên kịch liệt.
– Thân phận của Hứa Tiên quá khác biệt, hắn sớm muộn gì cũng hại ngươi, cho dù có bao nhiêu ân tình, hiện tại cũng báo đáp đầy đủ rồi…
– Thật có lỗi.
Một tiếng áy náy nhẹ nhàng phá ngang lời của Hồ Tâm Nguyệt.
– Nên hỏi thật có lỗi là ta, là ta lừa ngươi, là ta bỏ ngươi rời khỏi Dao Trì, là ta…
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh che miệng nàng lại, nói khẽ:
– Ta không trách ngươi, cho tới bây giờ đều không có. Ta biết rõ ngươi ưa thích tức giận, ưa thích tự do tự tại, biết rõ ngươi tại Dao Trì, cũng nhất định đang đợi ta đi! Thực xin lỗi, là ta thất ước.
– Ngươi có thể ở chỗ này, kỳ thật, ta có chút cao hứng. Hôm nay ăn không ít đau khổ a, quan nhân cũng thật sự là, quá trêu cợt ngươi. Ta sẽ bảo hắn giải trừ ước định, ngươi cũng đừng có làm những việc ngốc nữa.
– Ngu ngốc!
Hồ Tâm Nguyệt không chút khách khí ngắt lời, nói:
– Đây là ước định của chúng ta, với ngươi không có sao, ít nhất đừng xen vào. Ta đã thất bại trên người của ngươi một lần, sẽ không thất bại nữa, tuyệt đối sẽ làm cho những nữ nhân kia vứt bỏ hắn
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng cười cười, nói:
– Vậy sao? Vậy chúc ngươi may mắn. Nghe bọn họ nói, xế chiều hôm nay còn muốn ngươi quét dọn Tây Sương phòng.
Khóe miệng xuất hiện nụ cười trêu tức vui vẻ.
Hồ Tâm Nguyệt dùng đầu đụng vào ván giường một cái. Phát ra một tiếng “Đông” trầm đục.
Bạch Tố Trinh cười khẽ một tiếng, phiêu nhiên mà đi.
Hồ Tâm Nguyệt mở to đôi mắt giống như minh châu ra, nhìn qua chỗ sâu trong nhà, xà ngang cùng đòn tay giao thoa, giống như nhận mệnh, gặp nhau cùng biệt ly, nói qua kẽ răng:
– Lần này cũng không thể cho ngươi lại đần tiếp!
Ngồi trước cửa sổ, ngón tay nhỏ nhắn khoe kỹ xảo, may vá thành thạo, mắt to nhìn lại, khúc mắc đã hoàn thành hơn phân nửa.
Bạch Tố Trinh nhìn kỹ thứ trên tay, lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ vẫn rơi, hoa hồng diệp bích đang nở, tươi mát động lòng người. Chỉ thấy xanh thẫm một màu, gió mát thổi qua, mang theo mưa bụi phật động áo trắng của nàng, rõ ràng là đầu hạ, mang theo một cổ hàn ý mà cuối thu mới có.
Bạch Tố Trinh rùng mình một cách không hiểu, chợt nhớ tới lời vừa rồi Hồ Tâm Nguyệt nói:
– Tiếp tục như vậy cũng không có kết quả tốt.
Lúc ấy còn không biết là. Hôm nay tinh tế nhớ lại, cảm giác, cảm thấy ý vị thâm trường, làm lòng người sinh ra sợ hãi mà rung động. Hồ Tâm Nguyệt đi thiên giới đã lâu, tin tức thông linh, lời này không phải tự dưng mà có, ví dụ như có chuyện gì đó, thì làm sao bây giờ?
Bạch Tố Trinh bấm tay tính toán, nhưng số mệnh của nàng đã sớm buộc chặt vào Hứa Tiên, căn bản tính toán không ra căn nguyên. Nếu có Ngư Huyền Ky ở nơi đây, nói không chừng còn có thể nhìn ra vài phần dấu hiệu.
Nếu như chỉ có Pháp Hải, quan nhân đã giải quyết được. Cũng có thể là nói dị trạng trước mắt của mình, nếu như không cẩn thận thì sẽ sinh ra chút phiền phức, nhưng nàng tự tin còn có thể khống chế.
Trăm mối vẫn không có cách giải, buông may vá đi vào trong điện thờ, thắp ba nén hương, sau đó thành tâm bái lạy bức họa Quan Thế Âm Bồ Tát mấy bái, nhắm mắt mặc niệm.
– Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát, đệ tử Bạch Tố Trinh thành tâm cầu xin, chỉ trông mong phu quân Hứa Tiên thành công vượt qua thiên kiếp, cũng phù hộ chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
Sau đó mở đôi mắt ra, muốn cầm hương trong tay cấm vào trong lư hương.
Nhưng trong lư hương sinh ra một sức đẩy, không cho ba nén hương này cắm vào.
Bạch Tố Trinh quá sợ hãi, quỳ gối trên bồ đoàn, nói:
– Quan Thế Âm Bồ Tát. Không biết đệ tử làm sai cái gì, thỉnh Bồ Tát chỉ rõ.
Vốn chỉ là tranh vẽ, bỗng nhiên trở nên sinh động. Chân đạp hoa sen, bức tranh miêu tả Quan Thế Âm Bồ Tát tay cầm bảo bình có cắm dương liễu, phát ra âm thanh hiền lành nhu hòa. Nguồn tại http://Truyện Hay
– Bạch Tố Trinh, lúc trước bản tôn chỉ điểm ngươi hạ phàm để chấm dứt đoạn tình duyên này, hôm nay ân đức đã báo, nên trở về với chính đạo, trở về thiên giới, tội gì dừng lại trong sinh hoạt phàm trần, chẳng lẽ tham luyến phàm trần thế tục sao?
Những lời nói êm tai này làm cho Bạch Tố Trinh cảm thấy kinh hãi.
– Ta… Đệ tử hôm nay còn có chút tâm nguyện không thành.
– Là vì Hứa Tiên a! Ai, lúc trước ngươi muốn nhập Dao Trì thánh địa tiếp tục tu hành, hôm nay cửa đã mở ra rồi, Tây Vương Mẫu có thể đáp ứng. Hôm nay ngươi khởi phàm tâm bụi niệm, đã khiến Vương Mẫu không thích. Không nên quên ngày đó đã nói, nhanh chóng hạ quyết định, nếu sa vào tình dục, khó bảo toàn những lời nói với Chân Vũ Đại Đế không thành sự thật.
Nói đến cuối cùng, đã có vài phần nghiêm khắc.
Đôi mi thanh tú của Bạch Tố Trinh sầu khổ. Sắc mặt càng trắng hơn vài phần, chuyện đó lại bị vị đại từ đại đức này nói ra, lọt vào trong tai của nàng như sét đánh, không phải còn nửa phần hoài nghi.
Ngày đó nói như vậy, sẽ thành sự thật sao?
Nàng đã bắt đầu lung lay, bài trừ tạp niệm, bái hạ thật sâu, nói:
– Đệ tử xấu hổ, nhưng thiên kiếp của quan nhân sắp tới, lúc này ta mà rời khỏi hắn, nội tâm của hắn khó bình an, độ khó khi độ thiên kiếp sẽ tăng lên. Hắn là ân nhân cứu mạng ta, ta làm sao có thể vào thời điểm khẩn yếu này, làm lỡ tiền đồ của hắn? Thỉnh Bồ Tát cho thời gian thư thả, đợi sau khi thiên kiếp qua đi sẽ thương lượng.
Nếu như nàng đi, thì hắn chắc chắn phải chết dưới thiên kiếp, cho nên giờ này khắc này, tuyệt đối không đi được.
Mang quyết ý như vậy, thời điểm ngẩng đầu bức họa đã khôi phục nguyên trạng, chỉ có thở dài một tiếng theo làn khói lượn lờ, giống như cảm thán chúng sinh, vì sao mà không tỉnh.
…
– Tỷ tỷ, Bồ Tát thật nói như vậy?
Tiểu Thanh lôi kéo ống tay áo của Bạch Tố Trinh hỏi gấp.
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng gật gật đầu, nàng đã quyết ý, nhưng lại không thể quên đi đoạn tâm sự này, chỉ có tìm Tiểu Thanh để thương lượng.
Cho dù Tiểu Thanh có cả gan làm loạn với Pháp Hải có pháp lực cao hơn mình, cũng tuyệt đối không dám khinh thị lời nói của Quan Thế Âm Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát chính là đứng đầu trong tứ đại Bồ Tát, cái gọi là “Tứ đại Bồ Tát” phân biệt chính là “Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát” “Đại nguyện Địa Tàng Vương Bồ Tát” “Trí tuệ Văn Thù Bồ Tát” “Đại sự Phổ Hiền Bồ Tát”, tất cả chức vị này, thế nhân đều biết.
Phật gia nói số lượng phật hằng hà như cát sa mạc, thoạt nhìn địa vị của Bồ Tát thật bình thường. Nhưng lại nói trong nội tâm của chúng sinh đều có phật. Chỉ là tâm nguyện chưa thành mà thôi, đem độ mà không độ. Kỳ thật chính thức được xưng tụng là phật chỉ có một vị, chính là Như Lai Phật Tổ, cũng có thể nói là ba tôn, Quá Khứ A Di Đà Phật, Hiện Tại Thích Ca Mâu Ni phật, Vị Lai Dược Sư Vương Phật. Nhưng ba tôn phật này do một thân Như Lai Phật Tổ biến thành, chia làm pháp thân, báo thân, ứng thân mà thôi, kỳ thật vẫn là một người.
Nếu Tam Thanh tổ sư là chí cao của đạo giáo, Nguyên Thủy, Linh Bảo, Đạo Đức ba vị Thiên Tôn, kỳ thật chính là đạo tổ Lý Nhĩ “Nhất Khí Hóa Tam Thanh” mà biến thành, năm đó tại Hàm Cốc, đem đạo pháp truyền tới Tây Vực, diễn sinh ra Phật giáo, Phật Tổ có biến hóa như thế cũng không có gì lạ.
Cho nên mới đem Đại Thế Chí Bồ Tát, A Di Đà Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát ba người hợp xưng là “Tây Phương Tam Thánh”. Nếu như thực sự nhiều phật đại đức đại năng như vậy, cần gì phải đem hai Bồ Tát cùng A Di Đà Phật đặt song song trong Tam Thánh chứ?
Có thể nhìn ra vị trí cực cao của Quan Thế Âm Bồ Tát, trong tiên giới cũng có nghe đồn, Quan Thế Âm Bồ Tát từng chứng nhận phật vị, xưng là “Chính Pháp Minh Như Lai”, nhưng bởi vì lòng từ bi cắt, buồn bã cho chúng sinh, cho nên không năng phật vị, ngược lại vẫn mang thân phận Bồ Tát, dùng thân Bồ Tát phổ độ chúng sinh. Đồn đãi này không thể khảo chứng, thực sự khó biết thiệt giả. Nhưng Pháp Hải lớn như thế, gặp Quan Thế Âm Bồ Tát cũng phải tự xưng là đệ tử.
Nếu như lời của thần phật như hắn nói, sức nặng có thể nghĩ.
Tiểu Thanh nói:
– Nếu là thật sự, tỷ tỷ ngươi nên đi ra ngoài tránh né đi, nếu như vẫn không xong. Không được, ta nên gọi Hứa Tiên quyết định..
Nói xong vội vã đi ra ngoài.
Bạch Tố Trinh vội vàng ngăn cản nàng, nói:
– Ta làm sao không muốn thương lượng với hắn, nhưng thiên kiếp sắp tới, đây là lúc khẩn yếu quan đầu, làm sao có thể vì chuyện này mà làm loạn tâm tình của hắn được đây? Tiểu Thanh. Ngươi tuyệt đối không nên đem chuyện này nói cho hắn biết, được không?
– Vậy được rồi!
Tiểu Thanh do dự một chút, nhưng thấy sắc mặt của Bạch Tố Trinh nghiêm nghị, đành miễn cưỡng đáp ứng.
– Vậy ngươi biên lý do, chỉ nói đi bế quan một thời gian, không cho hắn lo lắng là được, ta sợ ngươi lưu lại, thực sự sẽ có mầm tai vạ xảy ra.
Bạch Tố Trinh chỉ lắc đầu, nói:
– Ta đi, quan nhân làm sao bây giờ? Ngao Ly làm sao bây giờ? Tiểu Nguyệt vì chuyện này mà đi tới Hàng Châu, tuyệt đối không chỉ vì chơi, chỉ sợ sau lưng còn có nguyên nhân khác, ta muốn lưu lại bảo hộ hắn.
Nàng mỉm cười, nói:
– Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này là tốt rồi.
Tiểu Thanh thấy tâm ý của nàng đã quyết, không cách nào khuyên bảo được nữa, dậm chân một cái.
– Nói đến nói đi, không phải vẫn muốn lưu lại sao? Vậy thương lượng với ta làm cái gì chứ?
– Sao lại thế, đã nói với ngươi rồi, tâm tình của ta bằng phẳng hơn rất nhiều. Tỷ muội chúng ta, không nói với ngươi, còn có thể nói với ai?
Bạch Tố Trinh cười cầm chặt tay của Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh nghe vậy trong nội tâm ngọt ngào, nói:
– Đúng vậy a, tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi, dựa vào ta và ngươi còn có Hứa Tiên Ngao Ly Tiểu Thiến, cho dù là tai ách gì, chẳng lẽ không có năng lực đánh cược một lần sao? Nếu như không chiến mà lui, ta cũng không vui đâu.
Bạch Tố Trinh bị Tiểu Thanh an ủi một phen, tâm tình tốt hơn, xiết chặt tay của nàng, pháp lực của mình xưa đâu bằng nay.
Trong mấy ngày, Hứa phủ đắm chìm trong cơn mưa yên tĩnh của Giang Nam, sóng ngầm bốn phương khởi động. Mặc dù không có mạng lưới inte điện tử như hiện đại, nhưng mấy câu cuồng ngôn của “Hứa Tiên”, không người nào trong nho giáo không biết, lại không ngừng được truyền đi theo các con đường, được gia công thêm cho đẹp. Cho nên mức độ trào phúng tăng lên gấp mười lần.
Dưới Lư Sơn, trong một trang viên to lớn, truyền ra tiếng đọc sách vào sáng sớm, chính là Bạch Lộc Thư Viện nổi tiếng thiên hạ. Trong sân phía đông nam của thư viện, cây lượt thực tùng bách, buồn bực xanh mượt. Dưới lớp mưa ngâu, một nho gia già đang cầm sách, một tay vuốt chòm râu, hình dạng trầm ngâm, lộ ra vẻ tầm chương trích cú.
Người này chính là viện thủ Bạch Lộc Thư Viện, Bùi Tiềm chữ Văn Uyên. Từng quan cư Đại học sĩ làm đế vương sư, sau khi từ quan quy hương, chuyên tâm học luận, lập nên Lư Sơn học phái nổi danh, đào lý trải rộng vua và dân, có thể được cho là ngôi sao sáng của văn đàn. Hứa Tiên dựa vào vô số thi từ danh chấn thiên hạ, cũng có thể truyền lưu đời sau. Nhưng ở đương thời, văn danh không sánh bằng hắn.
Bỗng nhiên có một gã tôi tớ tiến lên, dâng một phong thư, Bùi Văn Uyên xem xét tính danh, chính là của một lão hữu truyền tới, vội vàng mở ra xem xét, thượng diện nói chính là chuyện của Hứa Tiên, còn viết những lời cuồng ngôn của Hứa Tiên trong đó.
Hôm qua có vãn bối nói với hắn, hắn còn không quá tin tưởng, trách bọn họ không chuyên tâm học tập mà nghe lời đồn bậy bạ. Nhưng hôm nay có thư của vị hảo hữu này, hắn xưa nay biết rõ, thành khẩn bộc trực cũng không phải là người bịa đặt. Xem những ngôn luận này, với công phu dưỡng khí của hắn cũng phải quát một tiếng.
– Thật sự là tiểu nhi cuồng vọng.
Sau lại lắc đầu.
– Thiếu niên thành danh, khó tránh khỏi đắc ý quên hình.
Nhưng hắn lại không biết, một câu như thế, trải qua vô số người tương truyền, dù có người thêm vào một chữ, đến cuối cùng cũng viết thành quyển sách, biến thành “Thảo Hứa Hịch Văn”. Hắn tin bằng hữu, bởi vì đây là người tin được. Lời đồn dùng với trí giả, cũng phải xem là lời đồn gì.
Lúc này, cửa sân lại mở ra, có hơn mười thanh niên thư sinh nối đuôi nhau đi vào, tất cả cùng bái, nói:
– Viện thủ, chúng ta tới chào từ giã!
Bùi Văn Uyên biết rõ còn cố hỏi.
– Các ngươi muốn đi nơi nào?
Thanh niên cầm đầu dùng gương mặt tràn đầy tức giận, nói:
– Chúng ta muốn đi Hàng Châu, gặp tên Hứa Tiên kia. Kim Lăng thư viện hữu danh vô thực, vốn tự rước lấy nhục. Nhưng Hứa Tiên càng cuồng vọng tự đại, khinh thường người đọc sách trong thiên hạ, ta nguyên vốn xem hắn là mẫu mực của đời ta, hôm nay xem ra, có tài không đức, không gì hơn cái này. Các đệ tử đều không phục cái danh hào thiên hạ đệ nhất của hắn.
– Có tài không đức? Cái gì là có tài. Thi từ của hắn các ngươi đã đọc qua, chẳng lẽ tự liệu thắng được hắn sao, chẳng lẽ không phải tự rước lấy nhục?
Thanh niên nói:
– Văn sâu như biển, thi từ chỉ là việc nhỏ không đáng kể, ta xem Hứa Tiên trừ thi từ ra không còn tác phẩm gì xuất sắc, chưa hẳn là không thắng nổi hắn. Cho dù là bại, cũng phải nhường bọn họ kiến thức khí khái của Bạch Lộc Thư Viện chúng ta, thỉnh viện thủ đáp ứng.
Bái thật sâu, những thư sinh khác cũng đồng thành nói.
– Thỉnh viện thủ đáp ứng
Bùi Văn Uyên tay vuốt chòm râu trầm mặc một lát, cảm thấy không thể mài mòn mũi nhọn của những người trẻ tuổi này, nói:
Bình luận