– Cảm ơn viện thủ!
Chúng thư sinh đều vui mừng, mặc dù người tranh thủ đi không ít, nhưng cũng trải qua cạnh tranh kịch liệt mới tới bọn họ, nhưng đây chỉ là việc nhỏ.
Bùi Văn Uyên cũng mỉm cười, nói:
– Có một chuyện các ngươi nên ghi nhớ, vô luận người ta vô lễ thế nào, các ngươi thành thật không còn gì để mất cấp bậc lễ nghĩa, làm trò cười cho người trong nghề. Có thể thua văn. Nhưng không thể thua người. Nếu có ai làm tổn hại thanh danh của Bạch Lộc Thư Viện, trở về ta sẽ không buông tha cho hắn.
– Ghi nhớ viện thủ dạy bảo!
Kết quả là, liên quân chính nghĩa thảo phạt Hứa Tiên Đại Ma Vương, rốt cục đã xuất phát. Mà tình cảnh như vậy đồng thời xảy ra ở rất nhiều địa phương, mà những người nhàn tản không có tổ chức, một khi nhận tin lập tức bảo người nhà chuẩn bị xe ngựa, càng nhiều vô số kể.
Có người ở gần, đã đi tới Hàng Châu, chuẩn bị đánh tới tận cửa.
– Rầm rầm rầm…
Âm thanh gõ cửa vang lên, Hứa Tiên đang đọc sách trong thư phong, đang muốn phân phó Bạch Phúc đi mở cửa, hôm nay ngũ quỷ không biết trốn tới nơi nào tu luyện rồi, cho nên không người nào đi ra ngoài mở cửa, chính là Lý Tư Minh cùng viện thủ Cận Thiên Thư Viện cùng tim tới tận cửa.
Phân biệt chào hỏi, đón vào phòng khách ngồi xuống. Thời điểm này Vân Yên đại khái vẫn còn ngủ say, Hứa Tiên cũng châm trà cho hai người.
Làm cho Lý Tư Minh cùng viện thủ nhìn ngạc nhiên không thôi, Hứa Tiên đã là người có công danh tại thân, danh truyền thiên hạ lại đích thân pha trà. Trong phủ to như thế lại không có nha hoàn, cho dù là người trong hàn môn, bưng trà rót nước như tiểu nhị, cũng không tới phiên nhân vật chính đi làm.
– Hán Văn, ta thấy phủ đệ của ngươi to như vậy, lại không thấy một bóng người?
Lý Tư Minh nhìn chung quanh, chỉ thấy tòa nhà khắp nơi điêu lan khắp phượng, Cừu Vương Phủ lúc trước, sau khi sửa sang vẫn có khí tượng phi phàm như trước.
– Có lão bộc, vừa vặn đi ra ngoài.
Hứa Tiên buông trà chén nhỏ.
– Sao ngươi không mua mấy nha hoàn về để sai sử.
Viện thủ hớp nước trà, trà là Thiết Quan Âm thượng hạnh. Nhưng không biết làm sao làm sao, kỹ thuật của Hứa Tiên vô cùng bất nhập lưu.
Viện thủ Cận Thiên Thư Viện, năm nay đã bốn năm mươi tuổi, râu tóc hoa râm, dáng người cao to lỗ võ hữu lực, một đôi mắt sáng ngời hữu thần, chợt mắt nhìn qua không giống người có học vấn, mà giống vũ phu trên giang hồ, trong tiểu thuyết võ hiệp được xưng là “Mã lão anh hùng”.
Hứa Tiên về Hàng Châu cũng có giao tế với hắn một ít, cho nên không tính là lạ lẫm.
Nhưng không đợi Hứa Tiên trả lời, Lý Tư Minh đã cười nói:
– Chẳng những có thể bưng trà rót nước, vào đâu nằm nay, còn có thể… Hắc hắc!
Hắn nói chuyện không dứt, nhưng nụ cười hắc hắc của hắn ý vị thâm trường. Ngay cả Mã viện thủ cũng cười nhạt không thôi.
Hứa Tiên thầm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng nghĩ lại, cái gọi là “Loli dưỡng thành” người, chính là truyền thống lão luyện của người trong nước. Text được lấy tại Truyện Hay
– Trong nhà lại không có việc gì, cho nên có chút ít tạp vụ, tiện tay xử lý. Tuổi còn trẻ, không cần dùng người hầu hạ.
Mã viện thủ lộ ra vẻ quái dị, sớm biết Hứa Tiên là người trách nhiệm. Hôm nay đi vào phủ đệ của hắn, quả nhiên có nhiều chỗ quái dị. Nhưng bản thân của hắn mà nói, như vậy mới là đương nhiên.
Sau khi bàn một ít chuyện ngoài lề, đã đi vào chính đề. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hứa Tiên, chính vì những lời cuồng ngôn mà tới. Nhưng làm cho Hứa Tiên cười khổ không thôi là, hai người này lại không khuyên bảo mình ngừng tay lại, mà cam nguyện cung cấp sân bãi, làm cho Hứa Tiên đấu với anh hào văn nhân trong thiên hạ.
Vẻ mặt Lý Tư Minh hưng phấn nói:
– Ngươi còn không biết sao? Ba đại thư viện của Giang Nam đều có động tác, mấy thư viện ở Giang Bắc cũng có phản ánh, những thư viện nhỏ thì càng không cần nói tới, đều muốn chạy đến Hàng Châu, đây chính là sự kiện trọng đại của văn đàn, so với Sơ Tuyết Thí còn muốn long trọng hơn nhiều. Ta thân là học chính, không thể không có động tác. Chi bằng khai mở một cái văn hội trong Cận Thiên Thư Viện, cam đoan công bình công chính công khai, cho bọn họ nhìn thấy lợi hại của chúng ta.
Nói xong liền vỗ vai của Hứa Tiên, một bộ dáng “Ta rất coi trọng ngươi”.
Hứa Tiên xụ mặt, đây là người nào a, rõ ràng là muốn xem náo nhiệt!
– Ta còn chưa nói qua, những lời kia không phải ta nói.
Lý Tư Minh nói:
– Đó là đương nhiên, ngươi làm sao biết nói những lời đó.
Mã viện thủ cũng mỉm cười nói:
– Ta vốn còn có mấy phần hoài nghi, nhưng khi thấy tình cảnh trong phủ, liền biết Hán Văn không phải là loại người biết nói những lời này.
Một người đại phú đại quý, ngay cả phủ đệ to lớn cũng không có nha hoàn người hầu, tự mình bưng trà rót nước. Thì làm sao có thể là người kiêu căng cuồng vọng được chứ?
– Vậy sao các ngươi tới đây?
Lý Tư Minh khoát khoát tay nói:
– Những lời này có nói cũng không rõ, nếu như ngươi bây giờ muốn dẹp loạn lời đồn, sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Mặt mũi của mình ngươi là chuyện nhỏ, không lâu trước khi ngươi mới đạt Thám Hoa, thánh thượng ban cho ngươi kim bài, ngươi có cảm tưởng gì? Chi bằng trước thắng trận này, lại giải thích những hiểu lầm mới tốt.
Hứa Tiên khẽ giật mình, hắn không có suy nghĩ tới chuyện này, khối kim bài kia chẳng những đưa hắn lên rất cao, lại càng làm hắn không thể rơi xuống, lắc lắc đầu nói:
– Ngươi làm sao có thể liệu định ta thắng được tất cả người trong thiên hạ chứ?
Lý Tư Minh vỗ tay cười to nói:
– Ha ha ha, Hứa Hán Văn, ngươi đã không có đường lui, còn không ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Sau đó nói ra những tài sáng tạo của tên đồn bậy đồn bạ ra, nếu gộp lại cũng thành mấy quyển sách truyền thế.
Giống như lời kịch của nhân vật phản diện, làm cho Hứa Tiên rất có suy nghĩ muốn đấm Lý Tư Minh một quyền.
Lý Tư Minh cười nói:
– Hán Văn chớ giận, Tri phủ đại nhân cũng đã triệu tập công tượng đại tu hội trường, đến lúc đó người tới khiêu chiến ngươi không nói, nghĩ tới sự kiện trọng đại này người tới vô số kể, đến lúc đó tất nhiên là trăm nghề thịnh vượng, lê dân bách tính của phủ Hàng Châu cũng bởi vì ngươi mà được lợi.
Mã viện thủ cũng gật đầu nói:
– Danh tiếng của Cận Thiên Thư Viện cũng nổi danh khắp thiên hạ, trở thành thư viện đệ nhất thiên hạ chân chính.
Hứa Tiên dở khóc dở cười, chẳng lẽ mình là người khởi phát kinh tế hưng vượn của thời cổ đại sao? Cái gì thế vận hội Olimpic, hết thảy đi chết đi! Ta chỉ mắng hai câu thô tục ở trước nhà của mình, hiệu quả một chút cũng không thể so với các ngươi đầu tư vài vạn lượng bạc. Khó trách quan phủ lại vì việc này mà mưu cầu danh lợi, cho dù mình thắng hay bại, bọn họ cũng kiếm lợi sâu sắc.
Hứa Tiên mỉm cười, nói:
– Nhưng mà, ta sẽ không xuất thủ.
– Cái gì!
Lý Tư Minh, viện thủ kinh hãi. Nếu như diễn kịch mà không có nhân vật chính, thì làm sao bắt đầu được. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay tới là phải mời Hứa Tiên ra mặt.
– Như vậy sao được!
Hứa Tiên nói:
– Yên nhi, xuất hiện đi!
Vân Yên liền dịu dàng đi ra, thi lễ, nói:
– Vân Yên bái kiến hai vị đại nhân.
Nàng nghe nói có người gõ cửa liền bừng tỉnh, vội vàng trang điểm ăn mặc một phen, trong nhà không có hạ nhân, chuyện bưng trà rót nước đều do một tay của nàng làm. Nhưng thời điểm nàng tới, Hứa Tiên và khách đã bắt đầu nói chuyện rồi, nàng không tiện quấy rầy. Cho nên trốn ở phía sau lắng nghe.
Lý Tư Minh có dự cảm xấu, nói:
– Ngươi sẽ không phải muốn…
Viện thủ cũng bắt đầu hiểu ra.
Hứa Tiên nắm bàn tay trắng như ngọc của Vân Yên, nói:
– Yên nhi, ý của ngươi như nào đây? Nếu không ưa thích, cũng không cần miễn cưỡng, vi phu sẽ có đối sách khác.
Vân Yên ở phía sau rèm suy nghĩ hồi lâu, phu quân tuy thi từ cái thế, nhưng phương diện khác lại không lợi hại như vậy. Nếu khiêu chiến anh tài khắp nơi, nếu như chuyện này bị dò xét ra được, một khi biết rõ, bản thân phải chịu tội với tất cả, cho nên vào lúc này không chút do dự, nói:
– Nếu phu quân đã đáp ứng, thiếp thân có thể thử một lần.
Lý Tư Minh một mực tràn đầy tự tin, thời điểm này còn bỏ qua bộ dáng khinh cuồng thường ngày, thậm chí có chút ít sợ hãi, nói:
– Vân, Vân phu nhân tài hoa ta đã biết rõ, nhưng nàng chính là nữ nhi, lại là như phu nhân a.
Cái gọi là “Như phu nhân “, chính là cấm kỵ của thiếp thất. Giống như tiến sĩ và “Cùng tiến sĩ”. Nói đến hai vấn đề này có một câu đối, cũng biểu đạt ý tứ như vậy, câu đó là: “Cũng không như phu nhân cũng cùng tiến sĩ”.
Cho dù trong nhà được sủng ái thế nào, trong mắt người ngoài, danh phận khác nhau rất sâu sắc. Tương truyền sinh nhật của một tri phủ, tri huyện đến mừng thọ, bái thiếp đã đưa lên đi, mới biết được là sinh nhật của như phu nhân, lập đem lấy bái thiếp trở lại, chiết thân mà đi, tất cả quan lại khác cũng làm theo. Vốn hạ quan đối với thượng quan nịnh bợ xu nịnh còn không kịp, nào dám vô lễ đắc tội như vậy, nhưng thê thiếp phân biệt cũng là chỗ này.
Vân Yên vẫn cười dịu dàng như cũ, giống như không đem chuyện này đặt trong lòng.
Nhưng Hứa Tiên lại cảm giác tay của nàng đang xiết chặc tay của mình, mỉm cười nói:
– Như phu nhân? Tư Minh huynh còn không đem chữ ” như ” xóa đi!
Lý Tư Minh nghi hoặc, nói:
– Cái này?
Hứa Tiên nói:
– Theo như luật pháp của triều đình ta, chức quan tại thân, còn có thể bình thê. Hôm nay ta lại là Hàn Lâm, đương nhiên cũng nhiều hơn một phu nhân.
Vân Yên che cái miệng của mình lại, trong nháy mắt, trên ngoài sóng mắt cũng ngập nước.
Lý Tư Minh cười khổ nói:
– Ngươi a!
Cử động lần này cho dù không bốc lên thất lễ lớn với người trong thiên hạ. Cũng là vi phạm luân thường đạo lý. Xuất thân của Vân Yên hắn biết rõ, nạp nữ tử thanh lâu làm thiếp thì bỏ đi, lại còn muốn đưa lên làm phu nhân, quả thực là không thể tưởng tượng. Hành vi như thế lan tràn ra ngoài, tất nhiên sẽ bị mọi người khinh thường, còn làm tổn hại con đường làm quan.
Trong nội tâm cảm thán, trong vẻ ôn hòa biểu hiện ra ngoài, chung quy vẫn mang theo nét khinh cuồng. Mà hắn sắp sửa làm việc, lại càng khinh cuồng hơn gấp nhiều lần chuyện nói ra những câu khiêu khích văn nhân thiên hạ.
Mã viện thủ nghe vài câu liền hiểu được, lúc này cũng kịp phản ứng, cả kinh nói:
– Ngươi không phải là muốn?
Hắn vô cùng kinh ngạc về chuyện này.
Hứa Tiên nói:
– Như ngươi nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến, ta cũng không thể người nào cũng ứng đối a! Trước hết cho phu nhân của ta giữ quan, nếu như ai có thể thắng được nàng, mới có thể khiêu chiến ta, ngươi xem như thế nào?
Mã viện thủ dựng râu trừng mắt, nói:
– Chuyện này vạn lần không được, thịnh hội như thế, lại để cho một nữ tử ra mặt, chuyện này còn ra thể thống gì! Ngươi sợ người tới nhiều, ta sẽ phái người tới khảo hạch, có thể vượt qua kiểm tra mới có thể hướng ngươi khiêu chiến, cho dù như thế nào thì chuyện ngươi làm là không được.
Hứa Tiên lúc này hơi xuất thần. Chẳng lẽ đời này đã có “Hải tuyển”? Ngay cả chính hắn cũng cảm thán: “Trời ạ, rốt cuộc là ta đang làm cái gì!”.
Lý Tư Minh thấy Hứa Tiên cân nhắc, còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ, chuyện này có chỗ chuyển cơ.
Bỗng nhiên Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy chắp tay nói:
– Nếu như chuyện này không được, mời hai vị về đi, đợi đến lúc những người kia đến, ta tự có biện pháp ứng đối, cũng không nhọc đến Tri phủ đại nhân hao tâm tổn trí, tiễn khách!
Xem ra còn phải tự mình tuyển lựa a.
Lý Tư Minh cùng Mã viện thủ hai mặt nhìn nhau, khó xử, đây là công tác do Tri phủ đại nhân cắt cử đi làm, nếu như trở về không có cách bàn giao nhắn nhủ, thì khó mà ăn nói được.
Lý Tư Minh đành phải lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:
– Hán Văn, ngươi nói ngược lại cũng không phải không có đạo lý…
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
– Như vậy người tới nói không chừng ngược lại còn nhiều hơn nữa… Chuyện này càng hợp với tâm ý của Tri phủ a.
Lý Tư Minh cùng Mã viện thủ đành phải đứng dậy cáo từ, nói phải đi về báo cáo với Tri phủ đại nhân trước rồi nói sau.
Hứa Tiên tiễn bọn họ đi ra ngoài cửa, thời điểm rời đi, bắt tay của Lý Tư Minh, chân thành nói:
– Ngươi trở về nói cho Tri phủ đại nhân, công tác bảo an nhất định phải nắm chắc.
Lý Tư Minh dở khóc dở cười. Chỉ có chắp tay cáo từ. Đại môn vừa khép lại một lần nữa, Lý Tư Minh cùng Mã viện Thủ tướng nhìn nhau than thở. Mã viện thủ nói:
– Ta vốn tưởng rằng Hứa Tiên là người biết đại lễ, lại không nghĩ rằng thật không ngờ, thật không ngờ… Ai!
Thật không ngờ cả buổi lại không nói ra cái gì.
Lý Tư Minh cũng hiểu được cảm thụ của hắn, lúc hắn mới quên Hứa Tiên, thì Hứa Tiên cũng chỉ là thư sinh tầm thường mà thôi, nhưng càng về sau càng cảm thấy khó có thể suy đoán.
Hắn được xưng là cuồng nho, nhưng thường nhân nổi giận, tất nhiên muốn uống rượu hát vang, làm ra đủ loại quái tướng, cũng có một nửa tâm tư là muốn cho người nào đó xem, biểu hiện mình là danh sĩ phong lưu, di thế độc lập. Nhưng sắc mặt Hứa Tiên lại như thường, dùng ngữ khí bình thường nói ra những câu kinh thế hãi tục. Làm cho người khác giật mình, chính mình còn không biết có cái gì không đúng a.
Hứa Tiên đóng cửa lại, trong nội tâm nên hỏi là ngoài ý muốn hay không, hay là có cái gì khác? Không nghĩ tới Hồ Tâm Nguyệt đứng ở trước cửa nhà mình chửi bậy vài câu lại dẫn phát phong ba lớn như thế, chuyện này có phải là ngẫu nhiên hay không? Hay là những người ganh ghét cố ý châm ngòi thổi gió, tạo dựng lên cục diện như thế này?
Trở lại phòng khách, Hồ Tâm Nguyệt đã ở đây, nhìn Hứa Tiên với sắc mặt “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
– Chỉ là một cái hư danh đã làm ngươi sung sướng như vậy, thật sự là mất mặt. Cùng là thiên địa sinh ra, phụ mẫu nuôi dưỡng, dựa vào cái gì cần người khác thừa nhận, ngươi thanh tỉnh một chút cho ta.
Vân Yên lau nước mắt trong khóe mắt, nói:
– Người ta thật sự cao hứng mà.
Bình luận