Lý Tư Minh lắc đầu, nói:
– Ta cũng không biết ngươi ngày bình thường học mấy thứ gì đấy.
Nhân vật như vậy chính là danh nhân trong đương thời, phàm là người có chút hiểu biết sẽ rõ. Nhưng không biết tính tình thực chất bên trong của Hứa Tiên, hắn không muốn vì những người không có quan hệ mà bận tâm tới, ở nhà với mỹ quyến còn tốt hơn, cho nên làm gì có chuyện nghe ngóng tên của một lão đầu chứ!
Hứa Tiên không sao cả nói:
– Nghe thì mạnh nhất, Yên nhi, ngươi có thể thắng hắn không?
Vân Yên lộ ra thần sắc khó xử, nói:
– Chỉ sợ chuyện này không dễ dàng.
Nàng còn chưa sinh ra, người ta đã thành danh hơn mười năm rồi. Nhân vật này không phải tài tử từ Hàn Lâm Viện đi ra có thể so sánh được.
Lý Tư Minh lập tức đính chính nói:
– Hán Văn, Bùi Văn Uyên muốn gặp là ngươi, nếu như ngươi lại cho Vân Yên ra tay, mặt mũi của thánh thượng không tốt lắm, ngươi sẽ biến thành công địch của cả thiên hạ đấy.
Doãn Hồng Tụ cũng khuyên nhủ:
– Nhân vật như vậy có danh vọng cực cao, là người không nên đắc tội, Hán Văn ngươi cũng nên đi gặp một lần đi, mặc dù là thua cũng không có gì!
Thậm chí nàng muốn nói. Có lẽ thua như vậy cũng tốt, nhưng sợ tổn thương tự tôn của Hứa Tiên, mới không có nói ra. Nhưng nàng đường đường là quận chúa, từ nhỏ đến lớn, làm sao có chuyện để ý tới tự tôn của nam nhân chứ.
Lý Tư Minh thấy Doãn Hồng Tụ vừa rồi còn có bộ dáng tức giận Hứa Tiên không thôi, mà giờ phút này hóa thành quan tâm tới Hứa Tiên, cho nên càng nghĩ càng thở dài.
Ngược lại Hứa Tiên một bộ dáng không sao cả, nói:
– Như vậy cũng tốt!
Hắn nhận lời tổ chức đại hội này, mục đích chủ yếu là muốn Vân Yên thống thống khoái khoái chơi một hồi, mục tiêu bây giờ đã đạt được. Chuyện kế tiếp thắng hay bại hắn hoàn toàn không đặt trong lòng, nhưng nếu như Vân Yên cũng cố kỵ lão đầu này, chỉ sợ mình lần này gặp nguy hiểm. Chẳng lẽ lại muốn “Tên tuổi cả đời bị hủy hoại trong chốc lát?”, nhưng nếu có thất bại, với hắn thật sự cũng không sao cả.
Người ở trong hội trường, quả nhiên tụ tập đông hơn gấp nhiều lần những lần trước. Nguồn tại http://Truyện Hay
Hứa Tiên cười nói với Lý Tư Minh:
– Chỉ sợ lợi nhuận của Kim gia lần này thật sự đầy bồn đầy bát rồi.
Nhắc tới chuyện này, Lý Tư Minh cũng cười cười, nói:
– Ngươi sẽ có một phần, rất nhanh sẽ đưa đến quý phủ! Đúng rồi, ngươi nghe nói chưa? Thuyền lớn của Kim gia sắp đi trở về rồi đấy, Hán Văn ngươi cũng không thiếu một chén canh đâu.
Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, bấm tay tính ra thuyền lớn đi ra biển cũng được một năm rồi, những chuyện năm trước còn hiện ra rõ mồn một, nhưng tình cảnh lúc này khác nhau rất lớn. Lần này ra biển tầm dược, thuận tiện cũng nên đi thăm Ngư Nhi đã lâu không gặp a.
Hào khí trong tràng vô cùng náo nhiệt, bởi vì lần thi đấu này vô cùng trọng yếu. Đám người Hứa Tiên đã tới, khiến không ít người nhao nhao nghị luận, trên khán đài lờ mờ có người khiêu chiến trợn mắt nhìn hắn.
Lý Tư Minh lại đi lên đài, cao giọng nói:
– Chư vị, thỉnh yên lặng một chút, ta có một chuyện muốn tuyên bố.
Đợi cho trong tràng yên tĩnh. Tuyên bố:
– Lần so tài văn chương này sẽ chấm dứt ở đây, cảm tạ chư vị cổ động tới bây giờ…
Những lời nói kế tiếp của hắn tràn ngập trong tiếng người sôi trào.
Người mua vé đương nhiên không muốn, còn đám người khiêu chiến đường nhiên không đáp ứng rồi.
– Chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, dựa vào cái gì?
– Chẳng lẽ là sợ hãi sao?
Mọi việc chứ ầm ĩ lên như thế, Lý Tư Minh chỉ yên lặng giơ lên một ngón tay, đợi cho mọi người bởi vì nghi hoặc mà bình tĩnh trở lại, mới nói:
– Chỉ còn lại có một vị muốn tới chỉ giáo Hứa Tiên!
Thân phận khác biệt cho nên không thể nói là khiêu chiến, mà chỉ có thể nói là chỉ giáo!
Mọi người càng nghi hoặc: một vị? Là ai, chẳng lẽ là một người khiêu chiến nổi bật trong số người khiêu chiến hay sao? Như vậy cũng không thể làm cho bọn họ đồng ý.
Một vị thư sinh đứng lên, chắp tay nói:
– Xin hỏi Lý đại nhân, một vị là chỉ một người trong chúng ta, mà chỉ giáo Hứa Tiên lại có ý gì? Chẳng lẽ không phải khiêu chiến Vân Yên cô nương sao?
Lý Tư Minh nói:
– Bùi công sẽ tới đây, mà Hứa Tiên sẽ đích thân xuất hiện, không biết như vậy chư vị còn có thể thỏa mãn không?
Tràng diện hiện giờ yên tĩnh lại, trước mặt mọi người, đương nhiên không thể gọi thẳng tên, nhưng hai chữ “Bùi công”, cũng làm cho mọi người hiểu ra.
Vị thư sinh vừa rồi mồm miệng hơi nhanh nhạy, nói:
– Bùi… Bùi công, chẳng lẽ là nói?
Lý Tư Minh ngang nhiên nói:
– Đúng vậy! Chư vị còn có ý kiến gì không?
Thư sinh kia lập tức ngồi xuống.
Lý Tư Minh ngắm nhìn bốn phía, người trong tràng không còn tiếp tục có nghị luận gì, đều có bộ dạng nín thở theo dõi kỳ biến.
Đối với những người mua vé vào xem mà nói, nếu thật sự có thể nhìn thấy tràng diện như vậy, chỉ sợ cũng đáng tiền. Cũng còn hơn trăm tràng ngàn tràng. Đối với mấy thư sinh tới khiêu chiến mà nói, có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết tới giáo huấn Hứa Tiên, từ ngàn dặm xa xôi cũng đáng.
Hứa Tiên quay đầu hỏi Doãn Hồng Tụ cùng Vân Yên bên cạnh, nói:
– Tên Bùi Văn Uyên thật sự có danh khí lớn như vậy sao?
Doãn Hồng Tụ cùng Vân Yên gật đầu.
Hứa Tiên dứt khoát nói:
– Tốt, xem ta đả bại hắn đây.
Rung đùi đắc ý.
– Ta mà chuyển biến thành… Ặc, không buồn cười sao?
Doãn Hồng Tụ cùng Vân Yên gật đầu.
Làm cho những thị nữ bên cạnh cười trộm.
Thời điểm này trong tràng cũng xôn xao lên, một chiếc xe ngựa xuyên thẳng qua đại môn, đi tới bên cạnh đài cao mới dừng lại.
Xa phu chính là Đường Minh Hiên, hắn vội vàng xuống xe xốc màn cửa lên, muốn nâng lên một cái, lại bị một bàn tay già nua đẩy ra.
– Ta còn chưa già tới mức này!
Ngay sau đó có một lão giả tóc bạc trắng đi ra, chính là Bùi Văn Uyên.
Hắn vừa xuống xe, những học sinh trên khán đài cũng xốc vạc áo lại chỉnh tề, đứng lên hành lễ với hắn.
Bùi Văn Uyên vỗ vỗ tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, sau đó dùng ánh mắt dò xét, lập tức tìm được Hứa Tiên.
Hứa Tiên đang do dự có nên làm chút gì hay không, thấy Bùi Văn Uyên nhìn qua, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai hàm răng sáng rõ.
Tri phủ Hàng Châu muốn tiến lên dẫn đường cho Bùi Văn Uyên, cũng bị hắn từ chối nhã nhặn, một mình đi đến đài cao, Hứa Tiên đã đi tới trước đài chờ hắn đi lên, thấy hắn đi tới, chắp tay nói:
– Đệ tử Hứa Tiên bái kiến Bùi viện thủ.
Bình luận