– Đây là?
Hứa Tiên cười sờ sờ gò má trơn bóng của nàng.
– Linh đan diệu dược, nói không chừng uống hết lập tức vũ hóa phi tiên, quét ngang Đông Hải!
– Đến thời điểm này, ngươi thật sự còn cười được à?
Loại tiếp xúc thân mật này càng tự nhiên, càng làm Tiểu Thanh cảm thấy tâm thần không cách nào tập trung được, nhưng không cách nào kháng cự, ngưng thần nhìn qua biển cả lớn lao.
Hứa Tiên nói:
– Ta là nam nhân, cũng không thể khóc tang ra mặt được! Yên tâm đi, trời không tuyệt đường người, thật sự không được thì chỉ có thể đem đầu Long hữu dụng kia nói lời tạm biệt thôi.
Kéo tay Tiểu Thanh đi vào trong nhà nhỏ của Ngư Nhi.
Thân thể Hứa Tiên có biến hóa, làm cho Tiết Bích sợ hãi không thôi, loại tốc độ tu hành này quá thần tốc a. Thời gian chưa được một ngày, đã cảm giác linh lực trong người hắn tăng vọt, khó trách với tuổi tác nhỏ như thế, có được tu vị như vậy, đúng là không hợp thói thường a.
Nhưng nàng còn không biết hắn còn ngại tốc độ này còn quá chậm, xuất cái bình nhỏ ra hỏi Tiết Bích:
– Ngươi biết đây là cái gì không?
Tiết Bích tiếp nhận bình nhỏ mở ra, một hương thơm ngát tràn ra ngoài, giống như rượu lâu năm, có hương thơm của lúa, linh dịch màu vàng trong đó nhộn nhạo, nàng đưa lên mũi ngửi ngửi vài lần, bỗng nhiên thần sắc cải biến.
– Thứ này ngươi có được từ đâu.
Hứa Tiên nói:
– Ngươi không cần xen vào, ngươi chỉ nói cho ta biết đây là cái gì, nên dùng ra sao?
Cho dù biết rõ đây là một loại linh dịch, nhưng hắn cũng biết không thể ăn bậy được, phung phí của trời chỉ là chuyện nhỏ, nếu như ăn nhầm thứ xấu thì hối hận không kịp.
Tiết Bích liếc nhìn Hứa Tiên thật sâu, nói:
– Thực sự không biết ngươi chỉ là người phàm, tại sao có nhiều thứ tốt như vậy, sợ rằng là Bạch Tố Trinh cho a! Linh dịch trong bình nhỏ này là Hoàng Lương Nhưỡng, phàm nhân uống vào thân thể nhẹ như yến, mộng tưởng trở thành sự thật, tìm được giấc mộng của Hoàng Lương. Người tu hành uống, có thể điêu luyện huyết nhục thần hồn, trăm ngày không mệt mỏi đói khát, linh lực cuồn cuộn không dứt. Nhưng phương pháp sản xuất đã thất truyền rồi.
Hứa Tiên có chút thất vọng,
– Dùng để uống sao? Vậy một lọ này không đủ a.
Tiết Bích nói:
– Uống? Bất cứ một giọt nào của Hoàng Lương Nhưỡng này cũng trải qua vạn gánh Hoàng Lương chắt lọc mới có được, mà một bình này, người bình thường có thể không ăn cơm sống sót cả đời đấy. Chai này tình thuần như thế, sợ rằng đã trải qua nhiều năm rồi, Hoàng Lương Nhưỡng cũng không thể uống trực tiếp được, còn cần dùng nước sôi nấu hóa, bằng không bụng của ngươi sẽ nổ tung.
Hứa Tiên trầm ngâm nói:
– Vạn gánh Hoàng Lương, ngưng tụ một giọt, không biết mệt mỏi đói khát linh lực cuồn cuộn không dứt! Tốt, vậy thì mời Tiết cô nương giúp ta đem cái này hoàng lương nhưỡng hóa khai mở a! Cũng không thiều phần của ngươi đâu, xem như tạ ngươi vừa rồi giải vây cho chúng ta.
Tiết Bích kinh ngạc nói:
– Ngươi thật sự nguyện ý chia cho ta?
Hứa Tiên cười nói:
– Ngươi không phải nói tiên nhân trên biển hào phóng thế nào sao, chớ lãng phí thời gian, mau mau bắt đầu đi!
Tiết Bích rất do dự. Tiên cung vốn là vật vô chủ, cho dù tặng linh đan cho Ngư Nhi cũng không thể sánh bằng một giọt rượu này, nếu thật sự nhận một phần, chẳng phải thiếu nợ hắn sao.
– Ta cũng không có chú ý chút ân huệ này, chỉ cần uống một chút thôi, xem như cả hai không thiếu nợ gì nhau!
Nói xong Tiết Bích xuất “Bích Thủy Kim Tinh Tráo” ra, ném lên bờ cát, biến lớn gấp trăm lần, cái miệng của nó giống như cái to.
– Kế tiếp muốn Vô Cực Chi Thủy, lửa mạnh. Nước ta có thể đưa tới, lửa thì ngươi dùng Thái Dương Chân Hỏa không thể tốt hơn.
– Đều giao cho ta a!
Hứa Tiên phất tay có mấy con Thủy Long từ chung quanh bay vào trong cái nồi, sau đó có một đầu Đại Nhật Hỏa Long bay xuống dưới đáy, hỏa diễm vàng kim óng ánh lượn lờ, nước trong nồi nhanh chóng sôi trào lên.
Hứa Tiên có chút kinh ngạc, không ngờ pháp bảo của nàng có thế chống lại Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt, cũng không hổ hai chữ Bích Túc, nếu không nhìn thấy pháp bảo của nàng, muốn uống Hoàng Lương Nhưỡng thật sự khó khăn a.
Tiết Bích thì nhìn chằm chằm vào Đại Nhật Hỏa Long của hắn suốt nửa ngày, mới rõ ràng đây là bí pháp phật môn.
Nàng cảm thấy nước đã sôi lên đạt mức cần thiết, vỗ đáy bình, một giọt Hoàng Lương Nhưỡng màu vàng từ trong bình bay ra ngoài, có chút hương vị của biển. Nhưng giọt linh dịch này nhanh chóng lan tràn ra khắp nước. Làm cho nước trong nồi bị nhuộm vàng lên, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía.
Chỉ nghe mùi vị kia, đã làm cho người ngửi thấy lâng lâng khắp người, sảng khoái tinh thần.
Tiết Bích dùng một cái nắp đậy cái nồi này lại, ngăn cản hương khí tiết ra ngoài.
Hứa Tiên nói:
– Cần thời gian bao lâu?
Tiết Bích nói:
– Khống chế thế lửa, không thể lớn cũng không thể nhỏ, nếu là dùng phàm hỏa để nấu, cần thời gian mười ngày mới được. Dùng chân hỏa để nấu, một giờ đã đầy đủ.
Một giờ sau, Hứa Tiên thu Hỏa Long, trong nồi đã đầu Hoàng Lương Nhưỡng, linh khí bốn phía.
Tiết Bích trước tiên bố trí bình chướng chung quanh cái nồi, phòng ngừa linh khí hương khí tràn ra ngoài, đưa tới mấy vị khách không mời, mới mở nồi ra. Hương khí tràn ngập trong bích chướng, làm cho ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông toàn thân nở ra, tâm thần vô cùng sảng khoái.
– Vừa rồi chỉ là Hoàng Lương Nhưỡng nguyên dịch, đây mới thực sự là Hoàng Lương Nhưỡng.
Ngư Nhi đã sớm cầm chén múc, bộ dáng không chờ đợi được.
Hứa Tiên, Tiểu Thanh, Ngư Nhi, Tiết Bích lúc này cũng nâng chén lên, nhìn nhau cười cười, sau đó cùng uống. Một cổ hương khí nóng bỏng lan tràn ra khắp lục phủ ngũ tạng toàn thân, kỳ kinh bát mạch, buông chén, sắc mặt mỗi người đều ửng hồng.
Tiết Bích buông chén, liếm liếm cặp môi đỏ mọng, lưu luyến không rời nhìn qua rượu trong nồi, nói:
– Chỉ một chén này, đã đủ rồi.
Tiểu Thanh cùng Ngư Nhi lúc này cũng đã múc chén thứ hai.
Hứa Tiên thấy trong nồi toàn là Hoàng Lương Nhưỡng, cho dù múc ngàn chén cũng không hết được, mà cái bình nhỏ trong tay, có nấu thêm một trăm nồi cũng đủ. Thật sự không cần phải keo kiệt, cho nên lúc này múc thêm cho Tiết Bích, nói: Bạn đang xem tại Truyện Hay – TruyenHay.co
– Một chén này xem như cảm tạ cái nồi của ngươi a.
Tiết Bích nhìn sang Hứa Tiên, lại nhìn qua Hoàng Lương Nhưỡng trước mặt, do dự một chút, vẫn tiếp nhận. Nhưng không hề uống cạn sạch, mà chậm rãi thưởng thức, nhưng thời điểm uống xong. Lại có một chén đưa tới trước mặt của nàng.
– Đây là cảm ơn biện pháp của ngươi.
Tiết Bích sau khi giãy dụa một chút, nói khẽ cảm tạ, đem chén Hoàng Lương Tử này uống xong, lần này quyết định uống xong sẽ lập tức bỏ đi, nàng cùng Hứa Tiên có thể không có quan hệ gì, không đáng vì mấy thứ đồ uống này mà thiếu nhân tình được. Sau khi giãy dụa kịch liệt, lại hoàn toàn buông tha cho, rượu vào trong người, nàng thò tay tự múc.
Sau khi uống hơn mười chén mới ngã xuống bờ cát, sắc mặt đỏ hồng, thần sắc mê ly, khóe môi còn mỉm cười, dáng vẻ khôn khéo giỏi giang vào ban ngày đã biến mất không còn lại gì, miễn cưỡng bày tư thế ngồi tĩnh tu tiêu hóa linh lực, nhưng nàng càng thu nạp. Men say càng thêm sâu sắc.
Mà Ngư Nhi đã sớm say rồi, tùy tiện nằm dang tay dang chân trên bờ cát, trong miệng còn lẩm bẩm nói:
– Dễ uống!
Ngược lại chỉ có Tiểu Thanh tu luyện bí pháp Long tộc cho nên thể chất tốt nhất, uống gần trăm chén vẫn không say, trực tiếp ghé vào bên cạnh nồi, giống như trường kình hấp thủy, uống cho đủ.
Hứa Tiên cũng đã uống không ít, hơi có chút men say, nhìn qua cảnh tượng này, cảm giác mình uống say thì không thích hợp. Cho nên uống trăm chén là dừng lại, mặc cho nhiệt lưu cuồn cuộn đang phiêu đãng trong người, giống như đang ngâm thân thể trong ôn tuyền. Chỉ cảm thấy có cổ lực lượng này. Những tao ngộ dưới biển sâu đã tiêu tán mất.
Hắn đứng dậy lắc đầu, men say quá lợi hại. Đi tới bên cạnh Ngư Nhi, vén váy của nàng lên, lộ ra vòng eo thon nhỏ, cái bụng nhỏ căng tròn. Hắn đặt tay lên bụng nhỏ của nàng, cảm giác ấm áp của bụng nhỏ khiến tâm thần của hắn nhộn nhạo.
Tiết Bích mơ mơ màng màng mở mắt nhìn thấy một màn này, đột nhiên đứng dậy, quát:
– Ngươi làm gì?
Tiến tới bên cạnh Hứa Tiên, bước chân đi xiêu xiêu vẹo vẹo, một quyền đánh ra không có kết cấu gì, bị Hứa Tiên tiện tay đỡ được.
– Giúp nàng tiêu hóa linh lực, bằng không sẽ lãng phí.
– Vậy sao? Không được, để cho ta tới!
Hứa Tiên lắc đầu, nói:
– Ngươi quản tốt mình đi.
Tiết Bích lại nằm xuống bên cạnh.
Hứa Tiên yên ổn tâm thần, rót thái dương chi lực vào trong thân thể của Ngư Nhi, đem linh dịch bên trong hóa thành khí lưu, chảy khắp toàn thân, trợ giúp nàng không ít khí lực. Ngư Nhi trong mê ngủ mơ mơ màng màng bắt lấy Hứa Tiên, quấn lấy người của hắn giống như gối ôm, bộ ngực cao ngắt đặt lên đùi của hắn, quần áo mùa hè hơi mỏng, mơ hồ cơ cảm giác đàn hồi.
Chuyện này càng làm cho Hứa Tiên thu liễn tâm thần của mình lại, sau khi hoàn thành, phủ váy của nàng xuống, gỡ chân ngọc đang quấn lấy tay của mình ra, đã thấy Tiểu Thanh đã uống cạn Hoàng Lương Nhưỡng trong nồi, sau đó ngã vào bên trong. Tửu lượng của nàng người thường không thể so sánh nổi a.
Hứa Tiên ôm nàng ra ngoài, thân thể của Tiểu Thanh mềm mại không xương, Hứa Tiên ngồi thẳng trước mặt, si ngốc nói mớ.
– Hứa Tiên, ta muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ giống như tỷ tỷ, khi dễ ngươi, giúp ngươi… Vượt qua thiên kiếp!
Nói xong những lời này, lại gục vào ngực của hắn.
Hứa Tiên không chút khách khí vén áo của nàng lên, chỉ thấy cái bụng nhỏ trơn nhắn nhô lên cao, giống như nữ tử hoài thai. Nghĩ như vậy thân thể của hắn càng thêm khô nóng.
Đem tay đặt lên bụng, sau đó nhấn xuống một cái, chất lỏng bên trong lắc lư. Tay của hắn nhẹ nhàng lượn quanh, cái bụng vẫn mềm mại như trước, đầu ngón tay vân vê cái bụng nhỏ của nàng, Tiểu Thanh bất mãn lầm bầm một tiếng, uốn éo thân thể, đôi má đỏ hồng càng làm nàng ngây thơ đáng yêu.
Hứa Tiên nhắm mắt lại, không nhìn qua cảnh sắc trước mặt của mình. Trấn định tâm thần, bắt đầu luyện hóa linh lực giúp nàng. Thân thể mềm mại của nàng nóng bỏng, còn bao phủ bởi một tầng đỏ hồng, ôm nàng vào trong ngực tản ra hương khí thơm ngát, không biết là mùi rượu hay là mùi của cơ thể.
Linh lực đã luyện hóa, tràn ra khắp toàn thân của nàng. Hứa Tiên lại cảm giác có một tia không đúng, không khí trong thiên địa dường như có cải biến.
– Không thể nào!
Hứa Tiên nhìn lên bầu trời, ẩn ẩn nhìn thấy lôi đình.
Tiểu Thanh đã nuốt mấy khỏa nội đan, lại điều dưỡng lâu như vậy, đã sớm cách độ kiếp chỉ còn lại một lớp giấy mà thôi. Hôm nay hoàng đại bộ phận Hoàng Lương Nhưỡng tiến vào trong bụng của nàng, ẩn chứa linh lực cường đại phát ra. Làm nàng vượt qua một bước này, triệu hoán thiên kiếp.
Hứa Tiên nhìn bộ dáng thân trí mơ hồ của nngf, đừng nói là độ kiếp, ngay cả đứng vững cũng là vấn đề. Cười khổ một tiếng, móc kim phù Ngư Huyền Ky đưa cho hắn ra, mang lên cổ của nàng. Lôi đình đang làm chuẩn bị trên bầu trời mất đi mục tiêu, mới dần dần tán đi.
Tiểu Thanh còn không biết mình vừa đi dạo qua quỷ môn quan một vòng. Vẫn co rúc trong lòng của Hứa Tiên, mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như đang lâm vào mộng đẹp.
Hứa Tiên đem Ngư Nhi ôm vào trong phòng, đi ra do dự nhìn qua Tiết Bích đang ngủ say, vẫn ôm nàng đi vào, tận lực né tránh da thịt lộ ra ngoài của nàng, đặt bên cạnh Ngư Nhi, thấy nàng vẫn mặc một thân áo giáp, biết rõ sẽ không thoải mái, nhưng hắn đương nhiên không có đi làm chuyện tốt này, đi ra ngoài cửa.
Hắn lại chưa phát giác ra, lúc hắn quay người đi, Tiết Bích đã mở to mắt ra, lặng lẽ thở phào. Thì ra nàng một mực khống chế tửu lượng, không hề giống Tiểu Thanh cùng Ngư Nhi hoàn toàn tín nhiệm Hứa Tiên. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng uống Hoàng Lương Nhưỡng, không ngờ rằng khi luyện hóa linh dịch, thì cảm giác say càng lợi hại, khó khăn lắm mới giữ được một thanh tinh tỉnh, nhưng trên người thì mềm nhũn, chỉ sợ Hứa Tiên đại phát thú tính.
Hứa Tiên cũng ôm lấy Tiểu Thanh, thả vào trong phòng. Đi ra ngoài đóng cửa, không ngừng thưởng thức vẻ đẹp say ngủ của nàng. Mấy sợi tóc loạn xạ, rơi vào đôi má. Phần bụng của nàng lõa lồ, cái bụng trơn nhẵn bóng loáng, mượt mà mềm mại, eo thon mê người, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Hứa Tiên ngồi ở bên giường, nửa ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn lên bờ môi hồng nhuận của nàng, mùi rượu hỗn tạp với mùi thơm trong miệng nàng, tay dần dần trượt lên, xâm nhập vào trong bộ ngực cao ngất của nội y. Không có quần áo cách trở, cảm giác mềm mại trong tay vô cùng thích ý.
Tay của hắn lúc này, tùy ý vuốt vuốt, thưởng thức thần sắc mị người không chút che dấu, trong miệng của nàng phát ra vài tiếng ngâm khẽ. Thân thể vốn mềm mại theo động tác của Hứa Tiên càng thêm xụi lơ.
Mà ở một bên, Ngư Nhi say sưa ngủ say, Tiết Bích thì căng cứng thân thể, trải qua tràng cảnh như vậy, cho dù đang say cũng không cách nào ngủ được, động tác ám muội và tiếng rên khẽ kia, giống như có ma lực to lớn với nàng.
Tay của Hứa Tiên không nhịn được lướt qua phần bụng dưới, xâm nhập dưới váy màu xanh lá, nhưng chỉ vừa chạm nhẹ vào. Tiểu Thanh trong phút chốc co rúm người lại, phát ra một tiếng gào thét mê loạn, hai mắt nhắm nghiền, thần tình trên mặt như buồn vô cớ.
“Răng rắc” một tiếng, tiếng áo giáp vang lên thật nhỏ.
Hứa Tiên thu hồi ác thủ của mình, mỉm cười đem Tiểu Thanh ôm vào trong ngực. Vỗ vỗ lưng như đang an ủi nàng, thẳng tới khi nàng khôi phục thần sắc lại, mới buông nàng ra, sau đó sửa sang quần áo của nàng lại, đã thấy dưới váy của nàng có nước chảy ra, có hương thơm lạ lùng xuất hiện. Tại hôn nhẹ lên một của nàng,
– Ngủ ngon!
Hứa Tiên xoa xoa cái mũi, cảm thấy bối rối, quay đầu nhìn về phía Tiết Bích, thấy lông mi của nàng hơi rung động, không khỏi bật cười, nói nhỏ một tiếng “Bị chê cười, chớ trách.” Đi ra cửa bên ngoài, đóng cửa phòng.
Tiết Bích lúc này mở to mắt ra, thở phào một hơi.
Hứa Tiên nằm trên bờ cát suốt đêm, lại thu nạp thêm một ít kim linh chi lực.
Ở trong phòng, ba nữ tử tuyệt sắc đi ra ngoài.
Ngư Nhi hưng phấn nói tối hôm qua nằm mơ thấy mộng đẹp, bắt được một đống cá lớn to như núi, hai tay không ngừng vẫy động, lại hỏi Tiết Bích cùng Tiểu Thanh.
Bình luận