– Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, công chúa điện hạ đại phú đại quý, cát nhân tự có Thiên Tướng, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành, không cần lão đạo phải xuất thủ.
Hoàng hậu nương nương liếc mắt nhìn bóng lưng của Gia Ngự hoàng đế thật sâu, từ đầu tới đuôi giống như tượng gỗ điêu khắc mà thành. Trong lòng nàng chua xót khổ sở khôn kể, lửa giận mới vừa rồi đè nén lại tức thì nhịn không được bộc phát ra, lại rốt cục vẫn nhịn xuống, chỉ nói:
– Ta đi để cho bọn họ đem hôn lễ trì hoãn lại!
Liền đứng dậy bước nhanh rời đi.
Trong Vĩnh An Cung, Hoàng hậu nương nương nổi trận lôi đình, mấy cung nữ hằng ngày phụ trách hầu hạ Nhu Gia công chúa bị đánh gã xuống. Nếu không phải các nàng sơ ý, Nhu Gia làm sao lại chịu phòng hàn gì cả.
Mấy cung nữ nơm nớp lo sợ lui thành một đoàn, không ngừng dập đầu xin tha.
Giữa lúc này, bên trong phòng truyền đến tiếng hô hoán:
– Nương nương, công chúa tỉnh lại rồi!
Nhu Gia công chúa vẫn hôn mê chìm trong hắc ám, tuy rằng có thể mơ mơ hồ hồ nghe được âm hưởng bên ngoài, nhưng mí mắt lại nặng tới không sao mở ra được, thân thể phảng phất như không phải của chính mình, thẳng đến tiếng động lớn kia truyền đến, mới dùng hết khí lực mở mắt ra.
Lúc này không thể so với đêm qua, bên cạnh nàng có cung nữ lúc nào cũng bảo hộ, vừa thấy nàng tỉnh lại liền vội vã đi thông báo.
Nhu Gia công chúa đối với Hoàng hậu nương nương đang đi tới trước giường nói: Nguồn tại http://Truyện Hay
– Mẫu hậu, đừng trách các nàng, là ta…khụ khụ, van cầu ngươi…
Nàng nói chuyện gián đoạn, thanh âm yếu ớt lại tràn ngập cấp thiết. Không thể để người vì nàng mà chết được.
Hoàng hậu nương nương nắm tay của nàng, giúp nàng chỉnh lý mấy sợi tóc trên trán:
– Ta biết rồi, ngươi không cần phải nói.
Thấy nàng bộ dáng không quá tin tưởng, quay đầu lại nói:
– Để mấy người bên ngoài lui xuống trước đi, chời đợi xử lý, tam không xử trí.
– Nếu như hài nhi có gì bất trắc, cũng thỉnh đặc xá cho các nàng.
Nhu Gia công chúa nói như thế, tuy là muộn vàn nhu nhược ại lộ ra vẻ kiên quyết.
Hoàng hậu nương nương tận lực ôn nhu dược:
– Không nên nghĩ như vậy, cũng đã kê xong đơn thuốc, uống thuốc vào bệnh sẽ mau khỏi. Mẫu hậu cũng phái người đi thỉnh Hứa Tiên, hắn rất nhanh sẽ đến trj bệnh cho ngươi.
Nhu Gia công chúa trong con ngươi ảm đạm vô quang, hiện lên một tia thần thái. Ngửa đầu nhìn Hoàng hậu nương nương, thấy trên mặt nàng tràn đày lo lắng thân thiết, chỉ cảm thấy từ nhỏ đến lớn, nàng chẳng bao giờ đối với chính mình ôn nhu như vậy, trong lòng vui mừng vô hạn, ngay cả ốm đau trên người cũng đều biến mất.
– Nguyên lai mẫu hậu vẫn lưu ý tới ta như vậy!
Trong lòng còn lại ý niệm này, chỉ cảm thấy thực sự cứ như vậy chết đi, trong lòng cũng không có gì tiếc nuối.
Bất quá, nếu là có thể lại nhìn thấy hắn mtooj lần nữa, thì tốt rồi.
Ở ngoài ngàn dặm, Hứa Tiên vừa mới đem Kim Thánh Kiệt tiễn ra ngoài cửa, lại nói cười một câu, mới đem cánh cửa khép lại.
Lần này hàng hải đoạt được tiền bạc nhiều tới đạt được mấy trăm vạn lượng, để Hứa Tiên cũng bị dọa cả kinh, trong chút bất tri bất giác, hắn cũng là đạivphú ông.
Quay lại đưa mắt nhìn về phía sau, vì hắn đại phú ông này bao đại tài nữ đang vẻ mặt dày mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài. Khi nhãn thần của hắn đảo qua, mặt nàng cũng sẽ ửng hồn lên một chút, đó là nhớ tới tình cảnh đem qua, ba người thành hàng, tiểu Thiến buông ra tư thái, nàng nàng thành một người ngượng ngùng nhất.
Hứa Tiên cũng nhớ đến tình hình đêm qua, không khỏi liếm liếm môi, cũng không nói trêu đùa, mà là đáp:
– Tại Thải Vân nơi để nghỉ ngơi tốt nhấ là đây thôi.
Tiện tay triệu ra một khoải đại vân, đem hia người hiện lên, sau đó, bay lên không hướng phía kinh thành bay tới.
Bay qua Tây Hồ, dưới ba đào vạn khoảnh, phù quang long ảnh.
Bay qua ngọn núi, đồi núi cao tới nghìn trượng, thiếu nữ u hồn.
Trời quang như bích, vạn dặm không mây, lại bất chợt bay tới một mảnh thải vân.
Nhật quang lưu hỏa, ánh sáng tỏa tứ phương, chỉ chưng khô Thần Châu đại địa vô tận.
Hứa Tiên giương mắt nhìn về phía chân trời, trên thổ địa màu mỡ nghìn dặm, một tòa phương thành hùng vĩ, tường thành bay vọt cao lớn, chỉ thấy các phường các thị, nhà lầu phòng ốc, san sát nối tiếp nhau, trăm nghìn gia đình tựa như bàn cờ vây, mười hai con đường như đủ loại luống rau.
Trên nhai đạo như bàn cờ, dòng người như thoi đưa, kề vai bước đi, mồ hôi như mưa. Trong bóng cây lục liễu, ve kêu hỗn loạn, phảng phất như không hề biết nóng bức.
Thải Vân bay thấp, hăng hái lướt qua từng đoàn người đi lại, từng tòa lâu vũ.
Khi đám mây lướt qua một tòa lâu vũ, trong mây lộ ra một ngọc thủ mềm mại, nhẹ nhàng xuyên qua chuông gió trên mái hiên thật dài, phát sinh tiếng ” đinh đinh đang đang ” liên tiếp dễ nghe, kinh động tiểu tư khuê nữ, dời bước ra ngoài lâu vũ. Tay vin nhìn lại, chỗ ngưng mắt nhìn chỉ thấy chuông gió nhẹ nhàng du động.
– Kỳ quái, không có gió a?
Nàng còn chưa dứt lời, một trận tật phong thanh lương đã xuyên đường lướt qua, thổi hất lên quần sa của nàng. Chuông gió phát ra tiếng kêu càng trở nên gấp gáp, ẩn chứa một chuổi tiếng cười khẽ so với chuông gió càng thêm dễ nghe hơn.
Gió không ngừng thổi. Ngược lại càng thổi càng lớn, trong sát na đó, đã mang theo vạn dặm không mây che khuất bầu trời, mưa lớn tầm tã đổ xuống như thác nước.
Đoàn người trên đường bỏ chạy tứ tán, có người chạy về nhà thay y phục, lại có người trốn dưới mái hiên bên cạnh nhai đạo, chờ trận mưa to gió lớn này qua đi.
Trên người mọi người đều có chút chật vật, nhưng trên mặt trên mặt mang theo một tia khoái ý.
Thải Vân cũng đã đi qua vô số nhai đạo, đi tới trước cửa một tòa phủ đệ một tòa, một đôi sư tử đá uy vũ đặt ở đó.
Hứa Tiên mang theo Vân Yên bước vào cửa phủ, mưa lớn ở phía sau tầm tã rơi xuống.
Tên lính thủ vệ vội vàng nghênh đón:
– Hứa công tử, ngài đã hồi kinh!
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu:
– Đúng vậy, Minh Ngọc đang ở trong phủ?
Lại thấy dưới cửa lầu, giăng đèn kết hoa, trong lòng tính toán thời gian, Nhu Gia công chúa đã gả vào Phan gia rồi sao!
– Công tử nhà ta còn đang ở Hàn Lâm viện, vượt qua trận mưa này, quản gia đang muốn phái người đi tiếp!
Trong Hàn Lâm viện, dưới hiên nhỏ, trong vắt mấy tiền, Phan Ngọc tay cầm bút, đang ở trong nghiên mực nhẹ nhàng chấm nhúng, một tay vén ống tay áo, ở trên giấy Tuyên Thành chậm rãi phác thảo, chính là mấy bút liền thấy ẩn hiện hình người, tựa như nam tử đón gió mà đứng, y phục tung bay. Mặc dù còn chưa vẽ ra dung mạo, cũng đã thấy rõ tư thế oai hùng bất phàm.
Lúc này mưa đã cấp bách rơi xuống, mây đen che trời, trong phòng trở nên đen tối.
Nàng dừng bút lại, giơ tay lên đem cửa sổ đẩy ra, một trận gió mát hỗn loạn, mưa bụi thổi vào, đối diện một cái lục bình, mưa đánh gió thổi, giống như tan vỡ.
Nàng vừa nhìn, chợt nghe phía sau tiếng bước chân truyền đến, tiện tay thiêm vài nét bút trên giấy.
– Thật một bộ mỹ nhân đan thanh!
Trình Tàng Kiếm đi lên đây, đôi mắt xẹt qua khuôn mặt Phan Ngọc rơi vào trên bức tranh, hướng nhân vật trong bức tranh tán thán nói.
Lại nhìn bức tranh kia, thổi nhẹ y phục, đã biến thành váy và túi thơm, đôi mắt đẹp liếc ngang, môi đỏ điểm một cái, quả đã biến thành mỹ nhân như họa.
Phan Ngọc lại ở trên giấy vẽ vài nét bút, mỹ nhân đã thành, không còn hình dáng vừa gặp nữa, đối với Trình Tàng Kiếm mỉm cười nói:
– Cái đó liền đưa cho Trình huynh đi sao!
Trình Tàng Kiếm tiếp nhận bức tranh, cười nói:
– Cái đó liền đa tạ!
Thấy nàng đeo tử kim quan khảm ngọc, mặt tựa trăng đêm rằm trung thu, sắc tựa Xuân Hiểu chi hoa, tóc mai tựa như dao cắt, mi tựa tranh vẽ, giống như nhân vật trong bức tranh. Càng thêm mấy ngày nay nàng tu chân luyện khí, khí độ càng trở nên có vẻ thanh linh tiêu sái. Trên đời khó tìm được nhân vật phong lưu như vậy, Trình Tàng Kiếm cũng hiểu được mặc cảm.
Phan Ngọc nói:
– Canh giờ không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi!
Trình Tàng Kiếm cũng cười nói tốt, đang đi qua hành lang gấp khúc, vừa đi vừa đàm tiếu tựa như hảo hữu tri giao.
Trình Tàng Kiếm chung quy ở trên người Phan Ngọc một loại một loại cảm giác xa cách nhàn nhạt, giấu ở trong mỗi dáng tươi cười, trong mỗi động tác. Đây cũng chính là người tâm tư trong sáng như hắn mới có thể nhận thấy được, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, đó đều là xuất thân thế gia, lại làm sao có bằng hữu chân chính gì đáng nói, ai lại không phòng bị ai đây?
– Tình hình như vậy có thể mới là thái độ bình thường!
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng u nhiên cảm thán, nhìn về phía màn mưa bên ngoài hành lang.
Mưa lớn nhỏ dần, thế nhưng vẫn có từng giọt tí tách rơi xuống.
Trước cửa Hàn Lâm viện tràn đầy mã xa, đều tự nghênh tiếp chủ nhân nhà mình hồi phủ.
Phan Ngọc nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy mã xa nhà mình tới đón, hơi cảm thấy kỳ quái, Ngô quản gia không nên không thỏa đáng như thế a!
Trình Tàng Kiếm nói:
– Không bằng ta tiễn ngươi hồi phủ đi!
– Không cần.
Phan Ngọc bỗng nhiên cười tươi sáng, đôi mắt nhìn về phía một đầu khác của nhai đạo thật dài, trong con ngươi trắng đen rõ ràng lộ ra nét kinh hỉ khó kìm nén.
Trong nháy mắt dáng dấp xán lạn kia phảng phất như pháo hoa trán phóng, để Trình Tàng Kiếm nhìn thấy cũng là ngẩn ra. Mặc dù cũng đã quen biết nàng hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được sinh ra một tia cảm giác kinh diễm, dáng tươi cười đó khi đối mặt với chính mình tuyệt không giống nhau. Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, một thân ảnh xuyên thấu qua màn mưa cầm ô mà đi đến, chính là Hứa Tiên dáng tươi cười sáng sủa, dáng tươi cười đó phảng phất như một đoàn ánh dương quang lộ ra trong mây đen.
– Hứa huynh, ngươi đã trở lại, mấy ngày nay ta ở trong kinh thành cũng nghe được không ít tin đồn về ngươi và vị Hứa phu nhân kia!
Trình Tàng Kiếm Trình Tàng Kiếm chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói. Nhìn Hứa Tiên từ trên xuống dưới, hắn tựa hồ trở nên có chút khác nhau.
Hứa Tiên cũng chắp tay hành lễ, cùng Trình Tàng Kiếm hàn huyên một phen. Vẫn luôn pha chút lời nói hòa hợp, Phan Ngọc ngược lại là tràm mặc không nói, chắp tay sau lưng mà đứng một bên, ánh mắt nhìn Hứa Tiên, dáng tươi cười trên mặt cũng chưa từng đứt đoạn qua.
Xung quanh các hàn lâm nhìn thấy Hứa Tiên phần lớn đều hừ lạnh một tiếng, cũng không bắt chuyện, vội vàng lên xe rời đi.
Hứa Tiên lại nào có tâm tình quản người khác là suy nghĩ thế nào, tùy tiện ứng phó với Trình Tàng Kiếm, đối với Phan Ngọc cách biệt đã lâu gặp lại, nói:
– Minh Ngọc, chúng ta trở về đi!
Phan Ngọc liền từng bước đi vào dưới ô, ngoái đầu nhìn lại nói vói Trình Tàng Kiếm:
– Tàng Kiếm, buổi chiều làm phiền ngươi giúp ta ở trước mặt Đại Học Sĩ xin nghỉ nửa ngày, ta cáo từ trước!
Trình Tàng Kiếm tự nhiên là cười đáp ứng, sau đó thấy hai người cầm một cái ô rời khỏi. Vóc người Phan Ngọc vốn là cao gầy, nhưng đứng ở bên cạnh bên cạnh lại có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Thân hình kia một cao một thấp, từ phía sau xa xa nhìn lại. Ngược lại có chút giống một đôi tình lữ, dần dần biến mất ở trong màn mưa mê mông.
– Công tử, công tử!
Xa phu khẽ gọi hai tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Trình Tàng Kiếm, bước lên xe ngựa, cưỡi xe rời đi.
Phan Ngọc đã thu hồi ý mừng trên mặt, thật là khách khí nói với Hứa Tiên:
– Hứa huynh, ngươi không phải nói trở lại ở một khoảng thời gian, sao hồi kinh trễ như vậy a?
Quả thực so với khi nói chuyện với Trình Tàng Kiếm khách khí hơn nhiều, cho dù là đối mặt với người xa lạ, nàng cũng sẽ có vẻ càng thêm thân cận một ít.
Hứa Tiên vuốt vuốt mũi, ta từ lúc nào lại biến trở về “Hứa huynh”, thực sự là xưng hô đã lâu a! Bất quá chính mình tựa hồ là đã đáp ứng qua nàng mau chóng hồi kinh, nhưng lần này rời kinh, đi đến Chung Nam sơn, lại ở Hàng Châu nấn ná rất nhiều thời gian. Ở trên biển càng lãng phí không ít thời gian, tổn hao thời gian vượt quá xa dự tính ban đầu của hắn.
Hứa Tiên đang muốn mở miệng nói chuyện, Phan Ngọc đã khoát tay ngăn lại, nói:
– Không cần phải nói, ngươi hiện tại vẫn là nhanh chóng đi tới hoàng cung đi!
– Đi hoàng cung? Tặng thuốc cũng không cần cấp bách như vậy chứ, lẽ nào thực sự tức giận? Chẳng lẽ là trách ta không có tới kịp tham gia đại hôn của ngươi sao?
– Nhu Gia công chúa bệnh rồi?
– Bị bệnh?
Hứa Tiên kinh ngạc kinh ngạc, trải qua một phen điều trịc ảu hắn, thân thể Nhu Gia công chúa thân thể cho dù không nói có bao nhiêu khỏe mạnh, cũng sẽ không bệnh tật giống như trước đây. Bất quá thể chất của nàng vẫn là so với thường nhân yếu nhược hơn một ít, đó là sinh bệnh cũng không kỳ quái.
Hứa Tiên khẽ nhíu mày:
– Hẳn là sẽ không phải bệnh nặng gì đi!
Cũng không đem chuyện này thấy nghiệm trọng thế nào, công chúa chính là kim chi ngọc diệp, hơi có không khỏe liền có thái y trong cung điều trị, vả lại không ít dược liệu trân quý. Lại đâu có dự đoán được, nàng lấy phương thức như vậy lại xảy ra tràng bệnh này đây?
Phan Ngọc nói:
– Đây vẫn là chuyện hôm qua, trong cung chỉ truyền ra một ít tin tức, ta biết nói cũng không nhiều lắm. Thế nhưng nếu không phải bệnh bộc phát nặng, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ không trì hoãn hôn kỳ, ngươi vẫn là đi đến trong cung xem sao!
Hứa Tiên nghe Phan Ngọc phân tích, mới thoáng cảm giác được sự tình nghiêm trọng:
– Ta liền tiến cung đi xem!
Phan Ngọc tiếp nhận cái ô trong tay hắn:
– Đi nhanh về nhanh nhé!
– Ừm.
Hứa Tiên đáp ứng một tiếng, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Phan Ngọc một cái, bay nhanh đạp mây rời đi.
Phan Ngọc đem ô che nghiên lên vai, ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, dần dần dần dần lưa thưa, rơi vào trên mặt mát lạnh, chỉ có địa phương bị hắn hôn qua hơi nóng rực. Trên mặt ngọc trắng trẻo, một điểm đỏ ửng chậm rãi lan tràn ra. Khẽ thở ra một hơi, cúi đầu nhìn về phía dung nhan của mình trong vũng nước, bỗng nhiên nhấc chân đạp nát bấy, bước nhanh đến trong nhà.
Hứa Tiên đi tới phía trên hoàng cung, do dự một chút, nếu là trực tiếp bay tiến vào trong cung, thấy hắn sợ là không dễ giải thích, liền hạ xuống đám mây đi tới trước cửa cung, móc ra kim bài sáng ngời, một đường thông suốt.
Trong Vĩnh An Cung, Hoàng hậu nương nương ôm Nhu Gia công chúa, đút từng môi thuốc cho nàng.
Bình luận