– Nhị ca…
Dương Tiễn quay đầu, lộ ra nửa khuôn mặt anh tuấn lại lãnh khốc, con mắt thứ ba giữa trán đã mở ra, lạnh lùng nói:
– Nuốt nàng!
Khiếu Thiên khuyển mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, thân hình lại trở nên lớn gấp chục lần, mở miệng máu lớn, ở sâu bên trong là một mảnh hắc ám, bộc phát ra hấp lực cường đại phảng phất như muốn nuốt chửng thiên địa.
Trên Liên Hoa phong cuồng phong gào thét, cát đá cây cối vô tận bị hút vào trong miệng Khiếu Thiên khuyển.
– Thôn nguyệt…
Tam Thánh Mẫu kinh hãi thét một tiếng. Đây là lực lượng mạnh nhất của Khiếu Thiên khuyển, muốn lấy ra Bảo Liên đăng đến chống đối, lại bị con mắt thứ ba của Dương Tiễn chấn trụ, thân bất do kỷ đầu nhập trong bóng tối vô tận kia.
Trên Liên Hoa phong một mảnh hỗn độn, Khiếu Thiên khuyển khôi phục hình dạng ban đầu, miệng phun ra tiếng người:
– Hà tất phải như vậy…
Dương Tiễn không nói được một lời, nhảy khỏi vách núi, Khiếu Thiên khuyển lắc lắc đầu, cũng theo hắn nhảy xuống.
Tam Thánh Mẫu ở trong bóng tối vô tận phiêu phù, Bảo Liên đăng toả ra ánh sáng nhạt chiếu không rõ được cảnh tượng bốn phía. Đây là ở trong bụng Khiếu Thiên khuyển. Trong bụng của Khiếu Thiên khuyển có thể tự thành Thiên Địa, hoàn toàn cùng ngoại giới cắt đứt, rất nhiều pháp thuật đều không thể vận dụng. Hoàn hảo nàng cũng không phải là lần đầu tiên bị nuốt vào trong bụng Khiếu Thiên khuyển. Do đó cũng không bị kinh hoảng gì khác, nhưng lại có chút lo lắng, nhị ca sẽ không phải muốn đem chính mình nhôt ở chỗ này đấy chứ!
Cũng may nàng rất nhanh đã lại thấy ánh mặt trời, hic, kỳ thực vẫn là hang động bị giam giữ lúc đầu, thế nhưng rất hiển nhiên, bốn phía đã dùng linh lực cực đại bày trận pháp, hình thành một tầng quang màng đem nàng ràng buộc ở trên bãi đá trung tâm động phủ.
– Nhị ca, ngươi làm cái gì vậy?
Tam Thánh Mẫu phẫn nộ chất vấn.
Dương Tiễn nói với Khiếu Thiên khuyển:
– Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nàng rời khỏi nơi này một bước…
Nói xong đã bước ra khỏi hang động, không hề để ý tới Tam Thánh Mẫu.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..?
Tam Thánh Mẫu bỗng nhiên minh bạch sự tình nghiêm trọng, dĩ nhiên muốn Khiếu Thiên khuyển đến trông giữ!
Khiếu Thiên khuyển nói:
– Ngươi không biết sao?
– Biết…cái gì…
– Vì sao không lấy ra ấn tín của sơn thần nhìn một cái đi…
Tam Thánh Mẫu vội vã nhắm mắt lại, từ chỗ sâu nhất của Hoa Sơn triệu ra một đạo phù triện, đạo phù triện này hiện ra minh hoàng sắc, rõ ràng chỉ là một đạo phù triện nho nhỏ lại lộ ra khí tức ngưng trọng giống như sơn nhạc.
Đạo phù triện này là Cửu Cư Hoa Sơn của nàng, đem cả sơn mạch linh khí ngưng tụ lại. Đó là thần ấn đại biểu nàng thân là sơn thần của Hoa Sơn. Trong thiên hạ toàn bộ sơn mạch thủy mạch đều là liên hệ lẫn nhau. Mai ấn tín này trừ vận dụng linh lực của Hoa Sơn ra, còn có công dụng truyền lại tin tức. Năm xưa Lạc Thần báo cho nàng biết Hồ Tâm Nguyệt ở kinh thành làm ra chuyện tình cướp cô dâu, chính là dựa vào thần ấn này truyền lại.
Mà lúc này thần ấn lóe ra bất an, hiển nhiên lại có không ít tin tức.
Nàng nắm chặt phù triện nhắm mắt lại, lập tức từ đó đạt được một cố sự thê mỹ ái tình.
Từ trước có một nữ thần thiện lương mỹ lệ, cuộc sống thập phần tịch mịch. Ngẫu nhiên có một ngày một thư sinh đi qua miếu thờ của nàng, cũng lưu lại một bài thơ mỹ lệ. Trong lòng nàng ái mộ thư sinh kia, rốt cục nhịn không được rời khỏi miếu thờ đi tìm thư sinh đó. Thư sinh kia cũng đã có vợ, nàng còn là cùng hắn có một hồi tình duyên ngắn ngủi, lại không ngờ bị ca ca phát hiện, bức bách hai người thành hôn, cũng để thư sinh kia bỏ đi thê tử của chính mình! Nhưng thư sinh này kiên quyết không đồng ý, nữ thần một mình quanh quẩn ở bên Lạc Thủy, âm thầm nhớ thương, nhịn không được biến hóa hình dung lặng lẽ đi theo thư sinh kia. Thư sinh đó lại chỉ lo cùng thê tử thân thiết, sớm đã quên nàng, nàng chỉ đành yên lặng trở lại trong miếu thờ.
Toàn bộ câu chuyện đều theo hình thức văn biền ngẫu viết thành, đối câu tinh tế tỉ mỉ. Dùng đại lượng điển tịch so sánh, biểu hiện ai oán thảm thiết trong lòng nữ thần, hành văn liền mạch lưu loát.
Nếu là thường ngày, nàng có thể sẽ coi đó là bài văn khi nhàn rỗi viết ra, nhưng thể biền ngẫu trong đó lại không lúc nào không nhắc nhở nàng rằng, diễn viên chính của cố sự thê mỹ này là bản thân nàng!
Nàng cảm giác hô hấp không thông, những tin tức khác hầu như chen chúc tuôn ra, hầu như toàn bộ nữ tiên Dao Trì đều lưu lại tin tức. Đối với nàng biểu thị đồng tình thắm thiết. Cũng đối với Hứa Tiên bội tình bạc nghĩa, tiến hành khiển trách sâu sắc. Biểu thị sự tình sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua, Hứa Tiên nếu như không cho nàng một giao phó, các nàng sẽ cho Hứa Tiên một trận.
Nói chung thiên ngôn vạn ngữ tạo thành một câu nói:
– Tiểu Tam, chúng ta ủng hộ ngươi…
Hứa Tiên vừa mới hạ xuống đất. Tiểu Thiến đã từ dưới hành lang bước nhanh đi ra, nghênh đón, rồi ở trong lòng hắn thân hình mềm mại tựa như không có cảm giác kia, áp lên trong lòng hắn. Hắn liền cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng thì thầm.
Tiểu Thanh vẫn cứ đứng ở dưới hành lang, dùng một đôi con ngươi thanh bích sắc nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như giận dữ, lại tựa như vui thích.
Úc Lôi vui vẻ kêu “a a” nghênh đón hắn, mắt to nhìn lại, một lớn một nhỏ, hai luồng tuyết trắng.
Hứa Tiên cười sờ sờ đầu các nàng, lại duỗi tay ôm lấy eo thon của tiểu Thanh, không chút khách khí ở trên môi của nàng hôn một cái thật sâu, nhấm nháp hương vị ngọt ngào mà quen thuộc kia, thẳng đến nàng sóng mắt như say, sắc mặt như si.
Tiểu Thanh tự nhiên không ngờ tới hắn sẽ hôn mình, giãy dụa suy nghĩ muốn phản kháng, thân thể lại trở nên mềm yếu vô lực, ngay cả tâm ý cũng theo đó hòa tan.
– Ngao Ly đâu rồi?
Trong lòng Hứa Tiên có chút kỳ quái, Ngư Huyền Cơ nói sẽ không phải là thật đấy chứ!
Tiểu Thiến nói:
– Ngao Ly đi Bố Vũ, chờ một lát mới trở lại, nàng muốn chúng ta chờ nàng trở lại mới được ăn cơm. truyện được lấy tại TruyenHay.co
Hứa Tiên nói:
– Bố Vũ lúc này?
Hôm nay là cuối mùa thu, Giang Nam đang là lúc mưa dầm liên miên, ẩm ướt oi bức. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, vạn dặm không mây, ánh dương quang đẹp mắt không giống ngày mùa thu, nào có nửa phần cảm giác ẩm ướt.
Tiểu Thiến nói:
– Tướng công một mực ở kinh thành, có điều không biết, Giang Nam đã có mấy tháng không có trời mưa, không ít sông nhỏ đều khô cạn, Ngao Ly vẫn bận rộn xem đến chỗ hành vân bố vũ, giảm bớt tảo tình, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái!
Hứa Tiên cùng Vân Yên nhìn nhau lẽ nào đây cũng là cơ hội thiên hạ đại loạn? Có câu là dân dĩ thực vi thiên dĩ thực vi thiên, cũng dĩ thiên vi thực, lúc này nông nghiệp sinh sản hoàn toàn là dựa vào trời. Thiên thời dị thường sẽ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt đối với bách tính gia tầm thường. Nếu như không được cứu tế kịp thời, sẽ phải lưu lạc tha hương biến thành lưu dân, nếu như loại tình huống này vẫn duy trì liên tục xảy ra, sẽ chuyển biến thành khởi nghĩa nông dân.
Bình luận