– Ngươi chẳng lẽ không biết?
Đối với một đôi ánh mắt này, Hứa Tiên chỉ cảm thấy trong lòng toàn bộ suy nghĩ đều không thể nào giấu kín được:
– Đệ tử ngu dốt chẳng lẽ là vì nương tử nhà ta?
Quan Thế Âm Bồ Tát nhấc tay nói: Nguồn tại http://TruyệnHay.co
– Đúng vậy, Bạch Tố Trinh vốn là một mảnh trạch tâm nhân hậu nhưng đi theo Long tộc chi pháp. Ma niệm trong lòng dần dần nảy sinh, lại được Thượng Cổ thần niệm. Ngươi cũng biết, nàng đoạt được lực lượng này, vốn không nên tồn tại trên hậu thế. Nếu là tùy ý làm bậy, sẽ tạo ra họa hoạn không thể coi thường được.
– Vốn không nên tồn tại trên đời sao?
Trong lòng Hứa Tiên khiếp sợ, không ngờ tới Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ nói ra lời nói xác định như thế, lại vội vã thi lễ:
– Trong lòng ta cũng thường có lo lắng, lại không biết nên làm thế nào cho phải, còn thỉnh Bồ Tát chỉ điểm.
– Thiên đình đã thương nghị kế sách thảo phạt rồi, để tránh dưỡng hổ làm loạn.
Quan Thế Âm tự than thở một câu.
– Thiên đình thảo phạt! Nương tử ta, nàng không phải là Tử Vi cung tinh tú sao? Hơn nữa cũng không làm ác, thế nào lại bị thảo phạt? Nếu vì có được thần niệm Yêu Thần nên bị thảo phạt, vậy những kẻ có được thần niệm Yêu Thần kia không biết đã có bao nhiêu, sao không thấy Thiên đình đánh xuống một binh một tốt nào?
Hứa Tiên kinh hãi không ngờ tới nương tử mình dường như cái gì cũng chưa làm, Thiên đình sẽ lại có quyết định như thế, nhịn không được lớn tiếng cãi lại.
– Ngươi không biết nguyên do trong đó, cũng không có gì kỳ quái. Nhưng việc này Tử Vi Đại Đế cũng mở miệng đồng ý, ta vốn ôm lòng từ bi, nên đã hướng Ngọc đế cầu tình, mới được tạm hoãn. Cởi chuông cần có người buộc chuông, rất nhiều nhân duyên đều do ngươi dựng lên, cũng nên vì ngươi mà tiêu diệt!
Quan Thế Âm Bồ Tát đưa tới một cây liễu, từ trong Ngọc Tịnh bình bay ra một giọt nước trong suốt bay xuống trong lòng bàn tay của Hứa Tiên.
– Bồ Tát muốn ta làm cái gì?
Hứa Tiên nhíu mày, không nghĩ tới sự tình đã chuyển biến xấu tới một bước này:
– Ta nhất định không thể làm hại nương tử của ta được!
Quan Thế Âm Bồ Tát nói:
– Không phải hại nàng, mà là cứu nàng! Vật này tên là “Sương mai”, ngươi cho nàng ăn vào, liền đánh tan ma niệm, trả lại diện mục sẵn có của nàng.
Chỉ là cần phải hành sự cẩn thận, chớ để bị nàng biết được. Bằng không ma niệm bùng cháy mạnh, chiếm cứ thượng phong, ngươi cũng không phải đối thủ của nàng.
Hứa Tiên nhìn “Sương mai” trong lòng bàn tay, thần sắc biến ảo biến ảo bất định.
Quan Thế Âm Bồ Tát tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ nói:
– Đừng ôm tâm tư may mắn!
Nói rồi liền ngự quang mà đi. Chỉ còn lại thanh âm yếu ớt xoay chuyển ở trong núi, tiếng chuông cũng theo đó truyền vào trong tay.
Yên khí bốc lên, lá thông rơi xuống đất, biển mây trôi bồng bềnh, tất cả đều đã khôi phục lại như cũ.
– Phu quân, ngươi thế nào?
Vân Yên rất giỏi quan sát sắc mặt, lời nói, lập tức cảm thấy Hứa Tiên có gì không đúng.
Hứa Tiên cười cười nói:
– Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới vài sự tình.
Nếu không phải “Sương mai” vẫn ở trong lòng bàn tay, quả thực muốn hoài nghi mới vừa rồi là mới vừa rồi là một giấc mơ. Đem “Sương mai” thu vào trong Công Đức Ngọc Bài, tâm tình trong khoảng thời gian ngắn trong khoảng thời gian ngắn lại khó có thể khó có thể bình tĩnh lại được.
Vân Yên thông minh không có truy hỏi là chuyện gì, mà đem trọng tâm câu chuyện kéo ra, nói đến tấm bia đá Thanh Loan vừa mới giới thiệu.
Ba người ở trên kim đỉnh du ngoạn một vòng, Hứa Tiên lưu tâm quan sát, lại phát hiện phát hiện quả nhiên giống như mấy Thục Sơn đệ tử đã nói. Miếu thờ trong núi tuy nhiều, nhưng cũng không có người tu hành đạo hanh cao thâm nào tồn tại. Sắc trời đã muộn, trải qua Thanh Loan giới thiệu ở trong một tòa miếu thờ nếm thử một bữa cơm chay. Cũng quyên chút tiền nhan đèn, vị tăng tiếp khách thấy hắn ra tay hào phóng, càng trở nên ân cần, khuyên bọn họ ở lại trong phòng khách ngủ lại một đêm, để ngày mai có thể thưởng thức mặt trời mọc trên kim đỉnh.
Hứa Tiên tự nhiên đáp ứng ở lại, liền do hắn an bài một gian khách phòng. Trong phòng bố trí rất là lịch sự tao nhã, vả lại trước thâm uyên, vách đá cheo leo, nhìn qua song cửa sổ một cái, trăng sáng trăng sáng treo tại biển mây trên đỉnh mây, quả nhiên là núi cao trăng nhỏ, cảm giác buồn phiền cũng thư giãn hơn rất nhiều.
Không khỏi nhớ tới một bài thơ của Lý Thái Bạch, liền thì thầm ngâm:
– Nga mi sơn nguyệt bán luân thu, ảnh nhập bình khương giang thủy lưu. Dạ phát thanh khê hướng tam hạp, tư quân bất kiến hạ du châu.
Vân Yên từ phía sau ôm lấy hắn:
– Phu quân là nhớ vị vua nào đấy?
Hứa Tiên cười cười nói:
– Không có gì ngoài giai nhân trước mắt, không dám có chút suy nghĩ khác thường. Bất quá ngày mai ta sẽ chuẩn bị xuất phát, đi đến Động Đình hồ đem thần ấn giao cho Ngao Ly, thuận tiện cùng Động Đình hồ quân hiện tại thương lượng một chút, xem có thể giải quyết hòa bình được hay không.
Vân Yên ngoài ý muốn nói:
– Vội vã như vậy sao?
Nàng vốn là lấy lời này đến nhắc nhở Thanh Loan, không ngờ tới thật sự sắp rời khỏi như thế.
Hứa Tiên nói với Vân Yên:
– Ngươi cứ ở lại chỗ này thêm vài ngày bồi Loan nhi, ta cùng Bạch tỷ tỷ của ngươi đi là được, việc này xong xuôi lại trở về đón ngươi.
– Nguyên lai là nhớ Bạch tỷ tỷ!
Vân Yên nhăn mày lại, nàng không dễ ghen tuông vớ vẩn, nhưng cùng Thanh Loan gặp nhau ngay cả một ngày cũng không đến, đã muốn rời khỏi, lẽ nào ngươi làm ca ca này sẽ không sợ muội muội thương tâm sao?
Hứa Tiên nhẹ nhàng thở dài, buồn bã nói:
– Thật sự mà nói, ta rất lo lắng cho nàng.
Nếu không có việc hôm nay, thế nào cũng muốn ở lại trên núi thêm vài ngày, bồi đắp Thanh Loan thật tốt.
Vân Yên rất ít thấy Hứa Tiên sầu lo như thế, liền gật đầu:
– Được rồi, ta sẽ đi nói với Loan nhi!
– Ca ca, tiểu thư, các ngươi không cần lo lắng cho ta!
Thanh Loan đẩy cửa, bưng nước tiến đến:
– Ca, ngươi có chuyện gì cứ mặc đi làm. Chúng ta tu là đạo trường sinh, chẳng lẽ còn sợ không có thời gian gặp nhau hay sao?
Hứa Tiên cùng Vân Yên nhìn nhau cười:
– Vậy thì đa tạ Loan nhi.
Mắt thấy đêm đã về khuya, khi Thanh Loan chuẩn bị xin cáo lui, Hứa Tiên đã nói:
– Ngươi ở lại đi! Đã lâu không gặp, còn chưa có thể hảo hảo trò chuyện đấy!
Vốn là lời nói tương đối đột ngột, nhưng khi hắn nói, lại cảm thấy tất nhiên.
Sắc mặt Thanh Loan đỏ lên, nhẹ giọng đồng ý.
Khi màn che hạ xuống, ba người trên giường lớn mặc nguyên y sam mà ngủ. Hứa Tiên trái ôm phải ấp, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng. Vòng eo của Thanh Loan vẫn như trước nhu nhược tinh tế như liễu. Chỉ là cảm giác khi chạm vào ngực, lại tựa như có biến hóa không nhỏ. Mùi thơm ngát nhàn nhạt truyền đến, trong lòng hắn lại kỳ dị không có bao nhiêu tạp niệm. Ngược lại cảm thấy trong lòng rất là thỏa mãn, không cầu gì hơn nữa.
Thanh Loan nguyên bản còn có chút khẩn trương. Nhưng phát giác hắn chỉ là đem chính mình nhẹ nhàng ôm lấy.
Bình luận