– Ngươi là yêu xà hủy diệt thiên địa, cuối cùng sẽ do Long tộc chúng ta trừ hại lần nữ, đây cũng là điểm mà đám Thiên Tiên kia muốn nhìn.
Trong nội tâm Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh giật mình, bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ của đám Thiên Tiên kia, vì sao đả kich của bọn họ chậm chạp không tới, có lẽ không phải vì mưu kế hai vị sư phụ của Hứa Tiên, mà là vì bọn họ đã tính toán tới bước này nên không có ra tay.
Bên ngoài trời cao, ở nơi không có thiên kiếp đang vây quanh và Thiên Tiên đang lẳng lặng không nói, giống như đang chờ kết quả của trận đấu pháp này.
Âm thanh sấm sét càng nặng, linh lực khổng lồ của Ngao Nghiễm dẫn triệu thiên lôi, mưa to như trút nước hình thành một lôi trì. Ngao Nghiễm ngẩng cao cái đầu của mình lên, thừa nhận uy lực của thiên địa.
Thời điểm này Ngao Nghiễm ngẩng đầu gào lên:
– Đến đây đi!
Hứa Tiên hít sâu một hơi, thả người xâm nhập vào trong lôi đình, Bạch Tố Trinh theo sát phía sau, thân ảnh của bọn họ bị lôi đình thôn phệ.
Hứa Tiên cắn chặt răng, trong lưới điện đan xen này chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn tê liệt giống như có ngàn vạn lỗ kim châm. Nhưng lôi quang chói mắt này không ảnh hưởng mảy may tới hắn, hai mắt của hắn mờ mịt, tại tiến vào trong thiên kiếp thì lập tức mù đi, thế giới yên tĩnh, hai lỗ tai cũng không thông.
Hắn đi lại trong phiến không gian đen kịt này về phía trước, chỉ có thống khổ vô tận làm bạn, hắn xâm nhập vào phiến lôi trì này và trả giá thật nhiều.
Mà mục tiêu của thiên kiếp không phải là hắn, hắn thừa nhận chỉ là dư âm ảnh hưởng còn lại mà thôi. Dù vậy hắn cũng có thể bị ảo giác giết chết.
Cũng may hắn đạt bí pháp Long tộc, dĩ nhiên có một đoạn thời gian rất dài khí lực biến hóa, tuy không còn nhanh chóng như lúc đầu nhưng cũng thời thời khắc khắc trở nên càng mạnh hơn nữa, tích lũy tháng ngày thì tăng cường long trời lở đất. Hắn có thói quen chứa đựng lôi đình trong thân thể.
Dựa vào loại ưu thế này hắn có thể sống sót trong đại thiên kiếp, dám xông vào đánh bại Ngao Nghiễm.
Nhưng mà dưới trạng thái mù lòa và tai không nghe này, muốn đi đánh chết Ngao Nghiễm không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường.
Ngao Nghiễm không thể nghi ngờ cũng chú ý tới tình huống hiện tại của Hứa Tiên, thét dài một tiếng trực tiếp phun ra hạt châu sáng tròn, Long Châu tản mát kim quang chói mắt, như sao băng vẫn lạc bắn về phía Hứa Tiên.
– Quan nhân, coi chừng.
Một âm thanh vang lên trong nội tâm của Hứa Tiên.
Trong thiên kiếp Ngao Nghiễm không cách nào sử dụng pháp bảo trân tàng ngàn vạn năm của Long tộc, đây chính là đại ưu thế của Hứa Tiên, trong trường hợp đó Long Châu chính là căn bản tu vi của Long tộc, uy lực còn mạnh hơn cả pháp bảo, hắn vừa ra tay đã muốn đưa Hứa Tiên vào chỗ chết.
Nhưng Long Châu vừa xuất hiện thiên lôi như bị dẫn dắt, giao kích đánh lên Long Châu nhưng không cách nào làm nó tổn thương mảy may, Long Châu hấp dẫn lôi đình tiến vào trong người của Hứa Tiên.
Hứa Tiên dường như cũng cảm giác được chuyện này, sớm đem thân thể chuyển dời, né qua Long Châu oanh kích trong gang tấc.
Hắn nhắm mắt, mọi thứ chung quanh hắn trở nên rõ ràng hơn trước, so dĩ linh lực của Ngao Nghiễm lúc trước còn mạnh hơn, lôi đình vô cùng vô tận nóng bỏng xoay tròn quanh Long Châu, cho dù là mù lòa cũng cảm giác được rõ ràng.
Hắn cố tình tu luyện mắt của mình vào thời khắc này sinh ra tác dụng mấu chốt.
Con mắt của Ngao Nghiễm sáng lên, cưỡng ép thay đổi phương hướng của Long Châu, xoẹt qua một đường vòng cung bắn về phía Hứa Tiên.
Mà tất cả những chuyện này đều bị Hứa Tiên “thấy” rõ, tốc độ và phương hướng của Long Châu hiện ra rõ ràng trong lòng của hắn. Hắn giơ Thiên Hành kiếm lên cao cao, ba ngôi sao quay chung quanh mặt trời trong người nhanh hơn, giống như mâm tròn, bốn loại linh quang giao hội như một bay thẳng lên linh đài.
Hắn thét dài một tiếng, đem toàn bộ lực lượng toàn thân rót vào trong một kiếm này, mạnh mẽ chém xuống dưới.
Đúng là tính toàn tinh chunar, thần kiếm cùng Long Châu giao kích với nhau.
Một tiếng “Oanh” nổ mạnh, thậm chí áp qua sấm sét khuếch tán ra chung quanh.
Đến mức cả đại dương bao la đang nổi lên sóng gió ngập trời lại có một bàn tay vô hình cưỡng ép vuốt nó bình yên trở lại, ngay sau đó là tiếng nổ tung thật lớn, đem hàng tỉ khối nước trong khuôn viên trăm dặm bắn lên cao mấy trăm trượng.
Ngay cả quần tiên đang giao chiến với ba Hải Long Vương cũng phải giật mình, dừng động tác lại.
Từ khi Hứa Tiên rút Thiên Hành kiếm thì lần đầu tiên có loại cảm giác không trảm phá được tất cả, ngược lại có một cổ lực lượng cực lớn truyền tới, gần muốn đem Thiên Hành kiếm đánh bay, nhưng chuôi kiếm này giống như bị dính chặt vào tay của Hứa Tiên vậy, những huyết vân rậm rạp kia như muốn dung làm một thể với Hứa Tiên.
Nhưng dù vậy Long Châu vẫn đề nặng lên người của hắn, lúc này hắn đang bay ngược về phía Ngao Nghiễm.
Thời điểm này uy lực của thiên lôi còn mạnh hơn nữa, ngay cả Ngao Nghiễm cũng không cách nào hành động nhẹ nhõm được nữa, nhưng trong đại thiên kiếp có thể phân tâm thao túng Long Châu đi giết địch thì hắn có uy năng không tưởng tượng nổi. Hai cánh của hắn vẫy động, long trảo duỗi ra nghênh đón Hứa Tiên bay tới, cho dù khí lực của Hứa Tiên mạnh như thế nào, một khi rơi vào trong long trảo cũng chỉ có thể bị xé nát mà thôi.
Trong lòng Hứa Tiên không có nửa phần sợ hãi hay hoảng loạn chút nào, một thân ảnh đã ngăn ở phía sau hắn, đồng thời một đôi tay nắm chặt cổ tay và cầm chặt chuôi kiếm.
Trong đôi mắt của Bạch Tố Trinh hóa thành u ám, nhưng cũng có thần thái không gì sánh kịp, hiển nhiên không giống như Hứa Tiên hai mắt bị mù. Sau khi tiến vào đại thiên kiếp thì nàng mặc dù nhẹ nhõm hơn Hứa Tiên rất nhiều, nhưng cũng cần thời gian một lát thích ứng với thay đổi này.
Trong chốc lát tâm niệm đã trao đổi cả ngàn lần, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đồng thời phát lực và kiếm quang sắc bén, rốt cục cũng lưu lại vết kiếm trên Long Châu.
Ngao Nghiễm không có ngờ tới Thiên Hành kiếm lại có uy lực như thế, chợt cảm thấy tâm thần như muốn nứt ra, Long Châu này có liên hệ tinh thần với hắn rất chặt chẽ, một chút tổn thương thế này thì ngày thường không đáng ngại, nhưng trong lúc độ đại thiên kiếp thì những kiếp lôi kia như tìm được khe hở bổ nhập vào trong người của Ngao Nghiễm và khe hở của Long Châu, hắn không dám cậy mạnh mà thu hồi Long Châu.
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh cũng không có truy kích Long Châu, mà là mượn lực phản chấn này điều chỉnh thân hình, đem Thiên Hành kiếm cất vào trước ngực sau đó đâm về phía Ngao Nghiễm.
Nhưng càng đến gần Ngao Nghiễm thì lôi đình lại càng dày đặc, đã không còn là lôi đình tầm thường, mà là hóa thành các loại binh khí như đao thương kiếm kích, thậm chí giống như có được sinh mạng chạy chung quanh, như bị khí cơ của Hứa Tiên Bạch Tố Trinh dẫn dắt, lập tức đánh về phía bọn họ, vậy mà thành ô dù của Ngao Nghiễm.
Bình luận