Bên đống lửa , bạch mao bích nhãn lang ghé vào bên chân Hứa Vị, Hứa Vị cầm cá đã nướng thơm trong tay, nhưng không có ăn, ngơ ngác nhìn đống lửa, mà Mộc Dĩ Chân ở một bên cũng đã bắt đầu cầm lên cá nướng, từng miếng lớn cắn lên.
Mộc Dĩ Chân hung hăng cắn một miếng cá , nhấm nhấm nuốt nuốt xong mới bùm bùm nói “Ta với ngươi nói chuyện đi , Vị Vị, tam hoàng tử kia không phải người tốt gì ! Cha ngươi nói rất đúng ! Ngươi làm như vậy cũng đúng ! Chỉ có tam hoàng tử kia không có chỗ nào đúng cả ! Quả thực chỉ là đồ con lừa! Con lừa ngu ngốc thôi ! Con lừa vừa ngoan tuyệt vừa hung ác !”
“Hai nam nhân ở cùng một chỗ vốn đã là không đúng! Ngươi cho dù không nghĩ, nhưng cũng phải nghĩ đến , tam hoàng tử kia nếu đi lên đại bảo, hắn khẳng định sẽ thú hoàng hậu , đúng không! Chẳng lẽ hắn còn có thể thú ngươi làm hoàng hậu?! Thú một nam nhân làm hoàng hậu, người trong thiên hạ này còn không phản đối sao ?! Tối trọng yếu, hắn cần có hậu đại! Vậy thì hắn phải cùng nữ nhân sinh hài tử ! Tương lai mhư vậy, Vị Vị, ngươi đừng nói với ta ngươi chịu đựng được nha !”
Hứa Vị trầm mặc nghe, sau khi nghe xong, Hứa Vị rầu rĩ nói “Vậy còn ngươi?” Ngươi nếu biết hai nam nhân ở cùng một chỗ vốn là không đúng , vậy ngươi như thế nào còn cùng Mộc Dĩ ở cùng nhau? Hắn…… Là ca ngươi cơ mà ?
Mộc Dĩ Chân cứng đờ, lập tức nhìn về phía Hứa Vị, vẻ mặt nghiêm túc “Mộc Dĩ là ca ta, ca ca cùng cha khác mẹ, hắn lớn hơn ta ba tháng. Hắn so với ta thông minh , so với ta chịu khổ nhiều hơn , từ nhỏ đến lớn, hắn đều bảo hộ ta, nhưng người này quả thật hỗn đản, ba năm trước đây hắn vì muốn cầm quyền trước thời hạn liền giết hết mọi người trong hội trưởng lão của Mộc gia , trong đó có một người là cha ta!”
Hứa Vị không khỏi trừng lớn mắt.
Mộc Dĩ Chân vẫn tỏ ra nghiêm túc như cũ “Thời điểm cha ta bị giết chết , lão đem ta nhốt tại từ đường, không được ta đi ra, ngày ấy, Mộc gia bảo máu chảy thành sông, duy độc từ đường sạch sẽ. Vị Vị, ngươi có biết hắn vì cái gì phải giết chết cha ta không ?”
Hứa Vị mờ mịt lắc đầu.
Mộc Dĩ Chân khóe miệng chua xót cười “Mộc gia mỗi năm mươi năm tất sinh ra một kẻ mang dấu hiệu sống , Mộc Dĩ chính là kẻ đó , mà Mộc gia mỗi năm mươi năm đều phải hiến tế một người mang huyết mạch Mộc gia, cho cái tên tông chủ hỗn đản không biết là ai kia ! Ta chính là tế phẩm bị trưởng lão lựa chọn, Mộc Dĩ muốn cứu ta, lúc ấy cha ta chính mồm nói, nếu Mộc Dĩ ngồi trên vị trí của lão , trở thành người mạnh nhất Mộc gia, hắn sẽ có thể quyết định do ai đi làm tế phẩm. Bởi vì câu này, Mộc Dĩ giết mọi người trong hội trưởng lão……”
“Vị Vị, nam tử tình sự vốn là không đúng , huống chi thân huynh đệ, ta cùng Mộc Dĩ ở cùng một chỗ, đã trải qua rất nhiều chuyện, chuyện của chúng ta không ai biết, mọi người chỉ nghĩ ta cùng hắn có tình cảm tốt, nhưng Mộc gia gia chủ không có khả năng không có nữ nhân, tương lai nếu bên người hắn có xuất hiện nữ nhân, ta nhất định phải rời đi, chuyện này ta đã sớm nghĩ tốt lắm rồi, ta không có khả năng cùng hắn cả đời như vậy, nhưng hắn không chịu buông tay, ta tránh được, lần trước ngươi trị thương cho ta, mắt của ta chính là bị thương lúc chạy trốn vì người đuổi giết , đại bá biết chuyện của ta cùng hắn, nên không thể không đoạn tuyệt mà phái người tới giết ta, đại bá là một người bá bá yêu thương ta nhất , nhưng không có cách nào khác, việc này trái với thiên lý nhân luân, ta không oán đại bá , ta không oán bất luận kẻ nào.”
Hứa Vị nhìn chằm chằm Mộc Dĩ Chân tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai, chậm rãi nói “Ngươi không muốn thì không ai làm cho ngươi……”
Mộc Dĩ Chân sửng sốt, lập tức cười hắc hắc “Cho nên nói a, ta đây là biết rõ mà cố phạm!”
Hứa Vị nghe thấy, giật mình nhìn Mộc Dĩ Chân.
Không khí nặng nề hồi lâu, Hứa Vị thấp giọng hỏi “Ngươi…… Có thể hay không ngẫu nhiên…… Hối hận?”
Động tác cắn cá nướng của Mộc Dĩ Chân dừng lại đôi chút, lập tức thả chậm tốc độ, chậm rãi nhấm nuốt , chờ nuốt xuống , Mộc Dĩ Chân mới quay đầu nhìn về phía Hứa Vị, nghiêm túc nói “Tuy rằng Mộc Dĩ là một tên hỗn đản, tuy rằng đến bây giờ chúng ta còn phải đi giải quyết rất nhiều phiền toái, tuy rằng ta không biết Mộc Dĩ có thể kiên trì bao lâu, tuy rằng không biết đại bá có chịu buông tha chúng ta hay không, nhưng là, ta cho dù có chết, cho dù là kiếp sau — ta không hối hận…….”
Ta biết rõ mà cố phạm.
Ta không hối hận.
**********
Hai người ăn xong cá, chuẩn bị tốt chỗ nằm cùng củi lửa, mỗi người một bên nằm cạnh xuống bên đống lửa.
Mộc Dĩ Chân nằm ở gần bên cạnh đống củi , quay đầu nói với Hứa Vị ,vẻ mặt trịnh trọng “Nhưng Vị Vị, ngươi cùng chúng ta không giống , nếu có thể, con đường này, ngươi vẫn không đi mới tốt.”
Hứa Vị nhìn Mộc Dĩ Chân, trên mặt lộ ra cười khổ, chỉ sợ con đường nay hắn đã đi lên mất rồi……
Hứa Vị cúi đầu nhìn cổ tay mình, vòng tay trên cổ tay dưới ánh lửa hắt vào dường như hiện lên ánh sáng .
Ở thời điểm Mộc Dĩ Chân sắp buồn ngủ, Hứa Vị đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi “Dĩ Chân, ngươi sao lại chạy đến chỗ ta ?”
Mộc Dĩ Chân ngáp dài, miễn cưỡng nói “Ta nghe Mộc Dĩ nói, thực sinh khí, nên chạy đến đây.”
Hứa Vị nhìn Mộc Dĩ Chân, có chút hoài nghi thử hỏi “Kỳ thật…… Ngươi là trốn đi đi ?”
Động tác ngáp dài của Mộc Dĩ Chân sững lại , lập tức ha hả cười gượng nói “Ha ha…… Vị Vị, ngươi thực hiểu ta mà .”
Hứa Vị nhất thời hết chỗ nói rồi, nhìn Mộc Dĩ Chân xoay người tránh đi hai mắt của mình, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, Mộc Dĩ Chân này nếu đã quyết định ở cùng với Mộc Dĩ cả đời , cần chi cứ trốn nhà đi a? Xoay người nhìn bầu trời đêm đầy sao , Hứa Vị nhịn không được lại nghĩ tới Tiểu Mặc……
Có lẽ là bởi vì có lời nói của Mộc Dĩ Chân, Hứa Vị lúc này khi nghĩ tới Mặc Tam, trong lòng cái loại cảm nhận sâu sắc sắp hít thở không thông này thoáng giảm bớt .
**********
Thời điểm Hứa Vị cùng Mộc Dĩ Chân đều dần dần ngủ say, cái bóng dưới thân Hứa Vị dần dần vặn vẹo thành hình, trong hư không, thân hình Mặc Tam chậm rãi xuất hiện, trôi nổi giữa không trung, cúi nhìn Hứa Vị dưới thân tuy rằng đã ngủ say nhưng lại vẫn hơi hơi cau mày, Mặc Tam trong lòng có cảm giác bị châm đau.
Bỗng nhiên cảm giác được hơi thở, Mặc Tam quay đầu, thân hình vừa chuyển, nháy mắt biến mất, rất nhanh lại ở dưới tàng cây không xa bên hồ xuất hiện, đứng vững lại, nhìn thiếu niên vừa mới từ trên cây bay xuống, Mặc Tam khẽ nhíu mày, có chút không vui “Mộc Dĩ? Vì sao không mang Mộc Dĩ Chân đi ?”
Rõ ràng xuất hiện ở sau khi Mộc Dĩ Chân tới đây, vì sao không mang đi cái tên Mộc Dĩ Chân luôn kêu gào cổ vũ Vị Vị rời khỏi mình?!
Mộc Dĩ cung kính chắp tay, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh “Cho tam hoàng tử thêm phiền toái rồi , chính là Dĩ Chân thực cố chấp, không chịu nghe ta, nếu không, tam hoàng tử ngài ra mặt khuyên bảo hắn đi ?”
Sau khi Mặc Tam nghe xong, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nếu lúc này hắn xuất hiện…… Tựa hồ không phải thời cơ quá tốt…… Hắn phải biết rõ ràng suy nghĩ trong lòng Vị Vị.
*********
Kinh thành, Lâm Tiên lâu.
Vẫn như trước có từng hàng người dài dằng dẵng xếp hàng trước cửa, trong tiểu hoa viên vẫn văng vẳng tiếng ca véo von của mỹ nhân đang nhảy múa .
Đẳng Ước các, là một trong những tòa lầu các cao nhất Lâm Tiên lâu ca, có ba tầng. Người có thể ngồi tại Đẳng Ước các chỉ khi được chủ nhân Lâm Tiên lâu — Cảnh Lâm quận vương cho phép.
Kinh thành ai đều biết, Cảnh Lâm quận vương có biệt hiệu “Tiêu dao vương” yêu rượu ái mĩ thực , tối thích nhất là tiêu dao du lịch thiên hạ, chưa từng cưới vợ, đương kim thánh thượng từng muốn cường ép chỉ hôn, Cảnh Lâm quận vương lại mang theo bảo đao do tổ tiên năm đó ban cho tổ phụ Cảnh Lâm quận vương vọt vào hoàng cung, nói, nếu hoàng thượng cường ép chỉ hôn, vậy giết hắn đi. Cuối cùng, thánh thượng bất đắc dĩ, thu hồi hộ long bảo đao, từ nay về sau hoàng thất không còn can thiệp vào hôn sự của Cảnh Lâm quận vương.
Mà giờ phút này ở Đẳng Ước các .
Cẩm bào nam tử tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn mỹ ngồi ở trên tháp, ôm lấy một tử bào nam tử có dung nhan xinh đẹp nho nhã. Hai người ôm nhau, cử chỉ vô cùng thân thiết, cẩm bào nam tử thần sắc biếng thác, tử bào nam tử lại có vẻ lo lắng nhìn qua cửa sổ.
Bên cửa sổ, lam bào nam tử khuôn mặt tuấn tú ôn nhã lẳng lặng đứng, ngước nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút mơ hồ.
“Hắn lại suy nghĩ tới Hạo Nhiên ?” Tử bào nam tử nhẹ giọng hỏi.
“Cái đấy còn cần hỏi sao ?” Cẩm bào nam tử miễn cưỡng nói , đem tử bào nam tử kéo về ***g ngực mình, cúi đầu cười nói “Vũ nhi, trong lòng thừa tướng đại nhân chỉ tưởng niệm một người , đó chính là cái tên kia a .”
Tử bào nam tử than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói “Nói mới nhớ , đã cùng Hạo Nhiên ròng rã hơn mười lăm năm không gặp .”
“Đúng vậy. Nghe nói cùng Tống Chân sinh hai nhi tử. Trong đó có một nhi tử là Phượng tộc huyết mạch gì gì đó , hiện tại Sở Hiền tiểu tử kia chính là đuổi sát không tha đó.” Cẩm bào nam tử hài hước nói, trong giọng nói mang theo trào phúng “Hừ! Phương Hạo Nhiên kia nếu thật sự có thể sinh ra cái gì Phượng tộc huyết mạch, Cảnh Lâm ta có thể cùng Vũ nhi sinh ra long tộc huyết mạch !”
Tử bào nam tử nhất thời mặt nóng tới đỏ bừng, hung hăng trừng mắt “Ngươi nói xằng nói bậy vừa thôi !”
“Thật sự là đáng tiếc…… Quận vương là nam tử, Tần Vũ công tử cũng không phải nữ tử.” Đột ngột , thanh âm khinh đạm vang lên, lam bào nam tử dựa vào bên cửa sổ, cũng chính là Trương Minh Thụy chậm rãi xoay người, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, thản nhiên nói “Bằng không, Minh Thụy cũng thật sự hy vọng, nhị vị có thể đản hạ long tử, để Sở triều hoàng thất chúng ta vẽ thêm một trang sử chói lọi rực rỡ. Thêm một cái truyền thuyết mỹ mãn nữa.”
Cẩm bào nam tử, cũng chính là Cảnh Lâm quận vương nghe vậy cũng không thèm giận , chỉ ngồi dậy, cười trêu tức “Minh Thụy, xem ra ngươi hiện tại đã khẩn cấp muốn gặp Hạo Nhiên ! Lời như vậy cũng không phải lời ngươi sẽ nói ra nha .”
Trương Minh Thụy không phản bác cũng không đáp lời, chỉ rũ mi mắt, ảm đạm cười “Đã tròn mười lăm năm .”
Một câu vừa nói ra, Cảnh Lâm quận vương, cùng với tử bào nam tử kia — Tần Vũ cũng không từ trầm mặc xuống .
“Ta còn nhớ rõ…… Lần đầu tiên gặp quận Vương cùng Tần Vũ công tử là ở đạp thanh hội mười lăm năm trước, khi đó, Minh Thụy vẫn chỉ là một thứ tử do tiện phụ sở sinh, ở đạp thanh hội ta cũng không có chú ý tới hai vị, là khi Hạo Nhiên kéo ta tới rừng cây uống trộm ngự rượu mới nghe Hạo Nhiên nhắc tới, mới biết được, nguyên lai đạp thanh hội không thú vị như thế còn có hai vị diệu nhân là quận Vương cùng Tần Vũ công tử, Hạo Nhiên khi đó xưng hô Tần Vũ công tử thành tiểu ngốc, nói quận vương là bởi vì thích Tần Vũ công tử mới khi dễ…… Minh Thụy vốn không tin, mà hiện giờ, nhìn bộ dáng hai vị hiện tại, thật không thể không tin……” thanh âm Trương Minh Thụy rất chậm cũng thực thư hoãn, trong giọng nói có loại thích thú sung sướng bởi vì hoài niệm.
Nhưng khi Cảnh Lâm quận vương cùng Tần Vũ nghe tới, lại cũng không khỏi có chút toan sáp.
Cảnh Lâm quận vương đứng dậy, đi hướng Trương Minh Thụy, nói “Chờ một chút đi, tin tưởng qua thêm hơn hai tháng nữa , Hạo Nhiên sẽ trở lại.”
Trương Minh Thụy nghe vậy chỉ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ, trong mắt cũng hiện lên một tia sầu lo. Hắn tin tưởng Hạo Nhiên chắc chắn trở về, nhưng, an nguy dọc đường……
“A, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, lần ghi sổ sách(*) vừa mới của Lâm Tiên lâu vẫn dựa theo quy củ cũ để làm sao ?” Cảnh Lâm quận vương chuyển mở đề tài, hỏi
(*) Hán Việt là kết trướng , nghĩa là ghi lại sổ sách kế toán Nợ / Có đó. Nàng nào không học kế toán thì có thể hiểu là ghi lại tất cả nợ / thu / chi / lãi trong vòng 1 tháng/năm .
“Còn phiền toái quận vương, lần này mới vừa ghi sổ sách xong , phiền ngài hảo hảo lưu lại kinh thành .” Trương Minh Thụy lấy lại tinh thần, mỉm cười chắp tay nói.
Cảnh Lâm quận vương nghe vậy, chọn mi “Cũng tốt.” Xoay người đối Tần Vũ cười nói “Vũ nhi, chúng ta tạm thời lưu lại kinh thành đi, kế tiếp sẽ có trò hay để xem.”
*********
Mà lúc này , ở vùng ngoại ô kinh thành , Tống gia.
“Cái gì? Tông chủ, ý ngài là, muốn ta tự mình đi đuổi bắt Phương Hạo Nhiên?” Tống Chân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng chiếc bóng hư phù trước mắt .
Thanh âm mềm nhẹ chậm rãi nói “Ta biết, là làm khó ngươi , nhưng mà, Phương Hạo Nhiên thật sự giảo hoạt, hơn nữa bên người hắn không hề có ít cao thủ bảo hộ, ta không muốn kéo dài lâu quá, phương pháp đơn giản nhất mới là hữu hiệu nhất, nếu ngươi đi, hắn khẳng định sẽ gặp ngươi, đến lúc đó, ngươi một mình cùng hắn gặp mặt, người của Sở Hiền sẽ nhảy ra giải quyết hắn .”
Bình luận