Lại lần nữa dừng lại trước cổng thành nơi này, Phương Hạo Nhiên trong lòng phức tạp khó có thể nói nên lời. Đại thành môn kia thực nguy nga , tảng đá kia , thành lâu cao cao kia, còn có đoàn người huyên náo đi như nước chảy tuôn vào hai bên cổng thành …… Còn có ở hai bên cổng thành nhỏ kia có vài dân chúng vận thô bố đoản sam đang xếp từng hàng dài chờ đi qua cổng thành ……
Nhớ tới thật lâu trước kia, hắn cũng từng cùng người nào đó vì tránh né người nhà trách phạt, mặc thô bố đoản sam trốn ở trong hàng ngũ dài dằng dặc đang xếp hàng chờ qua cổng thành …… Phương Hạo Nhiên hít vào một hơi thật sâu, kéo thấp mũ, nói khẽ với Trung bá bên người “Chúng ta đi xếp hàng.”
Trung bá sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn đội ngũ thật dài kia, không khỏi thì thào nói “Thế phải xếp rất lâu nha .”
“Như vậy an toàn hơn !” Phương Hạo Nhiên dứt lời, liền xoay người hướng phía hàng dài dân chúng đang đứng . Trung bá đành phải vội vàng đuổi kịp.
Mà lúc này, trong kinh thành, Đẳng Ước các trong Lâm Tiên lâu, Trương Minh Thụy chắp hai tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ, dừng ở phương hướng nơi cổng thành , thấp giọng lẩm bẩm nói “Hạo Nhiên, ngươi rốt cục đã trở lại……”
Đứng ở trong đội ngũ , Phương Hạo Nhiên rũ mi mắt, khóe mắt vội quét về phía nam tử thon gầy mang khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng ở bên cổng thành , trong lòng kinh ngạc, nhị ca?
Nam tử thon gầy kia đúng là Phương Kính Nhiên. Phương Kính Nhiên sáng nay sau khi vào triều đã nhận được một tờ giấy , nội dung trên tờ giấy rất đơn giản, chỉ có một câu: Hạo Nhiên đã trở lại, cổng thành.
Phương Kính Nhiên vừa thấy tờ giấy này, tim đều run bắn lên , vừa khéo trong mấy ngày nay, ở kinh thành có vài kẻ ngoại lai đang gây chuyện sinh sự, Phương Kính Nhiên liền lấy cớ này để tiến tới cổng thành tuần tra. Đang do dự Hạo Nhiên sẽ ở nơi nào? Vào kinh hay là không vào kinh? Cũng không biết nên đi tìm như thế nào, việc này cũng không dám tùy ý lộ ra, khi chưa xác định Hạo Nhiên rốt cuộc ở đâu, bình an hay không, Phương Kính Nhiên không dám nói cho bất luận kẻ nào, mà tỉ mỉ cân nhắc chữ viết quen thuộc trên tờ giấy kia, Phương Kính Nhiên trong lòng minh bạch, đấy là thừa tướng đại nhân …… Nếu thừa tướng đại nhân biết, như vậy, dù từng là hảo hữu của Hạo Nhiên nhưng liệu thừa tướng đại nhân có biết rõ được Hạo Nhiên đang ở nơi nào của cổng thành hay không ?
Nhìn đội ngũ xếp hàng kia ngày càng thêm dài, Phương Kính Nhiên nhớ tới một chuyện , Hạo Nhiên từng cùng thừa tướng đại nhân vì tránh né trách phạt của hắn, phẫn thành dân chúng trốn ở trong đám dân chúng đang chuẩn bị ra khỏi kinh thành …… Phương Kính Nhiên không khỏi liền đặt mắt dừng ở đội ngũ này. Nhìn dân chúng từng bước từng bước vào thành, Phương Kính Nhiên nghĩ thầm rằng , Hạo Nhiên lần này có phải hay không lại trốn ở nơi này?
Ở thời điểm Phương Kính Nhiên ở cổng thành tìm Phương Hạo Nhiên, lúc này giữa cổng thành chuyên dùng cho quan gia, một chiếc xe ngựa mang tiêu kì của Tống gia bách hoa nữ đang chậm rãi đi qua . Trong xe ngựa, Tống Chân vẻ mặt mỏi mệt nhắm mắt ôm tiểu cô nương nằm ở trên đùi nàng. Ngồi bên trái Tống Chân là Tống Thần Nguyệt, Tống Thần Nguyệt hơi hơi xốc màn xe lên, quét mắt ngoài cửa sổ, liền kéo lại màn xe xuống .
“Nhìn cái gì thế ?” Tống Chân ở khi Tống Thần Nguyệt vừa hạ màn xuống, thanh âm thấp nhu hỏi han .
“Không có gì.” Tống Thần Nguyệt trả lời rất lãnh đạm, ngón tay lại hơi hơi kéo chặt lấy váy. Kim Đại Qua kia sao còn không chưa đến?! Nàng hôm nay tiến kinh, chỉ sợ……
“Đại tỷ nói, để cho ta kéo dài hôn sự của ngươi.” Tống Chân đột ngột mở miệng.
Tống Thần Nguyệt sửng sốt, lập tức có chút khó có thể tin trợn tròn mắt nhìn về phía Tống Chân, ngữ khí có pha kích động “Tam tỷ, ngươi, ngươi nói cái gì?”
Tống Chân chậm rãi mở to mắt, nhìn về phía Tống Thần Nguyệt, thấy trên mặt Tống Thần Nguyệt vừa mừng vừa sợ , trong lòng cũng toan sáp, hoảng hốt nhớ tới chính mình năm đó, thời điểm từ chỗ tông chủ biết được nàng có thể gả cho Phương Hạo Nhiên…… Cũng là tâm tình kinh hỉ khó hiểu như vậy…… Cho dù năm đó thành thân chỉ vì một âm mưu, cho dù năm đó Phương Hạo Nhiên ôn nhu chỉ là hư ảnh của huyễn thuật……
Tống Chân trên mặt hơi hơi thoáng hiện ý cười ôn nhu, nâng tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của tiểu cô nương khờ dại đang nằm ngủ rất say ở trên đùi nàng, thấp giọng nói “Ta sẽ cố hết sức, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể dính vào.”
Tống Thần Nguyệt kinh hỉ liên tục gật đầu, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần có thể kéo dài hôn sự là tốt rồi! Nhưng…… trong lòng nàng vẫn có chút do dự, kéo dài như vậy, còn có nguyên nhân khác sao ?
Nhưng Tống Chân vừa nói xong liền nhắm mắt lại không nói tiếp , trong lòng là từng trận tê tái đau đớn, nghĩ tới Phương Hạo Nhiên sinh tử không biết, nghĩ tới tông chủ dùng ngữ khí không để cho phản bác nói phải bắt được Vị Vị!
Tống Chân không biết , lúc này ở trên một cổng thành nhỏ hơn cách một bức tường dày , Phương Hạo Nhiên đang theo đội ngũ xếp hàng đi vào thành .
Phương Kính Nhiên hơi mở to hai mắt, nhìn nam tử vận thô bố đoản sam trên mặt đầy nước bùn nhưng có đôi mắt trong vắt lại đang nhìn mình , thiếu chút nữa thốt ra hai chữ “Hạo Nhiên”, may mắn hắn tự chủ không tồi, cường tự nuốt trở lại hai chữ đã đến bên miệng, thản nhiên quét mắt, tiếp tục nhìn dân chúng vẫn đang xếp hàng .
Phương Hạo Nhiên đối Phương Kính Nhiên nhếch miệng cười rồi liền đi ra khỏi cửa nhỏ , Trung bá đi theo phía sau cũng cùng đi tới chỗ đất trống chuyên dùng để đỗ xe ngựa .
Nhìn đám xe ngựa kia đỗ chỉnh tề, Phương Hạo Nhiên trong lòng than nhẹ, nhớ ngày đó, kinh thành này cùng có cổng thành lớn cổng thành nhỏ , còn có đất trống chuyên để đỗ xe ngựa này , tất cả đều do mình đề nghị …… Ánh mắt quét nhìn bên cổng thành lớn trống rỗng, ngẫu nhiên mới có một chiếc xe ngựa quan gia chạy lướt qua, Phương Hạo Nhiên trong lòng hừ nhẹ, lúc trước thời điểm hắn đề nghị chính là cổng thành nhỏ là thông đạo dành cho quan gia, cổng thành lớn dành cho dân chúng , hừ! Cũng không biết là ai lại sửa thành thế này đây ?!
Rất nhanh, Phương Kính Nhiên đi tới gần , nhưng Phương Kính Nhiên lại tỏ vẻ không thấy Phương Hạo Nhiên, lập tức lên xe ngựa, thấy xe ngựa đi rồi , Phương Hạo Nhiên liền cùng Trung bá đứng dậy, hai người lắc lư đi tới một ngõ nhỏ hẻo lánh, ở một bên ngõ nhỏ, có Phương gia tiêu kỳ — xe ngựa tứ phương bạch ưng đã sớm đứng ở nơi đó.
Lên xe ngựa, Phương Hạo Nhiên tháo mũ xuống, đối Phương Kính Nhiên cười hắc hắc “Nhị ca! Ngươi sao lại biết ta đến đây?”
Phương Kính Nhiên ném cho Phương Hạo Nhiên một cái khăn tay, nhíu mày nói “Lau mặt đi ! Bẩn chết!”
Phương Hạo Nhiên nhếch miệng cười, buông tay ra vẻ bất đắc dĩ “Không có cách nào khác mà , đệ đệ ngươi rất được người hoan nghênh ! Ngươi cũng không biết đâu , dọc theo đường đi này có bao nhiêu người truy đệ đệ ngươi là ta a……”
Phương Kính Nhiên nghiêm nghị trừng mắt “Vậy còn không phải do ngươi cậy mạnh à ! Nếu ngươi đi theo cha cùng đại ca trở về, sao có thể như thế được chứ ?”
Phương Hạo Nhiên tùy ý xoa xoa mặt, cười cười nói “Ta có thể nào đem cha cùng đại ca tha xuống nước?”
Phương Kính Nhiên mân miệng không nói , người đuổi giết Hạo Nhiên , hắn sao lại không biết? Hạo Nhiên không muốn làm cho cha cùng đại ca bị thương , hắn sao lại không rõ? Bất quá…… Nhìn Phương Hạo Nhiên trước mắt gầy thiệt nhiều đen thiệt nhiều, vẻ mặt tiều tụy mỏi mệt khó có thể che dấu, Phương Kính Nhiên trong lòng vẫn có chút không nỡ , ngốc đệ đệ này thật sự là……
“Đúng rồi, nhị ca, ngươi còn chưa nói đâu, ngươi sao sẽ biết hôm nay ta vào kinh?” Phương Hạo Nhiên lau mặt xong, đem khăn tay tùy ý vứt loạn, đảo qua bên điểm tâm trên bàn mà lang thôn hổ yết .
Phương Kính Nhiên ghét bỏ trừng mắt Phương Hạo Nhiên “Ngươi có thể ăn xong rồi lại hỏi không ? Thật sự là! Đã nói với ngươi bao lần rồi ! Lúc ăn không được nói ! Ngươi sao luôn không nghe a.”
Phương Hạo Nhiên chỉ ha hả cười ngây ngô, trong lòng cũng nhớ tới mỗ con hồ ly hỗn đản, nếu là hồ ly ấy , lúc này nhiều nhất chỉ bất đắc dĩ cười, sau đó cầm lấy khăn tay giúp mình sát miệng, sách! Hắn đã trở lại, hồ ly kia biết không?
Xe ngựa một đường hướng Phương gia phủ đệ đi tới.
Phương Kính Nhiên xốc lên màn xe nhìn nhìn bên ngoài, liền buông màn xe, đột ngột vừa lúc đối phu xe nói “Đi Lâm Tiên lâu .”
“Lâm Tiên lâu?” Phương Hạo Nhiên vừa cắn điểm tâm vừa hỏi mơ hồ không rõ.
Phương Kính Nhiên hung hăng trừng mắt “Câm miệng! Ăn xong nói sau!”
Phương Hạo Nhiên nhún nhún vai, lau miệng, tiếp tục cắn điểm tâm.
Phương Kính Nhiên trầm mặc một hồi, thở dài, tựa hồ có chút không tình nguyện mở miệng nói “Trong Lâm Tiên lâu có bán thịt nướng cùng cánh gà ngươi thích……”
Phương Hạo Nhiên bá một cái mắt liền rực sáng .
Trương Minh Thụy ngồi ở Đẳng Ước các trong Lâm Tiên lâu , tựa như nhận được một cái tín hiệu nào đó, đột nhiên xoay người, quang quyển màu trắng chợt lóe, liền nháy mắt xuất hiện ở nóc nhà Lâm Tiên lâu, kinh ngạc nhìn xuống ngã tư đường, xe ngựa mang ấn ký biểu thị Phương gia đang chậm rãi tiến đến, tay giấu ở trong tay áo rộng thùng thình của hắn chậm rãi nắm chặt . Đợi khi thấy xe ngựa kia dừng lại ở trước cửa Lâm Tiên lâu, Trương Minh Thụy bỗng nhiên xoay người , chợt lóe, thân ảnh biến mất ở nóc nhà.
Xe ngựa dừng lại, Phương Kính Nhiên xốc lên màn xe, thản nhiên phân phó “Vào bên trong, mua hai cân thịt nướng ba cân cánh gà.”
Xa phu nhìn tiền đường đông như trẩy hội , rụt cổ, nột nột nói “Nhị lão gia, mua đồ ở Lâm Tiên lâu này phải hẹn trước a.”
Phương Kính Nhiên sửng sốt, hắn tuy rằng đã tới Lâm Tiên lâu, nhưng hắn lại chưa bao giờ ở bên ngoài Lâm Tiên lâu, lúc này cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng “Thôi.”
Phương Kính Nhiên trong lòng than nhẹ, vốn……Rẽ một đường vòng tới Lâm Tiên lâu, chính là muốn cho…… Người nọ biết, Hạo Nhiên đã trở lại. Quên đi, cũng không biết hắn hiện tại có ở nhà hay không, chính mình đem Hạo Nhiên mang đến, xem như hồi báo cái tình vì đã đưa giấy thông tri, cái khác …… Cũng chỉ có thể như thế .
Phương Kính Nhiên đang muốn kêu xa phu lái xe rời đi, chợt nghe một tiếng khinh đạm vang lên “Chậm đã!”
Phương Kính Nhiên dừng một chút, Phương Hạo Nhiên ở trong xe ngựa cắn điểm tâm tay cũng run lên.
Ngay sau đó, mành xe ngựa xốc lên, một cái giỏ tiến vào, ngay sau đó có một người đi lên.
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt ôn nhu đạm cười gần ở trước mặt, Phương Hạo Nhiên thiếu chút nữa xót mũi , hỗn đản này!
“Ta vừa mới gấp quá , không kịp đổi quần áo màu nguyệt sắc.” Nhưng ai ngờ, nam nhân bị Phương Hạo Nhiên mắng là hỗn đản này cũng chỉ dừng ở Phương Hạo Nhiên, vẻ mặt thế nhưng có chút áy náy cùng không yên , nhẹ giọng giải thích về quần áo của mình .
Phương Hạo Nhiên sau khi nghe xong, đầu óc có điểm như mộng, lập tức có chút dở khóc dở cười nhìn chằm chằm hỗn đản trước mắt đã làm cho hắn lo lắng thật lâu, ai quan tâm quần áo của y a! Hỗn đản! Ngươi rốt cuộc thế nào ? Dùng di hoa tiếp mộc, thương thế của ngươi đâu? Có nặng lắm không?
Nhưng hỗn đản trước mắt lại chỉ thật sâu dừng ở hắn, trong đôi mắt đen Hạo Nhiên kia không chút nào che dấu nồng cháy cùng quyến luyến “Đồ ăn bên trong đều là ngươi thích . Ăn nhiều chút, hảo hảo nghỉ ngơi.” Mà nam nhân này vẫn như cũ mềm nhẹ nói hết , lại thâm sâu nhìn vào mắt Phương Hạo Nhiên, liền xoay người muốn xuống xe ngựa.
Phương Hạo Nhiên sửng sốt, lập tức theo bản năng vươn tay giữ chặt “Minh Thụy –” Vội vàng cất tiếng gọi lại , nhưng nam nhân bị giữ chặt chỉ quay đầu, khóe miệng cong lên , nâng khẽ tay nhẹ lau đi vụn vỡ bên khóe miệng Phương Hạo Nhiên, rồi kéo tay Phương Hạo Nhiên ra , xoay người nhảy xuống xe ngựa, thân ảnh chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.
Phương Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn nơi người kia vừa biến mất một lúc lâu , xoay người ngồi lại chỗ cũ.
“Ăn đi.” Vẫn trầm mặc nhìn , Phương Kính Nhiên có chút uể oải mở miệng, đem giỏ giao cho Phương Hạo Nhiên.
Phương Hạo Nhiên không mở giỏ ra, chỉ nhìn về phía Phương Kính Nhiên nhíu chặt mày, vẻ mặt cũng đột nhiên uể oải lên “Nhị ca, ngươi thấy rồi à .”
Nghe thấy lời này, gương mặt Phương Kính Nhiên lạnh lùng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, hắn thấy được thì thế nào? Hắn trước kia tuy rằng có ngờ vực vô căn cứ, mười lăm năm trước, hai người tình cảm tốt như vậy…… Trương Minh Thụy cơ trí bình tĩnh kia nhìn qua đối ai đều thực ôn hòa, nhưng Phương Kính Nhiên hắn cũng biết người mà Trương Minh Thụy kia ôn nhu đối đãi thực sự vĩnh viễn chỉ có một mình Hạo Nhiên! Khi đó, hắn nghĩ rằng là do khi Trương Minh Thụy kia cơ bần , là Hạo Nhiên bồi ở bên người y . Nhưng hiện giờ…… Nhìn ánh mắt Trương Minh Thụy vừa mới dừng ở Hạo Nhiên, nếu không phải tình cảnh hiện tại không cho phép, Trương Minh Thụy chắc chắn đem Hạo Nhiên mang đi!
“Nhị ca…… Ta……” Phương Hạo Nhiên im lặng xuống , sau lại tựa hồ muốn nói cái gì đó nhưng Phương Kính Nhiên lại nâng tay ngăn cản “Hiện tại không phải thời điểm nói việc này!” thanh âm Phương Kính Nhiên rất lạnh, cũng rất lãnh tĩnh.
Phương Hạo Nhiên yên lặng gật đầu, cũng đúng, hiện tại không thích hợp, dù sao cũng phải chờ mọi sự tình này xong hết rồi nói sau!
Bình luận