“Cha?” Hứa Hạo Nhiên tò mò tiến lên “Cha, ngài sao dậy sớm như vậy?”
Hứa Chính Nhất định thần lại , quay đầu liếc Hứa Hạo Nhiên một cái, vì sao sớm như vậy đã dậy ư ?
Còn không phải đều là vì các ngươi?!
Tối hôm qua Hứa Chính Nhất lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ không được, tuy rằng cho tới nay hắn luôn áp dụng chính sách nuôi thả với hai tiểu tử nhà mình , dù sao hai nhi tử của hắn thiên tính nhân thiện, lúc còn nhỏ, hắn cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ…… Hứa Chính Nhất chỉ cần tưởng tượng đến Mặc Tam âm trầm quái dị kia, yêu vật quận chúa mà ngay cả Phương Tung đều rất kinh cụ ( kinh sợ + e dè )…… Hắn liền ngủ không được!
Đặc biệt nhìn thấy thái độ hôm qua của Hạo Tử……
Giống như một chút cũng không kiêng kị?
Hứa Chính Nhất trong đầu rối rắm, ngày thường hắn thường thường giáo huấn hai nhi tử nhà mình rằng Mặc quỷ và những thứ như thế, đừng quá tin tưởng, cũng đừng khinh thị, đó đều là mê tín! Cho nên, lúc này bắt hắn nói ra câu –“Nhi tử à ! Quận chúa kia là yêu vật! Ngươi cách nó xa một chút!” Hắn, hắn, hắn…… Nói sao nên lời đây !!
Cho đến nửa đêm, hắn lăn qua lộn lại đã đánh thức nương tử của hắn —
“Lão gia, làm sao vậy?” Nương tử của hắn mơ mơ màng màng hỏi.
“Không, Chân Chân , ngươi ngủ đi.” Hắn vội trấn an .
“Là vì Hạo Tử?” Nhưng nương tử Tống Chân của hắn cũng đã mở mắt , hỏi.
Hắn rối rắm “Chân Chân , ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ a?”
Tống Chân cười “Lão gia, ngài hiện tại phiền lòng cũng không giải quyết được a . Vẫn nên nhìn kỹ rồi hẵng nói đi.”
Hắn ngẫm lại cũng đúng , lấy hắn mà nói, là tuyệt đối không tin lời nói vô căn cứ rằng chạm vào yêu vật sẽ chết !
Nhưng, cũng lấy hắn mà nói , hắn vẫn hy vọng Hạo Tử có thể cách xa quận chúa một chút.
Rối rắm cả đêm, hắn vẫn quyết định thoáng ám chỉ một phen.
“Hạo Tử…… Ngươi phải đi ra ngoài sao ?” Hắn hỏi, có chút nóng vội.
Hứa Hạo Nhiên rất kinh ngạc nhìn cha hắn “Cha, ngài không phải sai ta đến Đại Ngọc sơn trông coi Mặc Tam sao , đừng để cho hắn khi dễ Vị Vị sao?”
Hứa Chính Nhất sửng sốt , lập tức ha hả cười gượng một tiếng, sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ, hôm qua hắn phiền lòng Hạo Tử nên đã sớm quên Mặc Tam âm trầm quái dị kia !
“Cái kia…… Hạo Tử a…… Ngươi muốn lên núi thì lên đi , kia, khụ khụ, ngươi cũng phải nói cùng Vị Vị , đừng luôn ở trên núi, buổi tối nhớ rõ phải về nhà ăn cơm!”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu, đáp “Ân, cha, đã biết, ta sẽ cùng Vị Vị nói . Vậy cha…… Ta xuất môn nga.”
Hứa Hạo Nhiên dứt lời, liền xoay người muốn xuất môn.
Lúc này, Hứa Chính Nhất quýnh quýnh lên hô “Hạo Tử, chờ chờ !”
Hứa Hạo Nhiên nghi hoặc xoay người “Cha, còn có chuyện gì sao?”
Hứa Chính Nhất há miệng , sau một lúc lâu, suy sụp buồn bực nói “Không, chính là…… Đừng trở về quá muộn ……”
Hứa Hạo Nhiên khó hiểu nhìn bộ dáng cha hắn ủ rũ, quên đi, dù sao lão cha hắn mỗi lần đều là dạng này .
Liền xoay người, hướng Đại Ngọc sơn đi tới , được một lát liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh .
Khi Hứa Hạo Nhiên xuất môn sau, sau lưng Hứa Chính Nhất truyền đến tiếng cười khẽ .
Hứa Chính Nhất u oán quay đầu “Chân nhi , ngươi còn cười?”
“Ta cười lão gia nói một đằng làm một nẻo .” Tống Chân trên mặt mang theo cái khăn che mặt, tuy rằng thấy không rõ vẻ mặt, nhưng trong mắt cũng tràn đầy tiếu ý .
Hứa Chính Nhất trừng mắt, vừa định phản bác, nhưng lập tức lại suy sụp xuống “Ai, ngươi nói cũng đúng , rõ ràng là do ta nói cho bọn họ rằng Mặc quỷ hay Yêu vật là không thể khinh thị, không cần sợ hãi, nhưng hiện tại ta cũng muốn nói ra lời không muốn chúng tiếp cận……”
Tống Chân tiến lên, phóng âm ôn nhu nói “Lão gia cũng là vì ái tử sốt ruột, là chuyện thường tình thôi .”
Hứa Chính Nhất vừa thấy Tống Chân, bỗng nhiên tiêu sái cười “Thôi, nếu thực sự là tai hoạ giáng xuống , ta chống đỡ cho bọn hắn là được !”
Đôi mắt Tống Chân ôn nhu nhìn Hứa Chính Nhất.
*********
Trong lòng nghĩ tới tiểu hài nhi, Hứa Hạo Nhiên nện bước không khỏi liên tục nhanh hơn.
Cho đến khi trước mắt đột ngột xuất hiện một đạo bóng trắng , Hứa Hạo Nhiên lập tức dừng lại , nhìn chằm chằm Tiểu Bạch hướng hắn phe phẩy cái đuôi, nhíu mày “Tiểu Bạch! Không được chặn đường, nhanh tránh ra đi !”
Tiểu Bạch lại hướng Hứa Hạo Nhiên gầm nhẹ một tiếng, lập tức liền xoay người chạy, được vài bước lại dừng lại hướng Hứa Hạo Nhiên gầm nhẹ.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tiểu Bạch, trong lòng kỳ quái, Tiểu Bạch này vốn có linh tính, chẳng lẽ muốn mình đi cùng nó ?
“Tiểu Bạch, là Vị Vị gọi ngươi tới tìm ta ?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, lại lắc đầu, chỉ gầm nhẹ liên tục.
Quên đi, Hứa Hạo Nhiên tiến lên, nói “Tiểu Bạch, ngươi dẫn đường đi.”
Tiểu Bạch liền xoay người, chạy sâu vào trong núi .
Hứa Hạo Nhiên nhìn Tiểu Bạch chạy cực nhanh , tốc độ như gió , liền cắn răng nện bước nhanh hơn, đề khí vận công, vội vội vàng vàng, nhưng rốt cuộc do tuổi còn nhỏ , ngày thường học cũng không phải công phu cao minh gì , mà tốc độ Tiểu Bạch cũng càng lúc càng nhanh.
Dùng hết toàn lực, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp mà thôi.
Thật vất vả theo kịp , rốt cục nhìn thấy Tiểu Bạch dừng lại .
Xoay người thở phì phò, trong lòng Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc, Tiểu Bạch này đúng là lợi hại ?!
Đợi nhịp thở bình ổn , chợt nghe một thanh âm lạnh nhạt “Ngay cả tốc độ của Tiểu Bạch đều theo không kịp?”
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm .
Bên bờ hồ thâm u, Mặc Tam đạm mạc đứng, mà cách đó không xa , có một người nằm —
Sở Khả!!
Hứa Hạo Nhiên biến sắc, vội vàng chạy qua .
“Sở Khả!”
Hứa Hạo Nhiên chạy đến bên Sở Khả chỉ mặc một lí y ( áo trong , cái áo trắng mỏng bên trong đó ) đang hôn mê bất tỉnh , thật cẩn thận ôm lấy Sở Khả, trong lòng sốt ruột, cao thấp đánh giá một phen.
Lúc này, Mặc Tam bình tĩnh nói “Yên tâm, nàng không có việc gì. Chỉ quá mệt mỏi . Cho nên đang ngủ.”
Hứa Hạo Nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Mặc Tam “Đây là có chuyện gì?!” Trong thanh âm của Hứa Hạo Nhiên mang theo tức giận.
Sở Khả thân thể cực kém, sao có thể chạy đến nơi này ?
Khẳng định là Mặc Tam!
Mặc Tam muốn làm gì?!
“Nàng là yêu vật.” Mặc Tam đạm mạc nói “Yêu vật có cách sống của yêu vật , nếu nàng ta muốn sống tiếp , phải nhận cách sống của yêu vật . Ta chỉ nói cho nàng cách để sống sót mà thôi .”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, mắt trừng lớn “Ngươi, vậy là do ngươi nói cho nàng ? Không đúng! Ngươi làm sao mà biết được?! Còn có! Ngươi nói phải sống cách sống của yêu vật là ý gì ?!”
Mặc Tam nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên, đạm mạc nói “Mỗi yêu vật đều có cách để sinh tồn riêng . Nàng là thủy yêu. Cách sống của thủy yêu là ở trong nước và hấp thụ máu tươi.”
Mặc Tam dứt lời, liền nâng tay tùy ý chỉ chỉ mấy con thỏ đã chết khô quắt cách đó không xa trên mặt đất. Đạm mạc nói “Ngươi xem, là như thế……”
Hứa Hạo Nhiên theo Mặc Tam ngón tay nhìn qua , không khỏi biến sắc.
Mà Mặc Tam lại nâng ngón tay chỉ vào Sở Khả đang được Hứa Hạo Nhiên ôm, thản nhiên nói “Ngươi xem, sắc mặt của nàng không giống với bình thường nữa .”
Hứa Hạo Nhiên cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, sắc mặt không có xanh xao nữa .
“Ta phải trở về. Nàng liền giao cho ngươi .” Mặc Tam ngẩng đầu nhìn sắc trời , một hồi nữa chắc Vị Vị sẽ lên núi .
Mặc Tam dứt lời, liền xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã! Ngươi vì sao phải nói với ta nhưng thứ này ?” Hứa Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tam. Trầm giọng hỏi.
Mặc Tam quay đầu, nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, thấy ánh mắt Hứa Hạo Nhiên bất đồng với ôn hòa dĩ vãng , lộ ra lợi hại cùng cảnh giác, trong mắt Mặc Tam hiện lên một tia quang mang không rõ cảm xúc , nhưng ngữ khí vẫn bình thản như cũ “Bởi vì lúc nàng mới hấp huyết, luôn luôn khóc, vừa khóc vừa gọi ‘Đại ca ca’, ta nghĩ, tốt nhất để ngươi biết nàng đang hấp huyết, như vậy, ngươi sẽ không lại xuất hiện nữa , nói không chừng lần hấp huyết sau nàng sẽ không khóc nữa .”
Hứa Hạo Nhiên ngẩn ra.
Mặc Tam dứt lời, liền lại quay đầu tiếp tục đi tới, vừa đi vừa lạnh nhạt nói “Ngươi nếu cảm thấy ghê tởm sợ hãi, vậy đem nàng đưa trở về, sau đó im lặng rời đi. Về sau, đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa .”
Hứa Hạo Nhiên cắn môi , tay càng ôm chặt Sở Khả.
Mặc Tam đi đến dưới một gốc đại thụ , đốn đặt chân bước, thấp giọng nói “Sư phó, ta đi trở về.”
Phía sau đại thụ lóe ra một bóng người, đúng là Tuệ Viễn.
Tuệ Viễn vẻ mặt khó lường nhìn chằm chằm Mặc Tam.
Mà Mặc Tam sau khi nói xong câu ngắn ngủi, giống như không thấy vẻ mặt phức tạp khó lường của Tuệ Viễn, liền ly khai.
Trở lại Ngọc Hoa tự , bước vào trong sương phòng của hắn, nhìn sâu vào Hứa Vị đang ngủ ngọt ngào trên giường , ánh mắt Mặc Tam nguyên bản lạnh lẽo sâu thẳm cũng chậm rãi ấm áp lên.
Gọi Hứa Hạo Nhiên tới hoàn toàn là ý muốn nhất thời , chính là nhìn Sở Khả một bên khóc một bên nôn mửa, một bên nôn mửa một bên hấp huyết con thỏ , thực sự hết sức chướng mắt.
Có chút bực bội tức giận.
Yếu đuối như vậy , ngẫm lại năm đó khi mình bị nhốt ở sâu trong lãnh cung , mỗi ngày cùng đám quỷ thi đối địch, mỗi ngày hút huyết nhục quỷ thi, khi đó mình cũng không quá yếu đuối như vậy.
Vì thế nên để cho đậu hũ trắng đưa Hứa Hạo Nhiên tới, chính là muốn cho Sở Khả nhìn kĩ , đại ca ca mà nàng vừa khóc vừa gọi kia sẽ chán ghét mà chạy đi như thế nào……
Nhưng trước mắt xem ra, Hứa Hạo Nhiên không trốn.
Nhưng, về sau thì sao ?
Ai biết được?
Mặc Tam hơi hơi xả ra nụ cười trào phúng.
Nhìn Hứa Vị vẫn còn đang say ngủ , Mặc Tam chậm rãi thu hồi khóe miệng cười trào phúng, vươn tay, chần chờ sờ sờ mặt Hứa Vị, người này…… Có thể hay không sẽ có một ngày phát hiện những chuyện mình đã làm , sau đó…… rời khỏi mình rất xa ?
Chần chờ , do dự, đột ngột ngón tay bị giữ chặt.
Mặc Tam chấn động.
Chỉ thấy đôi mắt Hứa Vị hơi hơi mở, mơ hồ nhìn Mặc Tam, thì thào gọi “Tiểu Mặc?”
Mặc Tam trầm mặc không nói nhìn Hứa Vị.
Hứa Vị nhu nhu mắt , thanh tỉnh được một ít sau, liền lộ ra tươi cười an tâm ấm áp.
“Ngươi đói sao ? Chờ nhé , ta đi làm bánh bao thịt cho ngươi !”
Mặc Tam sửng sốt, lập tức chậm rãi gật đầu, diện vô biểu tình nói “Ta muốn năm cái .”
“Hảo!”
“Chỉ cho mình ta thôi .”
“Nga, tốt.”
“Không để cho Đậu hũ trắng, cũng không để cho Hứa Hạo Nhiên.”
“……”
Bình luận