Ngọc Hoa tự ở trên đỉnh Đại Ngọc sơn của Thanh Dương Huyền.
Ngày hôm đó, chân trời vừa mới tờ mờ sáng, tiểu nam hài tầm mười tuổi, lưng đeo một cái sọt trúc , ở giữa rừng núi chạy nhảy .
Khuôn mặt tiểu nam hài thanh tú đáng yêu, đôi mắt trong veo kiền tịnh , bên miệng đầy tiếu ý , khi tiểu nam hài mỉm cười, bên miệng có một cái má lúm đồng tiền nhỏ , rất là thảo hỉ. Tiểu nam hài chạy xuyên qua núi rừng , nhìn thấy một ít dược thảo, liền ngồi xổm xuống, cẩn thận phân biệt, có khi còn ngắt một chút cho lên miệng nếm thử , phân biệt xong rồi , để vào trong sọt , lấy bao bố cẩn thận bao lại.
Tiểu nam hài chuyển qua cánh rừng, khi đang muốn đi tiếp , chợt nghe một tiếng kinh hoảng kêu lên “Cứu mạng a!”
Tiểu nam hài sửng sốt, vội theo tiếng nhìn lại, hình như ở chỗ huyền nhai ?
Liền vội vội theo tiếng chạy qua .
Chuyển qua một ngã rẽ , tiểu nam hài chạy lên đường núi , quả nhiên, là chỗ tương tư nhai ở huyền nhai.
Chỉ thấy ở vách đá tương tư nhai , một tiểu hài tử mặc bố y màu lam cùng tiểu nam hài tuổi tác không cách biệt lắm , đang đứng ở trước mặt một nam nhân đang té trên mặt đất lại còn đổ máu . Mà ở trước mặt bọn họ chính là một con lang phi thường to lớn , con lang màu trắng bích .
Khuôn mặt tiểu hài tử mặc dù có chút dơ bẩn, nhưng nhìn ra hẳn cũng rất dễ nhìn , chính là ánh mắt quá mức âm lãnh, trong tay nắm chủy thủ đứng ở trước mặt nam nhân đã ngã xuống đất, vẻ mặt không hề có chút sợ hãi, tương phản còn có chút hờ hững.
Nam nhân đang đổ máu kia không chỉ vài lần muốn giãy dụa bò lên, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng kêu cứu.
Tiểu nam hài sửng sốt, liền vội vội cất tiếng “Tiểu Bạch! Không được đả thương người!”
Con lang kia nhe răng trợn mắt đang muốn xông lên trước , nhưng nghe thấy thanh âm của tiểu nam hài thì lại ngoan ngoãn dừng lại.
Tiểu hài tử ngẩn ra, nam nhân đang đổ máu kia cũng ngẩn ngơ, chỉ thấy tiểu nam hài nhíu mày đi đến trước mặt con lang .
Nam nhân kia vừa thấy, vội hô “Cẩn thận!”
Tiểu nam hài quay đầu lại cười với nam nhân kia “Không có việc gì! Nó là Tiểu Bạch , nó sẽ không hại ta.” Dứt lời, liền tiến lên, nhấc tay, ở trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, ở trong thần sắc kinh ngạc của tiểu hài tử, đối với con lang màu trắng kia hung hăng vỗ vỗ!
“Nói qua bao nhiêu lần rồi ! Không được tùy ý đả thương người! Ngươi tái đả thương người, ta sẽ không cho ngươi trái cây để ăn!” Tiểu nam hài trừng mắt giáo huấn .
Mà đầu lang kia lại ở khi tiểu nam hài giáo huấn, ngoan ngoãn phục đầu nằm úp sấp, không dám ngẩng đầu, chỉ ô ô kêu, tựa hồ rất là ủy khuất.
Tiểu nam hài hừ hừ “Ngươi còn ủy khuất ? Chạy tới phía sau núi cho ta đi ! Nói cho sư phó, nói có người bị ngươi làm bị thương! Chạy nhanh , để cho sư huynh ta chuẩn bị thuốc mỡ, còn có bảo nhị sư huynh xuống dưới hỗ trợ nâng người đi nữa !”
Lang ô ô hai tiếng, liền đứng lên, giống như lấy lòng dùng cái mũi dụi dụi vào tiểu nam hài, mới xoay người chạy vội đi.
Tiểu nam hài thấy lang chạy đi rồi. Mới xoay người, đối với tiểu hài tử thân thiết hỏi “Ngươi không sao chứ?”
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm tiểu nam hài, chậm rãi lắc đầu “Không có việc gì.” Ngữ khí rất lãnh mạc.
Tiểu nam hài hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng chạy đến bên người nam nhân đổ máu, ngồi xổm xuống, cởi xuống giỏ trúc trên người, lải nhải nói ra nói “Tiểu Bạch chính là như vậy, đối người qua đường lần đầu lên núi luôn rất có cảnh giác, kỳ thật Tiểu Bạch từ khi sinh ra đến bây giờ chưa có cắn chết ai đâu! Để ta xem xem a. Hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ cắn mất một miếng thịt , không quan trọng không quan trọng, ta ghim kim cầm máu cho ngươi…… Đợi đến khi lên núi, ta ngao một bát dược, nghỉ ngơi hai ba ngày khẳng định sẽ vô sự …… Ha ha……”
Nam nhân vài lần muốn nói chen vào đều không có kết quả, mà tiểu hài tử kia lại nhìn chằm chằm tiểu nam hài đang lải nhải lại xấu hổ tươi cười, lạnh lùng nói ra “Ngươi sợ chúng ta tìm lang kia gây phiền toái?”
Tiểu nam hài sửng sốt, có chút mờ mịt “Các ngươi muốn tìm Tiểu Bạch gây phiền toái??”
Tiểu hài tử lạnh lùng nói ra “Nó làm bị thương người hầu của ta!”
Tiểu nam hài càng thêm mờ mịt , nhức đầu, hoang mang hỏi “Hắn là người hầu của ngươi? Bất quá, Tiểu Bạch rất lợi hại , các ngươi vẫn đừng nên đi tìm nó mới tốt .”
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm tiểu nam hài sau một lúc lâu, mới đạm mạc nói ra “Ngươi là đứa ngốc sao? Đều nghe không hiểu lời nói của ta?”
Tiểu nam hài bị kiềm hãm, tiện đà có chút sinh khí nói ra “Ngươi nha , tiểu hài tử này có biết nói chuyện hay không?! Ai là đứa ngốc!?”
Tiểu hài tử lạnh lùng quét tiểu nam hài liếc một cái, xoay người, không nói ra, mà tiểu nam hài cũng hừ hừ, ngồi xổm xuống, tiếp tục băng bó miệng vết thương cho nam nhân.
Nam nhân xem xét xem xét tiểu nam hài, thấp giọng nói “Ngươi tên là gì? Công tử…… Hắn chỉ là tâm tình không tốt.”
Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn người có bóng dáng quật cường đã xoay người đứng ở một bên, thần sắc hoãn hoãn, đối nam nhân mỉm cười nói “Ta gọi là Hứa Vị.”
*************
Rất nhanh, trên núi có người tới .
Một hòa thượng rất béo có cái đầu bóng lưỡng , phía sau đi theo thêm vài hòa thượng.
Hòa thượng đầu bóng lưỡng thật xa đã thấy Hứa Vị, liền hét lên “Tiểu Vị , ngươi nhanh đem Tiểu Bạch mang đi cho ta! Hỗn đản kia lại ăn vụng trái cây của ta đó !”
Hứa Vị có chút vô lực vỗ ngực “Lại tới nữa!”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng chạy đến trước mặt Hứa Vị, đầu tiên là chống nạnh trừng mắt kêu lên “Ta cũng không hiểu được ! Tiểu Bạch kia là lang! Là lang! Lang không ăn thịt, ngược lại thích ăn trái cây! Đây là cái tật xấu gì! Tiểu Vị ! Ngươi dưỡng nó như thế nào thế !?”
Hứa Vị ngượng ngùng cười, thanh minh nho nhỏ nói “Nó cũng không phải ta dưỡng ……”
“Nhưng hỗn đản kia chỉ nghe lời mình ngươi ! Ngươi chạy nhanh , lên núi bắt nó đuổi đi cho ta!”
Hứa Vị vội đáp “Vậy sư huynh, nơi này liền giao cho ngươi !”
Dứt lời, Hứa Vị liền vội vàng chạy lên núi .
Hứa Vị không có quay đầu lại, cho nên Hứa Vị không biết, khi hắn chạy hướng trên núi, phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Đợi Hứa Vị rời đi, hòa thượng đầu bóng lưỡng vẫn đang lải nhải không thôi, nhưng khi thấy nam nhân đối diện cười với hắn , liền ngẩn ra “Đại ca?”
“Nhị đệ, đã lâu không gặp .” Nam nhân đổ máu ha hả nói.
Mà hòa thượng đầu bóng lưỡng kia cũng nhíu mày, nhìn về phía tiểu hài tử đứng lạnh lùng một bên, thử hỏi “Vị này chẳng lẽ chính là……”
“Ngài ấy chính là chủ nhân của ta, tam công tử.”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng cũng chấn động, vội cung kính xoay người hành lễ “Qủa Tử hòa thượng kiến quá tam công tử.”
Tiểu hài tử hờ hững gật đầu, nhìn về phía trên núi, hỏi “Tiểu quỷ kia là ai?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng sửng sốt, lập tức không yên nói “Hắn gọi là Hứa Vị, là tiểu sư đệ của ta, hắn…… chỉ đi theo sư phó học tập y thuật……” Trong lòng âm thầm kêu khổ, Tiểu Vị sẽ không ngầm đắc tội người ta chứ ?
Tiểu hài tử đạm mạc quay đầu, nhìn chằm chằm hòa thượng đầu bóng lưỡng “Ta muốn gặp Tuệ Viễn đại sư .”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng cung kính chắp tay “Sư phó đã ở thiện phòng chờ công tử ba ngày .”
Ánh mắt tiểu hài tử chợt lóe.
***********
Hứa Vị một đường chạy , rốt cục đem Tiểu Bạch từ quả lâm kéo ra , đuổi về trên núi.
Lúc sau, vốn định đi hiệu thuốc.
Nhưng hòa thượng đầu bóng lưỡng lại vội vàng chạy đến, đối hắn trừng mắt “Tiểu Vị, sư phó nói, hôm nay sẽ không cần đi hiệu thuốc , ngươi nhanh về nhà đi.”
Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu khó hiểu hỏi “Vì cái gì?”
Hòa thượng đầu bóng lưỡng rất không kiên nhẫn phất tay “Ta sao mà biết! Muốn ngươi trở về thì ngươi trở về đi! Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì!”
Hứa Vị đành phải gãi đầu, xoay người rời đi Ngọc Hoa tự.
Đợi Hứa Vị ly khai, hòa thượng đầu bóng lưỡng lẩm bẩm nói “Sư phó cũng thật sự là! Canh giờ này mà còn để Tiểu Vị xuống núi, hôm nay cũng tối lắm rồi , để làm chi cần bắt Tiểu Vị vội vã đi như vậy ?”
Lúc này, trong thiện phòng Ngọc Hoa tự.
Hòa thượng tầm sáu mươi tuổi , khuôn mặt nghiêm nghị nhìn tiểu hài tử ngồi đối diện đã tắm rửa sạch sẽ.
Khuôn mặt tiểu hài tử phi thường xinh đẹp, nhưng ánh mắt cũng rất băng lãnh , vẻ mặt cũng thực hờ hững.
Lão hòa thượng nhìn tiểu hài tử, trong lòng thở dài, đây là Mặc long thiên tử sao? Mới mười tuổi thôi , khí thế bức người, trí tuệ như thế, chính là…… Lại thiếu một chút ……
“Tuệ Viễn đại sư nếu đã đợi Sở Mặc ba ngày, như vậy nhất định biết ý đồ đến đây của Sở Mặc?” Tiểu hài tử rất bình tĩnh hỏi.
Tuệ Viễn cung kính gật đầu nói “Tam hoàng tử đến Ngọc Hoa tự là vì cầu học mà đến .”
Tiểu hài tử trầm mặc gật đầu, thản nhiên nói “Ta theo quy củ, hoàng tử qua mười tuổi nhất định phải tìm kiếm lão sư của mình , du học năm năm, tới ngày sinh thần thì quay trở lại nhận sắc phong hoàng tử .”
Tuệ Viễn cười khổ một tiếng “Mà tam hoàng tử ngài lại lựa chọn bần tăng?”
Tiểu hài tử nhìn thẳng Tuệ Viễn, nói “Đại sư cứ yên tâm, năm năm này, Sở Mặc sẽ không còn là tam hoàng tử của Đại Sở, bất quá chỉ là một tiểu hài tử tên là Mặc . Ta sẽ nghiêm túc đi theo đại sư học tập, cũng thỉnh đại sư dốc sức truyền thụ .”
Tuệ Viễn thở dài trong lòng, xem ra mình đã không thể tránh .
Liền cũng nhìn thẳng Sở Mặc, ngưng trọng nói “Một khi đã như vậy, như vậy bần tăng cũng không chối từ, chính là có một điều , còn thỉnh hoàng tử đáp ứng.”
Sở Mặc nhìn chằm chằm Tuệ Viễn, nói “Đại sư thỉnh giảng.”
“Năm năm sau, thỉnh tam hoàng tử khi rời đi không được mang đi vật gì của Ngọc Hoa tự , bao gồm, người.”
Sở Mặc sửng sốt, trong lòng có chút khó hiểu, Ngọc Hoa tự này có cái gì đáng giá để hắn mang đi ? Nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
[ Nguyệt : Người ta k mang đi mà em ngu ngơ đi theo thì sao =w= ]
*********
Khi Hứa Vị rời đi, Tiểu Bạch sưu một cái liền từ trong núi chạy ra.
Hứa Vị hoảng sợ, lập tức trừng mắt “Tiểu Bạch, ngươi muốn hù chết ta sao?”
Tiểu Bạch nằm úp sấp dưới chân Hứa Vị, có chút vô tội nhìn Hứa Vị.
Hứa Vị ngồi xổm xuống, trạc trạc cái trán Tiểu Bạch “Ngươi muốn đưa ta xuống núi sao? Tốt lắm, ngươi có thể đưa ta xuống núi, nhưng ngươi không thể theo ta về nhà nga. Lần trước, ngươi trở về cùng ta liền ăn trộm một mâm hạnh nhân cao của cha ta, cha ta đến bây giờ vẫn còn sinh khí đó .”
Tiểu Bạch chớp mắt, làm nũng cúi đầu liếm liếm mặt Hứa Vị.
Hứa Vị né né , ha hả cười “Được rồi! Ngày mai ta mang một mâm tùng nhân cao cho ngươi. Thật là, Tiểu Bạch! Ngươi rõ ràng là lang cơ mà , sao thích ăn điểm tâm như vậy.”
Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi, thực vui thét dài một tiếng.
Hứa Vị đi đến bên Tiểu Bạch, tươi cười rất sáng lạn “Hảo! Tiểu Bạch, chúng ta về nhà đi!”
Vì thế, trên sơn đạo của Đại Ngọc sơn , chỉ thấy một bóng màu trắng không ngừng vọt lên vọt xuống .
Mà nơi Hứa Vị vừa rời đi , lại lóe ra một bóng người, đúng là Sở Mặc.
Sở Mặc lẳng lặng nhìn bóng dáng màu trắng không ngừng xuyên qua sơn đạo , trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc .
Bình luận