Cẩn thận hồi tưởng lại nhiều ngày trước , Mặc Tam giận tái mặt, là Mộc Vân Hi sao?!
Đúng là hôm trước, sau khi Mộc Vân Hi nói chuyện cùng Vị Vị , Vị Vị mới bắt đầu không ngừng gặp ác mộng vào buổi tối !
Tuy rằng không biết rốt cuộc lão yêu vật Mộc Vân Hi kia động tay chân gì, nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể làm cho Vị Vị ngủ tiếp! Không kịp nghĩ nhiều, Mặc Tam lay lay Hứa Vị “Vị Vị, tỉnh tỉnh! Đừng ngủ!”
Nhưng Hứa Vị chỉ hơi hơi giật mình, vẫn không động mà mày lại nhăn hơn , vẻ mặt rất thống khổ, thanh âm nói mê trầm thấp đứt quãng “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, cẩn thận! Quỷ thi! Ở phía sau ngươi ! Tiểu Mặc……”
Quỷ thi?!
Đồng tử của Mặc Tam co rút lại, Vị Vị sao lại biết quỷ thi ?!
Trên mặt phát run , Mặc Tam đem Hứa Vị kéo lên , ôm Hứa Vị đứng dậy, cúi đầu nhìn nhìn Hứa Vị bất giác đã hãm sâu vào ảo cảnh trong mơ , cắn môi , ôm Hứa Vị hướng ra phía ngoài đi đến , hiện tại, phải đi tìm Tuệ Viễn!
Thật cẩn thận ôm lấy , Mặc Tam nghe Hứa Vị không ngừng nói mê:
“Tiểu Mặc…… Ta ở đây , Tiểu Mặc…… Ngươi sẽ không chỉ có một người , Tiểu Mặc…… Nguy hiểm! Nguy hiểm! Tiểu Mặc!……”
Mặc Tam cúi đầu nhìn Vị Vị, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Cho nên…… khóc, nằm mộng mà khóc , là bởi vì mộng thấy quá khứ trong lãnh cung của mình sao ?
Vốn đó là điều mà Vị Vị tuyệt đối không có khả năng biết, nhưng, nếu là do lão yêu vật Mộc Vân Hi kia động tay chân ……
Sát ý tràn ngập trong mắt Mặc Tam, quá khứ trong lãnh cung ngầm ấy , hắn không hy vọng Vị Vị biết tới !
Ăn quỷ thi thịt, giết chóc…… chuyện này với hắn thì không sao cả , nhưng nếu Vị Vị biết , mặc kệ là ghét bỏ mình hay vì mình mà khóc , hắn cũng không muốn cái nào hết !
Thật vất vả đem Vị Vị ôm đến thiện phòng của Tuệ Viễn, không cần gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra , Tuệ Viễn đang mặc lý y, xem ra đang chuẩn bị ngủ, toàn bộ buổi tối nay , Tuệ Viễn đều âm thầm theo dõi nam tử quỷ dị đột nhiên xuất hiện đã nhiều ngày , nhưng cố tình mỗi lần đều bị hắn trốn mất , bất đắc dĩ đành phải trở về phòng, đang chuẩn bị ngủ, chợt nghe tiếng bước chân của Mặc Tam.
Tuệ Viễn có chút kinh ngạc nhìn Mặc Tam, muộn như vậy mà lại tìm mình là có việc gấp sao ? Nhưng khi thấy Mặc Tam ôm Hứa Vị đi vào, sắc mặt Tuệ Viễn trầm xuống, xoay người tiếp nhận Hứa Vị đi vào thiện phòng.
Mặc Tam trầm mặc đi theo .
“Sao lại thế này?!” Tuệ Viễn hạ giọng hỏi.
“Vị Vị luôn gặp ác mộng , đã hai ngày rồi , tinh thần phi thường kém, bây giờ vẫn chưa có biện pháp đánh thức……” Mặc Tam thấp giọng nói.
Nhìn Hứa Vị bị Tuệ Viễn phóng tới trên giường mà vẫn thấp giọng nói mê như cũ , ngực Mặc Tam thực buồn, rất đau.
Tuệ Viễn đưa ngón tay áp lên cổ tay Hứa Vị, lại nhíu mày, cao thấp đánh giá một phen, xoay người, xuất ra kim châm, động tác cực kỳ nhanh chóng *** vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu Hứa Vị, Tuệ Viễn hơi hơi xốc lên mi mắt, mắt Hứa Vị vừa động lại rất nhanh nhắm lại, chỉ trong phút chốc, Mặc Tam thấy đôi mắt đen nhánh ngày thường của Hứa Vị hiện lên quang mang màu đỏ quỷ dị .
Mặc Tam trong lòng trầm xuống, quả nhiên là Mộc Vân Hi làm trò quỷ!!
“Trúng cổ .” Tuệ Viễn bình tĩnh nói, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam “Đã nhiều ngày rồi a , Vị Vị có phải đã cùng nam nhân quái dị kia tiếp xúc qua hay không?”
Mặc Tam hờ hững gật đầu.
“Hắn cùng ngươi là quan hệ gì?” ngữ khí Tuệ Viễn có chút nghiêm khắc, mang theo một tia tức giận.
Trên thân nam nhân quỷ dị kia có dấu không ít âm hàn cổ vật! Tuy rằng biết hắn cực kỳ nguy hiểm nhưng đối phương không có động tĩnh gì, chỉ là cùng Mặc Tam lui tới, Tuệ Viễn cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hiện giờ, đối phương lại đả thương người ?!
Mặc Tam không trả lời, chỉ xoay người, ánh mắt lãnh liệt nhìn thẳng đại môn, thanh âm ẩn hàm tức giận , từng chữ gằn lên “Mộc, Vân, Hi!”
“Ai nha nha, tam hoàng tử điện hạ, tại hạ luôn luôn ở bên người ngài mà , không cần kêu lớn tiếng như vậy, đêm dài nhân tĩnh , nếu đem mọi người đánh thức là không tốt ……” Cùng với thanh âm vui cười, Mộc Vân Hi cười tủm tỉm đột ngột xuất hiện ở cửa.
Tuệ Viễn rùng mình, hắn lại không phát giác ra Mộc Vân Hi ! Rốt cuộc đối phương đã tới gần lúc nào ?!
Ánh mắt Mặc Tam lãnh liệt ẩn hàm thô bạo , nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng rất nhanh lại trầm tĩnh lại, dấu đi dày đặc sát ý trong mắt, chỉ hờ hững mở miệng “Vị Vị khi nào mới có thể tỉnh lại?”
Mộc Vân Hi hơi hơi gợi lên khóe miệng, thú vị nhìn chằm chằm Mặc Tam.
Tam hoàng tử thật không hổ là người mình chọn để trung thành nha , nhanh như vậy liền tỉnh táo lại a ?
So với tam hoàng tử chỉ biết giết chóc ở lãnh cung ngầm, tam hoàng tử trước mắt đã bình tĩnh nhiều lắm, cũng thông minh hơn nhiều lắm , đương nhiên…… Cũng càng thêm nguy hiểm.
Một kẻ không từng biết dùng đao để làm gì và một kẻ biết dùng đao để giết người , người nào mới càng thêm nguy hiểm đây ?
Ha hả…… Đáp án không cần nói cũng biết, ánh mắt yêu dị màu đỏ của Mộc Vân Hi hiện lên một tia hưng phấn.
“Tam hoàng tử đừng lo lắng, trúng Ác Mộng thì sẽ chết, nhưng, yên tâm, trên người tiểu hài tử không đơn giản là Ác Mộng , tại hạ đã chỉnh sửa lại đôi chút a , cho nên, chỉ khiến tiểu tử này gặp ác mộng vài ngày thôi……” Mộc Vân Hi nói rất là hưng phấn, liên miên nói “Bất quá, tiểu hài tử thật lợi hại nha , hắn đã gặp ác mộng hai ngày mà đầu óc vẫn thực thanh tỉnh.”
“Ác Mộng ?!” Tuệ Viễn thất thanh kêu lên “Nam Cương đệ nhất độc thảo!” Lập tức giận dữ vọt lên trước “Ngươi sao lại hạ loại độc này trên người một tiểu hài tử mới 10 tuổi chứ !”
Mộc Vân Hi chớp mắt, nghiêng đầu, rất khờ dại ủy khuất mà nói “Không phải độc nga, là cổ! Là cổ mà ta thật vất vả mới làm ra đó !!”
Cổ?! sắc mặt Tuệ Viễn trướng đến đỏ bừng, trong lòng bốc lên tức giận thiếu chút nữa làm cho hắn không khống chế được nghĩ muốn hung hăng chém nam nhân trước mắt này một nhát!
“Ngươi nói …… Là cổ?” Mặc Tam hỏi, thanh âm bình tĩnh vô cùng.
Mộc Vân Hi quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, ha hả cười, khuôn mặt xinh đẹp kia một khi cười rộ lên thật đúng là đủ hấp dẫn “Đúng nha , tam hoàng tử điện hạ, tại hạ đã mất thiệt nhiều tâm tư đó nga .”
“Có thể đem cổ giải rồi chứ?” Mặc Tam hỏi, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ.
Mộc Vân Hi giống như rất mơ hồ “Tam hoàng tử, như vậy không phải ngoạn rất vui sao? Cần chi đem cổ giải a? A! Tam hoàng tử , ngươi sợ tiểu hài tử sẽ chết , có phải hay không? Yên tâm yên tâm…… Tam hoàng tử! Ta nói với ngươi……” Mộc Vân Hi thần bí hề hề tới gần Mặc Tam “Cổ Ác Mộng kia rất thông minh , chỉ cần tiểu hài tử không chán ghét tam hoàng tử, không phản bội tam hoàng tử, hắn sẽ không phải chết.”
Tuệ Viễn biến sắc, trong lòng tức giận, hiện tại Vị Vị mới mười tuổi! Sao có thể cam đoan Vị Vị cả đời cũng không chán ghét Mặc Tam?! Tuệ Viễn âm thầm vận công, người trước mắt này xuất quỷ nhập thần, nhìn ánh mắt y quỷ dị, phỏng chừng cũng không phải người thường, không phải mặc quỷ chính là yêu vật, cho nên, tốt nhất một kích liền trúng !
Mà lúc này Mặc Tam trầm mặc xoay người, nhìn về phía Hứa Vị trên giường, thanh âm đạm mạc chậm rãi nói ra “Sư phó, không cần đối hắn ra tay, ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Tuệ Viễn sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Mặc Tam, đã thấy trên tay Mặc Tam không biết đã có một cây chủy thủ từ lúc nào , dưới ánh trăng ảm đạm, quang mang chủy thủ lóe ra .
“Mặc Tam, ngươi muốn làm gì?!” Tuệ Viễn có chút khẩn trương hỏi.
“Ta trên người cũng có cổ.” Mặc Tam không để ý đến Tuệ Viễn, chỉ đạm mạc nói .
Mộc Vân Hi nhìn chằm chằm Mặc Tam, thu hồi tươi cười trên mặt, vẻ mặt đột nhiên lãnh đạm “Tam hoàng tử, năm đó tại hạ dùng huyết nhục của chính mình luyện thành cổ , là thứ thực trân quý .”
“Đúng là thực trân quý, trường sinh cổ, bách độc bất xâm, kéo dài tuổi thọ.”
“Tam hoàng tử, cho tới bây giờ ta đều chưa gặp qua người nào nhận chủ trường sinh cổ rồi cấy ở người khác sẽ có cái dạng chuyện tốt gì !” Mộc Vân Hi chọn mi nói xong, lại hạ giọng rất thần bí nói “Nói không chừng tiểu hài tử này sẽ chết nga.”
Mặc Tam chỉ đạm mạc quét Mộc Vân Hi liếc mắt một cái, khi Tuệ Viễn không kịp phản ứng là lúc một đao cắt ngang , máu tươi trên cổ tay liền từng giọt rơi xuống ở trong chén trên tay trái của Mặc Tam .
Tuệ Viễn chấn động, lập tức chỉ có thể ngốc lăng nhìn Mặc Tam đem cái chén đầy huyết rót vào miệng Hứa Vị, nhưng Hứa Vị vẫn ngủ say , không thể uống hết , Mặc Tam đành dùng miệng uy từng ngụm một .
“Ha ha ha ha……” Đột nhiên, Mộc Vân Hi bộc phát ra tiếng cười to “Thật sự là rất buồn cười ! Tam hoàng tử! Ngươi thật nghĩ rằng đem huyết của mình đút cho tiểu hài tử kia thì thật có thể đem trường sinh cổ thực nhập trong thân thể tiểu hài tử sao? Cho dù thật sự có thể ! Tam hoàng tử ! Ngươi cho là ác mộng cổ mà tại hạ hạ có thể phá giải như vậy sao?!”
Nói xong lời cuối cùng, Mộc Vân Hi cười rất đắc ý.
Tuệ Viễn ngày thường niệm kinh lễ phật, tu thân dưỡng tính, sống đến tuổi này rồi mà cũng không có chuyện gì thật sự làm cho hắn nổi giận, đã dằn lại sát tâm, nhưng hiện tại, nhìn khuôn mặt tươi cười đắc ý của Mộc Vân Hi, Tuệ Viễn lại nổi lên sát tâm!
Đang muốn động thủ, bên tai lại truyền đến thanh âm đạm mạc của Mặc Tam “Ta có nói sẽ chuyển trường sinh cổ tới trên người Vị Vị sao?”
Mộc Vân Hi ngẩn ra, Tuệ Viễn quay đầu.
Chỉ thấy Mặc Tam đem Hứa Vị ôm ở trong ngực mình , cổ tay vừa mới bị chủy thủ cắt qua lại quỷ dị phục hồi như cũ , cuối cùng còn tạo thành một cái đồ án?
Mà khi Mộc Vân Hi nhìn thấy đồ án kia, biến sắc.
Tuệ Viễn sau khi thấy đồ án kia, vẻ mặt khiếp sợ, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hứa Vị còn đang mê man, chỉ thấy trên cổ tay lộ ra bên ngoài của Hứa Vị cũng có một cái đồ án!
Đồ án trên cổ tay Mặc Tam là một hình bán nguyệt, đồ án trên cổ tay Hứa Vị cũng là một hình bán nguyệt.
Đó là……
“Đồng sinh cộng tử!” Tuệ Viễn thì thào tự nói !
“Ha ha, không hổ là tam hoàng tử! Biện pháp này thật sự thật rất khéo !” thần sắc Mộc Vân Hi lại đột biến, cuối cùng, cười ha ha lên “Trường sinh cổ rất bá đạo, vừa hảo có thể ức chế ác mộng cổ âm nhu, tối diệu chính là, đồng sinh cộng tử a! Ha ha……” Mộc Vân Hi dứt lời, lại ha ha cười, cuối cùng, đột nhiên xoay người, đột ngột tiêu thất.
Tuệ Viễn nhìn Mộc Vân Hi giống như kẻ điên cười lớn rời đi, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Mặc Tam.
Mà Mặc Tam lại như không thấy , đem Hứa Vị thật cẩn thận đặt ở trên giường, đứng dậy, đối Tuệ Viễn nói “Sư phó, Vị Vị liền nhờ ngươi chiếu cố .”
Vẻ mặt Tuệ Viễn phức tạp nhìn chằm chằm Mặc Tam, sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu.
Mặc Tam thấy Tuệ Viễn gật đầu sau , liền xoay người đuổi theo phương hướng biến mất của Mộc Vân Hi, chạy rất gấp .
Nhìn bóng dáng Mặc Tam đi xa, Tuệ Viễn mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hứa Vị trên giường, nhìn chằm chằm hình bán nguyệt trên cổ tay Hứa Vị chậm rãi nhạt đi .
Đồng sinh cộng tử?
Như Mộc Vân Hi nói, ác mộng cổ sẽ không khiến Vị Vị chết đi, nhưng sẽ làm Vị Vị lâm vào ảo cảnh ác mộng, mà tối trọng yếu, nếu tương lai, Vị Vị căm hận hoặc phản bội Mặc Tam, ác mộng cổ sẽ làm cho Vị Vị sống không bằng chết.
Hắn đối Nam Cương độc vật hiểu biết không nhiều lắm, nhưng vẫn biết, Ác Mộng là loại độc cỡ nào phiền toái.
Xem bộ dáng Vị Vị mệt mỏi như vậy, mới chỉ hai ngày ác mộng mà thôi.
Trên thực tế, Mặc Tam không cần phải … để Hứa Vị đồng sinh cộng tử , chẳng phải sao ?
Dùng ác mộng cổ để khống chế người , không phải tốt lắm sao?
Là không muốn Vị Vị gặp ác mộng sao?
Mà đồng sinh cộng tử…… Mặc Tam rốt cuộc có biết hay không, cộng tử là cái hàm nghĩa gì?
Bình luận