Hứa Vị cưỡi Tiểu Bạch, hướng huyền nhai chạy gấp đến.
Tốc độ Tiểu Bạch phi thường nhanh, gió dưới huyền nhai lúc này như lưỡi đao, quất vào mặt khiến Hứa Vị sinh đau, Hứa Vị nhanh đem mặt mình chôn ở chỗ lông mềm trên cổ Tiểu Bạch, tránh đi cơn gió như lưỡi đao kia .
Đợi Tiểu Bạch dừng lại, Hứa Vị nhẹ nhàng thở ra, leo xuống , theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới vị trí quen thuộc , huyền nhai kia lúc này dường như chỉ là một điểm đen, Hứa Vị không khỏi cảm khái, hoàn hảo có Tiểu Bạch a, bằng không, tới bắt cái tên đến cơm chưa ăn đã chạy đi sẽ rất khó nha .
Vì thế, Hứa Vị quay đầu cười tủm tỉm nhìn về phía Tiểu Bạch ở bên chân hắn chạy tới chạy lui như đang làm nũng, vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch “Ân, Tiểu Bạch thực ngoan!” Dứt lời, liền gỡ giỏ trúc trên lưng xuống , lấy ra một cái tiểu bố bao , Tiểu Bạch vừa thấy, ánh mắt sáng ngời, ngao ngao một cái liền một ngụm cắn lấy tiểu bố bao trên tay Hứa Vị , cong đuôi chạy mất !
Hứa Vị không biết nên nói gì nhìn Tiểu Bạch đã chạy mất dạng , trong lòng nghi hoặc, Tiểu Bạch này chạy cái gì nha! Đây là đồ ăn hắn làm riêng cho nó , Tiểu Mặc cũng sẽ không cùng nó tranh .
…… Tuy rằng ngày thường Tiểu Mặc thực thích cùng Tiểu Bạch cướp miếng ăn……
************
Trong Ngọc Hoa tự, thanh bào nam tử ba một tiếng, rất là lưu loát đem bạch kì buông xuống , gợi lên khóe miệng tươi cười đắc ý, cười hắc hắc, nhìn về phía hòa thượng khuôn mặt ôn hòa ngồi đối diện.
“Thế nào? Tuệ Viễn đại sư, bước cờ này của Chính Nhất không tồi chứ ?”
Phía sau thanh bào nam tử, đứng một thiếu niên, thiếu niên có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bàn cờ, khẽ gật đầu, bước cờ này của lão sư quả nhiên thậm diệu a.
Thanh bào nam tử, chính là Hứa Chính Nhất mà gần đây luôn ngày ngày chạy tới Ngọc Hoa tự báo danh để thăm con trai .
Mà thiếu niên, chính là Kim Đại Vĩ bị bắt leo núi đến sắp ói ra .
Hòa thượng đang cùng Hứa Chính Nhất đánh cờ vây, Tuệ Viễn, mỉm cười, nhìn chằm chằm bàn cờ, cũng có chút đăm chiêu nói “Hứa thí chủ, bàn cục này thật là xảo diệu, nhìn như đã không thể vãn hồi, kỳ thật đã dấu diếm sinh cơ, nhất là –” Tuệ Viễn nhẹ nhàng điểm điểm một viên tử kì trong bàn cờ “Tử kì này nhìn như là sắp chết rồi , ngược lại trở thành quân cờ thuận lợi để thí chủ vãn hồi toàn bộ cục diện , thật sự là diệu a!”
Hứa Chính Nhất cười hắc hắc “Đại sư quá khen, Chính Nhất cũng bất quá là thuận theo tự nhiên, đánh bậy đánh bạ mà thôi.” Tuy rằng nói xong lời khiêm tốn, nhưng mặt mày là là nhất phái đắc ý.
Tuệ Viễn đương nhiên không có bỏ qua tia đắc ý của Hứa Chính Nhất, trong lòng mỉm cười, Hứa Chính Nhất này thật đúng là một diệu nhân, đầy bụng tài hoa, lại không kiêu ngạo vẻ, tuy rằng giờ phút này đắc ý dào dạt, nhưng nhìn kỹ, đôi mắt trong suốt, không hề nửa điểm cuồng vọng, mặt mày đắc ý kia, càng giống như một hài đồng làm chuyện tốt gì đó chờ đợi được khích lệ vậy.
Ván cờ như nhân sinh, một cục diện cờ chẳng những có thể nhìn thấy trí tuệ của kẻ chơi cờ, còn có thể nhìn thấy nhân phẩm của kẻ đó , thậm chí có thể dự báo nhân sinh!
Trong ván cờ này , chính như Hứa Chính Nhất đã nói, hắn là thuận theo tự nhiên, nhưng có thể đem một tử kì ngẫu nhiên biến thành một nước cờ cứu sống , cái này tuyệt đối không phải đánh bậy đánh bạ.
“Đại sư, ngài không biết rồi, quân cờ này rõ ràng hung hiểm vạn phần, đại sư sao lại bỏ qua nó thế chứ ?” Hứa Chính Nhất chỉ một viên cờ mà nếu di chuyển nó sẽ làm cho thế cờ của Tuệ Viễn hoàn toàn trở thành tử kì , cười ha hả hỏi.
Tuệ Viễn liếc mắt nhìn quân cờ kia, hơi hơi giương mắt nhìn lại, thấy tiếu dung của Hứa Chính Nhất đầy mặt, ánh mắt lại lộ ra một cỗ lợi hại.
“Đó là…… Bởi vì nếu đã hạ chú, sẽ không nên hối hận .” Tuệ Viễn mỉm cười nói.
Hứa Chính Nhất nhìn chằm chằm Tuệ Viễn cười “Cũng phải.”
Đây là một quân cờ phi thường nguy hiểm , nó không đơn giản chỉ là cơ hội thắng thua mà còn liên lụy tất cả bàn cờ , nhưng là……
Tuệ Viễn hơi hơi nhắm mắt lại, nghĩ tới Mặc Tam lúc này đại khái đang ở tinh la kỳ bàn ra sức cố gắng, trong lòng thầm nghĩ, hạ chú , mặc kệ cuối cùng lần hạ chú này là phúc trạch thương sinh hay là tai họa thiên hạ, Tuệ Viễn hắn cũng không tính toán sẽ hối hận.
Huống chi……
Nhìn Hứa Chính Nhất trước mắt đang thu thập quân cờ , thỉnh thoảng cùng Kim Đại Vĩ nói vài câu gì đó , Tuệ Viễn trong lòng cười cười, hiện giờ có người trước mắt này, ít nhất, hơn vài phần thắng , phải không?
*********
Phía sau núi , dưới huyền nhai , tinh la kỳ bàn.
Hứa Vị nhìn Tiểu Bạch chạy xa , mới hậu tri hậu giác phát sầu, hắn nên đi lên kia kiểu gì a.
Vừa phát sầu vừa xoay người, đi hướng đỉnh chóp đá nhọn hoắt cách đó không xa , nhìn tiểu nam hài ngũ quan tinh xảo đứng ở trên đỉnh chop đá , ngưng thần trầm mặc, ánh mắt băng lãnh, vẻ mặt đạm mạc — Mặc Tam, Hứa Vị nhịn không được lắc đầu thở dài.
Mặc Tam gần nhất càng ngày càng si mê .
Trừ bỏ buổi tối đúng hạn trở về ngủ và ăn cơm, thời gian khác, Mặc Tam cơ hồ đều ở trong này nghiên cứu cái tinh la kỳ bàn kia.
Nhịn không được quay đầu nhìn về phía một đống tảng đá trên mặt đất, tinh la kỳ bàn này rốt cuộc là đồ vật gì nha? Tuy rằng chính mình từng tò mò muốn trèo lên chóp đá nhọn kia xem , nhưng tinh la kỳ bàn này là sư phó truyền cho Mặc Tam , mình tùy tiện đi lên sợ là không ổn, liền tự kiềm chế tò mò , chỉ là nhìn bộ dáng Mặc Tam kia si mê, còn có bộ dáng gần nhất càng ngày càng trầm mặc, trong lòng Hứa Vị cũng có chút lo lắng .
Bất luận là đồ vật gì , quá mức si mê cũng không là chuyện tốt đâu .
Nghĩ tới ngày hôm trước, nhìn Mặc Tam đang quơ một phen đại đao không ngừng nhảy lên ở giữa tảng đá kia, , khi đó, trong lòng Hứa Vị lo lắng không thôi , hắn không hiểu vũ kỹ, nhưng nhìn thân ảnh cách đó không xa , giơ tay nhấc chân đều là tàn nhẫn, quả quyết, tuy rằng mới là một hài đồng mười một tuổi hài đồng, nhưng cả người sát khí cũng che lấp không được!
Mà khi đó , Hứa Vị còn nhìn thấy mặt mày Mặc Tam hờ hững, đôi mắt trống rỗng……
Tiểu Mặc…… Sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ ?
Buông giỏ trúc trên lưng xuống , Hứa Vị hít sâu một hơi, liền giống như ngày trước , la lớn “Tiểu Mặc, ăn cơm đi !”
Trên chóp đá , Mặc Tam đạm mạc cúi đầu, nhìn Hứa Vị liếc mắt một cái.
Cái liếc này làm cho trong lòng Hứa Vị có chút run rẩy sợ hãi , ánh mắt giống như bị đóng băng, không có một chút nhân khí, cơ hồ là nháy mắt, trong đầu Hứa Vị liền hiện lên ánh mắt băng lãnh trống rỗng của tiểu hài tử ăn thịt người trong ác mộng kia……
Sắc mặt Hứa Vị không khỏi khẽ biến, cước bộ cũng tự động lui dần, một bước lui xuống này, liền vấp phải một khối đá , bước chân vừa trượt , mắt thấy sắp ngã sấp xuống , trong lúc điện quang hỏa thạch, trước mắt Hứa Vị nhoáng lên một cái, đã bị một đôi bàn tay lạnh băng trụ lại, bên tai là tiếng nói nhỏ không mang phập phồng, nhưng cố tình Hứa Vị có thể nghe ra trong giọng nói là kinh ngạc cùng hờn giận.
“Vị Vị?”
Hứa Vị đứng vững, nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Tam trong chớp mắt đã đến bên mình , Mặc Tam vẫn giúp đỡ mình như cũ, tay vẫn để trên lưng mình như cũ , vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, mà ánh mắt, ánh mắt vừa mới băng lãnh trống rỗng , lúc này, đã có chút ấm áp nhìn mình, mang theo một tia khó hiểu.
Một bộ dáng như ngày thường nhìn mình ……
“Vị Vị??” Thanh âm tựa hồ thoáng đề cao.
Hứa Vị lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu “Không có việc gì.”
Vừa mới, Tiểu Mặc bỗng nhiên trở thành xa lạ đứng ở đỉnh chóp đá , phải chăng là do mình lỗi giác?
Tay Mặc Tam đỡ Hứa Vị hơi hơi buông lỏng ra một ít, trong lòng có chút nghi hoặc, Vị Vị mới nhìn mình bằng ánh mắt tựa hồ hơi hoảng sợ , làm sao vậy?
“Tiểu Mặc, ăn cơm .” trong lòng Hứa Vị lúc này vẫn có chút bối rối, nhưng che dấu tốt lắm, nhìn Mặc Tam, cười tủm tỉm chỉa chỉa giỏ trú “Ta làm cơm thịt gà cho ngươi!”
Nhãn tình Mặc Tam sáng lên, cơm thịt gà? Lập tức liền xoay người cầm Dĩ Chân hạp trong giỏ trúc, xoay người, rất là tự nhiên dắt tay Hứa Vị, hướng tảng đá bên cạnh đi đến “Đi, ăn cơm.”
Hứa Vị ngồi ở bên người Mặc Tam, cầm một khối bánh hành , nhưng không có ăn, lẳng lặng nhìn Mặc Tam bên người.
Mặc Tam tuy rằng ăn cùng thực tao nhã, nhưng dùng tốc độ cực nhanh tiêu diệt bát cơm, nhạy bén phát hiện Hứa Vị chăm chú nhìn, Mặc Tam quay đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hứa Vị.
“Tiểu Mặc, cái này cũng cho ngươi ăn.” Thấy Mặc Tam quay đầu nhìn mình, Hứa Vị mang bánh hành trong tay đưa qua.
Mặc Tam nuốt xuống một ngụm cơm cuối cùng trong miệng, buông bát, hỏi “Chuyện gì vật ?” Trong lòng Vị Vị có sự ?
Hứa Vị sửng sốt, lập tức lắc đầu “Không có việc gì nha.”
Mặc Tam không nói, nếu không có việc gì như lời nói , Vị Vị sẽ không dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình như vậy.
“Ngươi đang lo lắng cho ta?” Mặc Tam hỏi, dừng ở Hứa Vị , ánh mắt rất chuyên chú.
Hứa Vị nhìn Mặc Tam, nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía tinh la kỳ bàn, do dự một chút, vẫn thấp giọng hỏi “Tiểu Mặc, ta phát hiện, mỗi lần ngươi ở nơi này, liền…… Rất không bình thường .”
Mặc Tam sửng sốt, rất không bình thường ?
Hứa Vị tựa hồ có chút buồn rầu không biết nên giải thích thế nào, lời nói liền có chút đứt quãng “Cảm giác cũng không phải Tiểu Mặc ngày thường …… Thực hung hận…… Giống như không có cảm giác còn sống……”
Sau năm mới , Tiểu Mặc liền ngày ngày đều ở trong tinh la kỳ bàn luyện công, hắn không biết Tiểu Mặc luyện cái gì, nhưng hắn cảm giác được Tiểu Mặc biến hóa, tuy rằng loại biến hóa này không hiển rõ, nhưng hắn vẫn đã nhận ra Tiểu Mặc ngày thêm lạnh nhạt , tuy rằng Tiểu Mặc vốn chính là bộ dáng kia, chính là, Tiểu Mặc trước kia lạnh nhạt chỉ là mặt ngoài mà thôi, nhưng hiện tại, hắn tổng cảm giác được, Tiểu Mặc đạm mạc từ tận xương tủy phát ra , hơn nữa…… Trống rỗng , giống hệt như nhìn thấy trong mộng vậy.
Mặc Tam buông bát, có chút đăm chiêu, không phải chính mình ngày thường sao ?
Tinh la kỳ bàn là dựa vào linh khí thiên địa mà thành trận pháp, bao la vạn tượng , tâm chi sở cầu , trận chi sở hiển, hắn truy cầu sức mạnh , muốn đột phá cực hạn tự thân, tinh la kỳ bàn bày ra trước mặt hắn bát bích kinh thư mà đời trước hắn từng đau khổ truy tìm !
Bát bích kinh thư hắn đã đọc qua , thậm chí thuộc gần hết, nhưng bát bích kinh thư thật sự quá mức huyền diệu, đời trước hắn đến chết cũng vô pháp hiểu thấu đáo, nhưng hiện tại, mượn sự biểu thị của tinh la kỳ bàn, hắn rốt cục có điều lĩnh ngộ, đao pháp cùng tu vi cũng từ từ tăng lên, cảm giác sức mạnh mà mình từng mất đi đang dần quay lại thân thể, trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn.
Nhưng lúc này, Vị Vị nói “Không phải chính mình ngày thường”?
Tuy rằng đã tới tháng ba , dù hắn trầm mê vào tinh la kỳ bàn , không ngừng khổ luyện tăng lên tu vi của mình , nhưng hắn cũng không cảm thấy được bản thân có cái gì bất đồng.
Bất quá, Vị Vị là người tối thân cận bên người hắn, Vị Vị nói hắn bất đồng ngày thường , vậy khẳng định là có thay đổi ……
Đời trước, hắn bị người kia dụ dỗ mà trầm mê vào bát bích kinh thư, cuối cùng thần thức bị phong ấn, biến thành một mặc quỷ chỉ biết giết chóc ! Nếu không phải cuối cùng hắn hợp lại thần hồn câu diệt, chỉ sợ bây giờ còn bị người kia khống chế!
Tuy rằng bị người kia phong ấn thần thức là do kết quả của sự thao túng, nhưng, trong đó, bát bích kinh thư cũng là một nguyên nhân trọng yếu không thể bỏ qua .
Cho nên, hiện tại Vị Vị nói, mình cùng ngày thường bất đồng , vậy , hay là do mình lại quá độ trầm mê ? Hoặc là , lại bị bát bích kinh thư mang tới sức mạnh mê hoặc?
Nhìn chằm chằm tinh la kỳ bàn cách đó không xa, Mặc Tam quay đầu hỏi “Bất đồng như thế nào ?”
Bình luận