Không chỉ có Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái, ngay cả Linh Lung cũng vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi mang theo một tia nghi hoặc.
Thực lực bề ngoài của Dương Thiên Lôi xem ra chỉ là Tinh Giả cấp ba đỉnh phong. Nhưng nàng rất rõ ràng tình huống của Dương Thiên Lôi, bởi vì lần xem trận thi đấu trước kia để lại cho nàng ấn tượng rất sâu sắc. Thiếu niên trước mắt tuy rằng chỉ là Tinh Giả cấp ba, nhưng ngộ tính của hắn tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Bằng không nhất định sẽ không thể rèn luyện cơ bắp, gân mạch, màng da đều đạt đến cảnh giới đỉnh phong. Nếu như không phải trên người Dương Thiên Lôi chỉ cảm ứng được một loại tinh thần lực mà nói, chắc chắn rằng thiếu niên này cũng sẽ được sư thúc trực tiếp lựa chọn.
Nhưng vì sao thoạt nhìn dường như thiếu niên này đối với up áp của mình không hề có cảm ứng đây? Lẽ nào niệm lực của hắn đã vượt xa so với mình? Điều này tuyệt đối không có khả năng, Linh Lung có thể khẳng định. Niệm lực, dưới Tiên Thiên căn bản không có bất kỳ công pháp gì có thể tu luyện. Kể cả một cường giả Hậu Thiên đỉnh phong nhiều nhất cũng chỉ đạt được niệm lực cấp ba, chỉ một số ít trời sinh niệm lực mạnh hơn người thường mới có thể đạt được cấp bốn, thậm chí cấp năm. Nhưng những người như vậy, trong thiên hạ sợ rằng không có mấy người.
Mà Linh Lung chính là tuyệt thế thiên tài niệm lực trời sinh. Khi đạt cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, liền đạt được niệm lực cấp năm. Chính vì như vậy, khi tấn cấp Tiên Thiên, niệm lực của nàng tăng trưởng vừa nhanh vừa mạnh khiến mọi người ghen tị và phát cuồng. Tới bây giờ, tấn cấp Tiên Thiên gần hai năm, niệm lực của nàng đã đạt tới Tiên Thiên cấp một đỉnh phong – tầng chín.
Cường giả Tiên Thiên cấp một, nếu như niệm lực không thể đại tới tầng chín, vĩnh viễn cùng không có khả năng tấn cấp lên Tiên Thiên cấp hai. Mà cường giả Tiên Thiên cấp hai muốn tấn cấp lên cấp ba thì cần niệm lực đạt được tầng mười tám. Mỗi một lần tấn cấp, niệm lực cần phải tăng lên chín tầng. Hơn nữa càng về sau, việc đề thăng niệm lực càng khó khăn hơn.
Ánh mắt Linh Lung nhìn về phía Dương Thiên Lôi mang theo một tia tiếc hận. Đúng vậy! Nàng đã xác nhận Dương Thiên Lôi hẳn là một người trời sinh lục giác mất thông. Người như vậy tuy rằng đối với con đường tu luyện không có bất luận ảnh hưởng gì, trước Tiên Thiên có thể tu luyện niệm lực nhưng đối với cảm ứng nguy hiểm lại gần như là không cảm nhận được. Điều này có nghĩa là, trong giới tu luyện tràn đầy tranh đấu và nguy hiểm, người như thế rất dễ dàng chết non.
Không chỉ có Linh Lung, ngay cả Tiêu Hà, Dương lão và mấy cường giả Tiên Thiên trẻ tuổi cũng phát hiện Dương Thiên Lôi có biểu hiện bất thường. Sau khi có chút nghi hoặc, Dương lão và Tiêu Hà đều bất đắc dĩ lắc đầu. Nhất là Dương lão, đối với Dương Thiên Lôi kỳ vọng rất cao, càng cảm thấy âm thầm tiếc nuối cho hắn. Hài tử này số phận sao mà bấp bênh quá vậy?
Khi Linh Lung thi triển niệm lực đến tầng thứ tư, một thiếu niên bỗng nhiên quát to một tiếng, bưng kín đầu mình, rốt cuộc không chịu nổi uy áp kinh khủng kia, ngã xuống trên sân khấu.
Thân hình Thạch Phá Thiên nhoáng lên, liền ôm lấy thiếu niên, đưa về chỗ ngồi.
Sau đó, theo thời gian trôi qua, đám thiếu niên lần lượt té ngã, lần lượt được đưa ra ngoài sân khấu. Sau khi cô nàng bưu hãn Tằng Cách La Mỗ và Phong Mã Ngưu lần lượt ngã xuống, toàn bộ trên sân khấu chỉ còn lại có ba người.
Lôi Kính, thiếu nữ che mặt thần bí Lục Thanh Âm cùng người biểu hiện thoải mái nhất, Dương Thiên Lôi.
Không giống với các cường giả Tiên Thiên, những khán giả ở đây thấy bộ đáng của Dương Thiên Lôi, trong lòng đều vô cùng khiếp sợ. Các thiếu niên khác đều chống đỡ rất gian nan, chỉ có Dương Thiên Lôi lại tỏ ra dường như không có việc gì. Đến bây giờ ngay cả tinh thần lực cũng không cần vận chuyển. Điều này nói lên cái gì? Không hề nghi ngờ, trong lòng mọi người, Dương Thiên Lôi đã trở thành người mạnh nhất trong số mười cường giả. Mặc dù bây giờ không phân ra thắng bại, nhưng cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra được, Dương Thiên Lôi nhất định là người trụ được đến cuối cùng.
Chỉ là lúc này, nhìn mọi người ngã xuống cả đám, Dương Thiên Lôi tuy rằng không rõ vì sao mình không có phản ứng gì, nhưng căn cứ vào nguyên tắc tối thiểu, Dương Thiên Lôi cũng không muốn biểu hiện quá nổi bật. Cho nên, hắn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn, bắt đầu diễn kịch. Thân thể nhất thời giống như mọi người, bắt đầu run rẩy, tinh thần lực hệ thổ dồi dào trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Linh Lung khẽ nhíu mày. Lẽ nào hắn không phải trời sinh lục giác bất thông mà là lục giác trì độn? Đồng thời, đám người Dương lão cũng nảy ra suy nghĩ như vậy. Điều này cũng khiến Dương lão ít nhiều được an ủi. Dù sao lục giác trì độn so với lục giác bất thông cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Linh Lung tiếp tục tăng niệm lực lên tới tấng thứ năm.
Trong thoáng chốc đó, thân thể vốn đang run rẩy của Lôi Kính và Lục Thanh Âm càng trở nên run rẩy kịch liệt hơn. Biểu hiện của Dương Thiên Lôi cũng càng ra sức giả bộ hơn nữa.
Chấp niệm hiếu thắng trong nội tâm Lôi Kính khiến hắn kiên trì xuất ra cả khí lực bú sữa mẹ. Vô luận như thế nào hắn cũng không thể thua. Thế nhưng, giờ phút này, tinh thần của hắn khi thừa nhận uy áp đã tới sát bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Tuy rằng hắn vô lực, nhưng cũng không dám phân tâm quan sát tình huống của các đệ tử tham gia khảo nghiệm xung quanh, nhưng hắn nghe được tiếng bảy người ngã xuống đất. Điều này có nghĩa là, ngoài mình ra còn có hai người nữa vẫn có thể kiên trì chịu đựng,
Cho nên, hắn phải kiên trì!
Thế nhưng, khi Linh Lung bỗng nhiên tiếp tục tăng niệm lực lên tầng thứ năm, Lôi Kính cảm giác đầu nổ “Oanh!” một tiếng. Hắn không khống chế được chính mình nữa, ầm ầm ngã xuống trên sân khấu.
Hầu như cùng một lúc, Lục Thanh Âm cũng ngã xuống.
Vừa nhìn tất cả mọi người ngã xuống, Dương Thiên Lôi cũng rất dứt khoát mà chúi đầu té ầm trên mặt đất.
Kế tiếp, Linh Lung lại lần lượt khảo nghiệm top mười Phong Vân Bảng cuả Học viện Cực Dương và hai mươi tuyển thủ của nội đường Hoàng gia. Trong số top mười Phong Vân Bảng, tên Lôi Hoành ngu ngốc có biểu hiện xuất sắc nhất. Khi Linh Lung thi triển thần niệm tới tầng thứ bảy, mọi người mới không thể kiên trì được. Mà trong nội đường Hoàng gia, tiểu yêu nữ Sở Hương Hương biểu hiện kinh người nhất. Tới khi Linh Lung thi triển thần niệm tầng thứ tám, nàng vẫn còn chống đỡ được trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ.
Khi khảo nghiệm hoàn thành, Tiêu Hà tuyên bố thời gian thí luyện và hạng mục công việc cần chú ý. Yến hội mới chính thức bắt đầu. Toàn bộ đại đường yến hội nhất thời biến thành đại dương sung sướng với rượu ngon, thức ăn ngon, biểu diễn ca múa đẹp mắt, cần cái gì liền có cái đó. Sau khi Trảm Không Kiếm Phái và Dương lão rời đi, yến hội vẫn tiếp tục duy trì đến tận đêm khuya, mọi người mới lục tục ra về.
Trương Vân Sơn và Trương Tử Hàm dưới lời mời nhiệt tình của Dương Hồng Toàn cuối cùng chấp nhận ở lại Dương gia.
Khi tiểu yêu nữ Sở Hương Hương thấy Dương Thiên Lệ vô cùng thân thiết lôi kéo Trương Tử Hàm trở về Dương gia, liền không nói hai lời, rất thẳng thắn đi theo luôn.
Đối với Sở Hương Hương, tiểu yêu nữ đã từng bị mình sờ qua tiểu ngọc thố, Dương Thiên Lôi cảm khái hàng ngàn hàng vạn lần. Lần đầu tiên thấy nàng, hắn sao mà cảm thấy nàng thật cao quý? Nhưng mà cao quý, chỉ e cũng là đối với những người xa lạ mà thôi, nàng là công chúa hoàng gia cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bằng không, nàng cũng sẽ không cùng Dương Thiên Lệ xưng hô “Yêu ma nhị nữ”.
Khi trở lại Dương gia, đêm cũng đã khuya. Hai người Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương tạm thời được sắp xếp ở tại hai biệt viện của Dương gia, gần với biệt viện của đám người Dương Thiên Lôi.
Thí luyện được ấn định sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa. Nói cách khác, mọi người còn có ba ngày để chuẩn bị.
Đối với người khác mà nói, chỉ cần chuẩn bị một ít lương khô, nước uống, mồi lửa cùng với quần áo và đồ dùng hàng ngày, những nhu yếu phẩm dùng cho sinh tồn nơi dã ngoại..Sau đó có thể nghỉ ngơi dưỡng sức đợi tới ngày thí luyện. Nhưng Dương Thiên Lôi muốn chuẩn bị nhiều hơn một chút. Từ khi sinh ra tới bây giờ, hắn mới chỉ là một đệ tử năm thứ nhất, căn bản chưa được học qua những tri thức liên quan đến linh dược cùng ma thú. Cho nên, hắn muốn lợi dụng ba ngày nghỉ ngơi này bù lại một chút.
Dương Thiên Lôi mượn từ thư viện của Dương gia hai quyển sách về ma thú và linh dược, sau đó tự nhốt mình trong phòng, không bước ra nửa bước, cắm đầu đọc suốt ngày suốt đêm. Cuối cùng, một ngày trước khi thí luyện bắt đầu cũng đã đọc xong, đối với ma thú và linh dược cũng có kiến thức nhất định, trong lòng đã tự tin hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ, những đệ tử tham gia thí luyện đã tới Học viện Cực Dương. Dưới sự dẫn dắt của Dương lão cùng Trảm Không Kiếm Phái, mọi người đi dọc theo thông đạo phía sau núi, ra roi thúc ngựa mà chạy liền mấy canh giờ, rốt cục tới một khu vực hoang sơn dã lĩnh mù mịt không người ở.
Liếc mắt nhìn lại, rừng nùi mênh mông, vô số dãy núi nối nhau liên miên bất tuyệt. Có ngọn núi cao ngất trong mây, có ngọn lại đầy kỳ hoa dị thảo, thâm cốc mây mù mờ ảo, tràn ngập khí tức nguyên thủy hoang vu.
Chỉ là, khiến mọi người khiếp sợ chính là, giữa vùng đồi núi mênh mông liếc mắt không thấy giới hạn dường như có một khe sâu vắt ngang như muốn phân chia nơi này thành hai thế giới riêng biệt. Cúi đầu nhìn xuống, thấy khe rãnh này rộng chừng trăm trượng, nhìn không thấy đáy, hai bên vách đá trơn bóng như dao gọt, không hề có bất kỳ vật gì nhô lên.
– Giá Đạo Thiên Tiệm là một trong các thần tích của Huyền Thiên đại lục, dài mấy ngàn dặm, rộng khoảng trăm trượng, xâm nhập vào sâu trong lòng đất. Truyền thuyết kể rằng, một cao thủ tuyệt đỉnh của nhân loại, nhằm ngăn chặn ma thú tấn công con người với quy mô lớn, đã dùng một loại thần lực vô thượng bổ xuống, hình thành nên lạch trời này.
Dương lão nhẹ giọng giải thích.
– Con người… Bổ ra?
Tất cả mọi người khiếp sợ há to miệng, nhất là Dương Thiên Lôi. Hắn tuy rằng thấy khe rãnh này vô cùng quỷ dị, vô luận thế nào cũng không thể ngờ lại là do con người bổ ra. Cái này…
Không để ý đến thái độ kinh ngạc của mọi người, Dương lão nghiêm túc nói:
– Địa điểm thí luyện lần này của chúng ta chính là lạch trời đối diện. Đây là lần đầu tiên các ngươi tới đây, cho nên ta ưu tiên một lần, các vị tiền bối Trảm Không Kiếm Phái sẽ đưa các ngươi tới phần đối diện, đồng thời căn cứ vào thực lực của các ngươi chia làm ba tổ, đưa bọn ngươi tới khu vực chỉ định để tiến hành thí luyện. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được xâm nhập một mình, bằng không, bất kỳ ai cũng không thể bảo đảm được an toàn cho các ngươi. Đã hiểu chưa?
– Nhớ rồi!
Tất cả mọi người cùng đồng thanh hô lễn.
– Tốt lắm, Tiêu huynh, chúng ta bắt đầu,
– Được! Bắt đầu đi!
Tiêu Hà nhẹ giọng đáp. Chỉ thấy lão bỗng nhiên vươn tay, một đạo ba động kỳ dị qua đi, trong tay không ngờ xuất hiện một sợ dây trắng nhỏ một đầu có mũi nhọn.
Tiêu Hà nhẹ nhàng vung lên, sợi dây nhỏ kia dường như có sinh mệnh, thoáng chốc quấn chặt lên một thân đại thụ. Sau đó, bóng dáng lão bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Mọi người nhìn theo mũi nhọn của sợi dây vừa lóe tinh quang thấy một đạo tàn ảnh, nhanh như thiểm điện bay tới lạch trờ đối diện, thoáng cái đã bay tới cự ly ba trăm trượng.
Sau đó, Dương lão và Linh Lung cùng các cao thủ Tiên Thiên khác dựa theo sợi dây nhỏ này lần lượt đưa từng người qua phía lạch trời đối diện.
– Bảy ngày sau, chúng ta sẽ phóng pháo hoa từ chỗ này. Mọi người phải trở lại tập hợp trước khi mặt trời lặn. Người tới muộn sẽ bị trừ điểm theo tình hình thực tế. Hiểu chưa?
Tiêu Hà trầm giọng nói..
– Rõ!
– Tốt! Ta hi vọng tất cả các ngươi đều có thể sống sót trở về.
Tiêu Hà nói xong lại như làm ảo thuật lấy ra bốn mươi hai bọc nhỏ, phát cho mỗi người một cái, nói:
-Trong này có một vài vật phẩm cùng bản thuyết minh. Chờ sau khi các ngươi tới khu vực chỉ định hãy mở ra xem. Linh Lung, Tiêu Vân, Cao Phi, các ngươi đưa đệ tử Nội đường Hoàng gia tới khu vực thứ ba. Mạc Bắc, Thạch Phá Thiên, Long Đằng Vân, các ngươi đưa mười đệ tử Phong Vân bảng tới khu vực thí luyện số hai.
– Vâng, sư thúc!
Đám người Linh Lung trầm giọng đáp. Nói xong liền chia làm hai đội mang theo các đệ tử thí luyện nhanh chóng đi về hướng của mình.
– Khu vực thí luyện của các ngươi bắt đầu từ chỗ này, không được xâm nhập sâu quá một trăm dặm, bằng không các ngươi rất khó sống sót trở về. Các ngươi có thể bắt đầu rồi!
Sau khi mọi người rời khỏi, Tiêu Hà quay lại nói với đám người Dương Thiên Lôi.
– Vâng!
Đám người Dương Thiên Lôi lên tiếng đáp. Sau đó, mỗi người liền nhanh chóng lựa chọn phương hướng cho mình, theo hình rẻ quạt xông ra ngoài.
– Sặc! Làm cái gì mà gấp vậy a? Không nghe Tiêu tiền bối nói trước tiên xem cái túi nhỏ một chút sao?
Dương Thiên Lôi liếc mắt nhìn mọi người đã chạy xa, đặt mông ngồi xuống mặt đất, hưng phấn mở bọc nhỏ Tiêu Hà vừa đưa khi nãy.
Lúc này, nhóm mười hai người mới, chỉ còn lại một mình Dương Thiên Lôi.
Sau khi Dương Thiên Lôi nhanh chóng xem rõ vật trong túi là cái gì, quay đầu nhìn Dương lão và Tiêu Hà mỉm cười, thân hình nhất thời nhanh như thiểm điện xông ra ngoài.
Thí luyện chính thức bắt đầu.
– Các ma thú thân yêu, các loại linh dược yêu quý của ta, đại gia tới rồi đây!
Dương Thiên Lôi hào tình vạn trượng, không chút ý thức nguy hiểm nào thốt lên.
Khu vực này, nếu đã là giới tuyến do Trảm Không Kiếm Phái định ra, Dương Thiên Lôi liền có thể khẳng định, đây là ước định đưa ra dựa trên tổng hợp thực lực của mọi người. Nói cách khác, nơi này tuyệt đại đa số mọi người đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng không nhất định là nguy hiểm trí mạng. Mà Dương Thiên Lôi tin tưởng, tuy rằng hắn chỉ có thực lực Tinh Giả cấp ba, nhưng lực chiến đấu chân chính của hắn, tuyệt đối không thua bất kỳ người nào trong số mười hai người kia. Cho dù là Lôi Kính, hắn cũng đều không sợ chút nào.
Trong “tỷ thí người mới”, tuy rằng hắn gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng đó là do hắn chưa hề thi triển ra thực lực chân chính của mình. Bởi vì, hắn không muốn bại lộ thể chất đặc thù của chính mình.
Nhưng hiện tại lại khác, nơi đây hoang tàn vắng vẻ, đến cả cứt chim còn không có, hắn có thể không cần kiêng kị gì mà thoải mái thi triển thực lực chân chính của mình.
Sau khi thâm nhập hai, ba dặm, một vài ma thú cấp thấp bắt đầu xuất hiện trong mắt Dương Thiên Lôi. Tuyệt đại đa số đều là ma thú cấp một, cấp hai. Những loại ma thú này, ngay cả Tinh Giả cấp hai cũng đều có thể giải quyết. Tuy rằng biết rõ cho dù săn bắn những ma thú này, thành tích đổi được cũng ít đến đáng thương, nhưng ai bảo ta là lần đầu tiên đi săn, hơn nữa cũng lần đầu tiên nhìn thấy những ma thú này. Cho nên, ngay từ đầu hắn đã giết rất hưng phấn. Nhưng chỉ một lát sau khi giải quyết được vài đầu, hắn liền không có hứng thú nữa. Đây không phải hoàn toàn là bắt nạt ma thú sao?
Cảm giác mới mẻ qua đi, Dương Thiên Lôi cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, nhanh chóng xâm nhập sâu hơn vào bên trong.
Về phần linh dược, Dương Thiên Lôi không lo lắng chút nào. Sau khi xem xong hai quyển sách kia, Dương Thiên Lôi liền hiểu rõ, cho dù mình không nhận ra được linh dược cũng không sao. Bởi vì, linh dược và ma thú thông thường đều đồng thời xuất hiện. Nơi nào có ma thú, nơi đó không nhất định có linh dược, nhưng những nơi có linh dược, tất nhiên nơi đó sẽ có ma thú bảo vệ. Nếu như không có ma thú bảo vệ, vậy không thể gọi là linh dược được, chỉ có thể gọi là dược liệu mà thôi. Tuy rằng cũng có một vài dược liệu so với linh dược bình thường còn trân quý hơn nhiều, nhưng những thứ đó chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Cho nên, Dương Thiên Lôi cũng không quá kỳ vọng.
Hiện tại, điều hắn muốn làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một đầu ma thú cấp cao.
Bình luận