– Ngao ô….
Lại một tiếng kêu to rõ nữa vang lên. Nghe thanh âm tựa hồ còn cách mình một khoảng nữa, cho nên Dương Thiên Lôi cũng không nóng nảy, nhân cơ hội này uống thêm mấy ngụm nước, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía trước.
Chỉ là, đợi trái đợi phải, đợi tới hơn mười phút cũng vẫn không thấy bất luận ma thú gì xuất hiện.
– Con mẹ nó! Lẽ nào chỉ là phô trương thanh thế? Hay bị khí thế vương bát trên người ca dọa cho chạy mất rồi?
Dương Thiên Lôi tức giận mắng một tiếng, thân hình nhoáng lên lao về phía trước.
…
Chỉ là, Lôi Hoành đang theo dõi ở phía xa xa lại hưng phấn mở to hai mắt nhìn. Vốn đang suy nghĩ nát óc làm thế nào yên lặng không một tiếng động giết chết Dương Thiên Lôi, lúc này hắn lại vui vẻ tới mức muốn kêu to vài tiếng.
Ma lang, quả nhiên là ma thú có được trí tuệ trung đẳng trong truyền thuyết. Ngay khi phát hiện Dương Thiên Lôi, không ngờ chúng không lập tức triến khai công kích, mấy trăm con, thậm chí hơn một ngàn con dưới sự chỉ huy của Ma lang vương trong truyền thuyết, vậy mà yên lặng không một tiếng động từ bốn phương tám hướng ồ ạt tiến về phía Dương Thiên Lôi.
Đông nghịt một mảnh, khiến Lôi Hoành nhìn thấy cũng hết hồn. Hắn có thể khẳng định, Dương Thiên Lôi lần này dù chắp cánh cũng khó bay.
Một tên Tinh Giả cấp bốn rơi vào vòng vây của một đàn ma lang, cho dù là kỳ tài ngút trời thì thế nào đây? Cũng chỉ có một kết cục duy nhất – Chết!
Khi Dương Thiên Lôi mới đi được khoảng trăm trượng về phía trước, bỗng nhiên những tiếng sói tru rõ to từ bốn phương tám hướng truyền tới liên tiếp không ngừng. Không gian ban đầu vốn còn bình thường, nhất thời tràn ngập khí tức cuồng bạo hung tàn, tanh máu. Một uy áp phô thiên cái địa hướng về phía Dương Thiên Lôi.
– Ta … Kháo! Không phải chứ? Giải thưởng lớn năm trăm vạn trong truyền thuyết?
Khi Dương Thiên Lôi thấy phía trước bỗng nhiên vọt tới cả đàn ma thú, da đầu nhất thời tê dại một trận, không có bất kỳ do dự nào, vội đề thăng tốc độ tới cực hạn, thân hình nhoáng lên, xoay người cắm đầu bỏ chạy.
Ma lang, ma thú cấp ba, thích sống quần cư, trời sinh tính hung tàn, có trí tuệ trung đẳng. Trên một trăm con, chắc chắn có Ma lang vương thống lĩnh. Ma lang vương thấp nhất cũng là ma thú cấp bốn, cao nhất có thể đạt tới cấp năm.
Chỉ là, vừa mới cất bước, Dương Thiên Lôi liền phải ngừng lại, biểu tình nhất thời trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có, nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía. Nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã nhận rõ tình thế, trong đầu cấp tốc lướt qua vô số ý niệm. Tinh thần của hắn nhất thời khẩn trương đến cực điểm.
Một đàn ma lang đông nghịt, từ bốn phương tám hướng tràn tới, từng bước từng bước đến gần. Vòng vây dần dần thu hẹp lại.
Lúc này, cho dù là phát tín hiệu đạn cầu cứu trong cái túi mà Tiêu Hà đưa cho, Dương Thiên Lôi có thể kiên trì đến khi bọn họ tới hay không cũng không thể nói trước được. Huống chi trong bảng thuyết minh đã nói rõ ràng, một khi khởi động tín hiệu cầu cứu, cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi tư cách thí luyện.
Dương Thiên Lôi không muốn mất đi cơ hội lần này!
– Lão tử lần này liều mạng với đám cầm thú các ngươi! Không phải chỉ là ma thú cấp ba thôi sao?
Dưới kích thích do tử vong uy hiếp và khẩn trương cực độ, đan điền kỳ dị trong cơ thể Dương Thiên Lôi nhất thời điên cuồng vận chuyển, nhịp tim, hô hấp được đẩy lên cao với tốc độ kinh người, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, thần kinh cũng trở nên căng thẳng tới mức cực hạn chịu đựng của con người. Dưới nguy cơ sinh tử như thế này, thân thể, tâm thần và lực lượng thần bí trong đan điền Dương Thiên Lôi trong nháy mắt bất ngờ liên hợp lại, đồng thời đạt đến cảnh giới đỉnh phong.
Dục vọng chiến đấu tiềm tàng thật sâu trong nội tâm hắn lúc này hừng hực bốc cháy!
– Ngao ô…
Phảng phất như cảm thụ được chiến ý hừng hực trên người Dương Thiên Lôi, Ma Lang vương với thân hình lớn gấp đôi ma lang bình thường, đang đứng ngạo nghễ phía sau bầy sói, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra tiếng sói tru thật lớn!
Ngay trong lúc đó, mười đầu ma lang liền phát ra tiếng rít gào trầm thấp, lộ ra răng nanh sắc bén, cùng đồng thời nhằm về phía Dương Thiên Lôi.
Tính hung tàn và không sợ chết của loài sói, tại giờ khắc này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
“Bình! Bình! Bình! Phốc! Phốc! Phốc!”
Trong đầu Dương Thiên Lôi hoàn toàn là một cõi không minh. Dưới uy hiếp của tử vong, Dương Thiên Lôi thi triển ra toàn bộ vốn liếng võ học của mình, từng chiêu từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm, tay đánh, chân đá, kiếm đâm, không lưu tình chút nào!
Hầu như trong nháy mắt liền có hai đầu ma lang bị Thương Viêm Kiếm đánh hạ. Thế nhưng, mười đầu ma lang kia lại không hề lui bước, vẫn hung hãn không sợ chết mà đánh về phía Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi dù có ba đầu sáu tay, lúc này cũng đối phó không xuể. Ngay khi hắn chém giết hai đầu ma lang kia, vài đầu ma lang khác với răng nanh sắc bén đã phân biệt cắn lấy bả vai và đùi Dương Thiên Lôi.
Trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông đó, màng da quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên trở nên đàn hồi. Tinh – khí – thần trong nháy mắt hợp làm một, bộc phát ngay tại nơi bị công kích. Quy Giáp Công được Dương Thiên Lôi phát huy đến cực hạn.
Dù vậy, răng nanh sắc bén của ma lang vẫn xé nát vụn y phục của Dương Thiên Lôi, để lại trên người hắn một dấu răng thật sâu. May mắn, ma lang này chỉ là ma thú cấp ba, đối với Dương Thiên Lôi vẫn không tạo được thương tổn quả lớn.
Trong khoảng thời gian mưa máu gió tanh đó, sau một lát, mười đầu ma lang đều bị Dương Thiên Lôi giết chết dưới kiếm. Chỉ là, chúng không để Dương Thiên Lôi có bất luận thời gian lấy sức nào, mười đầu ma lang tiếp theo lại không hề sợ chết mà lao lên.
Lôi Hoành trốn ở xa xa thấy được một màn này cũng sợ hết hồn. Mặc dù người đối mặt với bầy sói không phải hắn nhưng vẫn khiến sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn biết, Dương Thiên Lôi chết chắc rồi. Hơn nữa, khẳng định là chết mất xác. Ma lang tuy chỉ là ma thú cấp ba, nhưng có tổ chức, có kỷ luật, lại công kích luân phiên hết đợt này tới đợt khác, cho dù là bất luận kẻ nào, nếu như không thể bằng vào tu vi cường đại mở một con đường máu mà chạy khỏi vòng vây của chúng, kết quả duy nhất chỉ có thể là tử vong mà thôi.
Bình luận