▼
Tinh, là chỉ tinh phách huyết khí thân thể, cũng chính là lực lượng ẩn tàng bên trong cơ thể. Khí, là chỉ tinh thần lực tồn trữ trong đan điền, còn Thần chính là cái mấu chốt dẫn dắt Tinh, Khí, là niệm lực của võ giả, cũng chính là ý niệm!
Trương Tử Hàm giải thích sơ qua về một số khái niệm cơ bản liên quan đến Tinh Giả cấp ba, Dương Thiên Lôi tập trung lắng nghe, ghi tạc từng lời của Trương Tử Hàm thẳng vào tim.
– Một võ giả cường đại phải có niệm lực cường đại, bởi vì chỉ có niệm lực cường đại thì mới có thể khống chế quỹ tích vận chuyển tinh thần lực của các tinh kỹ cao cấp, niệm lực càng mạnh thì cấp bậc tinh kỹ nắm trong tay càng cao.
– Mỗi tinh kỹ đều có quỹ tích vận chuyển riêng, tinh kỹ càng cao thâm thì quỹ tích vận chuyển tinh thần lực càng phức tạp! Yêu cầu về niệm lực càng lớn.
– Tiểu Lôi, ngươi đã hiểu chưa?
Trương Tử Hàm một hơi nói nhiều như vậy rất lo là Dương Thiên Lôi không hiểu, liền hỏi.
Dương Thiên Lôi thoáng suy tư một chút, nói:
– Hiểu rồi. Nhưng ta có một nghi vấn.
– Nói đi!
– Phương thức vận chuyển tinh thần lực khác nhau thì khí trường sinh ra sẽ không giống nhau, ví dụ như hai chiêu nàng vừa mới thi triển là Thiên Trọng Lãng và Quyết Đê, ta có thể cảm ứng được hai loại khí trường khác nhau. Thế nhưng, nhưng, ta dựa vào loại khí trường này sẽ cảm ứng được nàng sắp tấn công vào vị trí nào của ta! Như thế ta có thể phán ứng trước đòn thế của nàng, đó không phải bị lộ mục tiêu sao?
Dương Thiên Lôi nghi hoặc nói. Cái này cũng giống như trong lúc đấu giáp lá cà, mỗi lần công kích đều nói trước với đối thủ “ta muốn đánh ngươi chỗ này”. Căn bản không thể tấn công bất ngờ.
– Ngươi nói đúng, nhưng cái chỉ là khí trường của Tinh Giả cấp thấp. Tinh Giả cao cấp có niệm lực rất cường đại, khí trường thiên biến vạn hóa, hư hư thực thực, xuất quỷ nhập thần, căn bản không thể đoán trước! Thậm chí, các cao thủ siêu việt Tinh Giả cấp tá, còn có thể chỉ bằng vào niệm lực trực tiếp dẫn tinh thần lực phóng ra ngoài, mượn khí trường ôn nhu liền có thể chém chêt địch nhân! Bởi vậy, chuyện ấy ngươi không cần lo lắng.
– A. Niệm lực thì làm sao có thể cứng rắn được? Có phương thức tu luyện chăng?
Từ lời nói của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi mơ hồ phát hiện chỗ cường đại của niệm lực Tinh Giả.
– Không hề có một phương thức tu luyện cho riêng niệm lực, chỉ có tập dần dần các tinh kỹ từ dễ đến khó, dần dần đề thăng niệm lực! Còn có chỗ nào không hiểu nữa không?
– Không có. Tiếp tục đi Trương lão sư!
– Tốt, vậy ta truyền lại cho ngươi một tinh kỹ cơ bản nhất, thích hợp với bất kỳ loại thuộc tính nào – Tinh Khí Hợp Nhất! Đây là tinh kỹ dung hợp hoàn mỹ tinh khí với lực lượng bản thân!
…
Sau khi Trương Tử Hàm truyền lại toàn bộ tâm pháp và yếu quyết của Tinh Khí Hợp Nhất cho Dương Thiên Lôi thì hắn liền đứng lên, nói:
– Ta đến thử xem!
– Ừm, nhớ kỹ tâm pháp và yếu quyết, từ từ luyện tập, nhất là không được nóng vội, bằng không thì cái được sẽ không bù được cái mất, ngược lại còn ảnh hưởng đến tu luyện.
Trương Tử Hàm nói cường điệu.
Tu luyện giả vừa mới bước vào cấp ba, tinh kỹ phải tu luyện đầu tiên thường là Tinh Khí Hợp Nhất, đây là một loại tinh kỹ đơn giản, cần niệm lực rất thấp.
Hầu hết các tu luyện giả phải mất từ ba đến năm ngày mới có thể nắm giữ hoàn toàn cách ra quyền và cước bằng Tinh Khí Hợp Nhất, mất khoảng một hai tháng đề thành thạo ở phần đầu, ngực, bụng cùng với một số bộ phận đặc thù khác, nếu tu luyện chậm rãi thì mất khoảng một năm là có thể luyện khí tùy tâm tới, bất kể bộ phận nào trên cơ thể đều sử dụng được Tinh Khí Hợp Nhất, đạt đến tâm đến, lực đến, khí đến, ba cái hợp nhất, bộc phát lực công kích cường đại!
– Uh!
Dương Thiên Lôi đáp nhẹ một tiếng, gân cốt, bì mô quanh thân thể được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, trong đầu nghĩ về yếu quyết Tinh Khí Hợp Nhất. Bỗng nhiên hắn hét lên một tiếng “Hây!”, đánh ra một quyền!
“Xoẹt!”
Một tiếng xé gió cực kỳ sắc bén bỗng nhiên bạo phát, mang theo sự khí tức sát phạt như kim, tựa như mũi tên rời dây cung bắn thẳng về vị trái cách Trương Tử Hàm ba thước.
“Vù!”
Quyền phong thổi phần phật, thổi chiếc quần dài thùng thình của Trương Tử Hàm dán sát vào người nàng, từng đường cong lả lướt dần hiện ra.
Trương Tử Hàm khiếp sợ há to miệng mà không thể khép lại được!
Một quyền phát ra, Dương Thiên Lôi cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía nắm tay của mình, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cái gọi là Tinh Khí Hợp Nhất, quả thật có thể tạo ra sức bật cường đại! Một quyền này gần như vét cạn tinh thần lực tồn trữ trong đan điền! Nhưng điều này lại không làm hắn kinh ngạc, cái chân chính khiến hắn ngạc nhiên chính là tinh thần lực nguyên bản hệ thổ không ngờ trong lúc đánh một quyền vừa rồi lại bất ngời thay đổi quỹ tích vận hành, mang theo theo sự sát phạt sắc bén của kim đánh ra ngoài!
Khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ! Kinh hỉ, kinh hỉ tột đỉnh!
Phải qua mấy lúc sau, Trương Tử Hàm kích động giơ tay bay về phía Dương Thiên Lôi, ôm lấy hắn vào lòng.
– Song chúc (hai thuộc tính), Tiểu Lôi, ngươi là thể chất song thuộc tính!
Trương Tử Hàm kích động nói:
– Không ngờ ngươi có thể làm được Tinh Khí Hợp Nhất ngay lần thử đầu tiên!
Đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, Dương Thiên Lôi đang cảm giác khiếp sợ bỗng nhiên bình tĩnh lại. Mái tóc thơm nhẹ, gáy ngọc trắng ngần, bộ ngực ép sát truyền đến cảm giác ôn nhu, khiến Dương Thiên Lôi hạnh phúc như muốn ngất đi, Dương Thiên Lôi lúng túng, tuy rằng tư tưởng kiến thức của hắn tuyệt đối thuộc hàng nhất lưu, thế nhưng được một đại mĩ nữ như vậy ôm vào lòng, đầu dựa vào vai, cảm giác tuyệt vời này mặc dù trong đầu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần nhưng còn xa mới bằng cảm giác mà bản thận tự trải nghiệm. Hơi thở và nhịp tim của hắn bỗng nhiên tăng lên mấy lần, tay hắn vô ý đặt vào chiếc eo nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm, mạnh bạo dùng chút lực, hai người nhất thời dính chặt vào nhau!
– A…
Bỗng nhiên Trương Tử Hàm tỉnh táo lại, vổi đẩy mạnh Dương Thiên Lôi ra. Khuôn mặt tuyệt mĩ đỏ bừng xấu hổ, thoạt nhìn lại càng kiều diễm ướt át.
– Ách… Trương lão sư… nàng…
– Ta…
Trương Tử Hàm vốn định mắng Dương Thiên Lôi vài câu, thế nhưng nghĩ lại cũng là do bản thân mình chủ động, sao có thể trách người ta, bỗng chốc không biết nói gì cho phải.
– Nàng… Nàng phải chịu trách nhiệm!
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ủy khuất nói.
– Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?
Trương Tử Hàm nhất thời sửng sốt.
– Trương lão sư… Nam nữ thu thụ bất thân, vậy mà ta lại bị nàng… Nàng nhất định phải chịu trách nhiệm!
Ánh mắt Dương Thiên Lôi chớp lóe tia giảo hoạt, lại bày ra bộ mặt cực kỳ ủy khuất như mới bị chà đạp, vô sỉ nói.
_________________
Bình luận