– Đinh…
Một tiếng kim thiết thanh thúy vang lên, chiếc khiên trong tay Hoàng Phi Long đột nhiên bộc phát quang mang màu vàng đất cường liệt, chặn đứng một kiếm cuồng bạo của Dương Thiên Lôi.
Chỉ là một cỗ lực lượng cực lớn giống như ngọn núi lại để thân thể của Hoàng Phi Long lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tay trái truyền tới cảm giác đau nhức, trong lòng sợ hãi. Tuy rằng vừa mới nhìn thấy lực lượng thân thể Dương Thiên Lôi biểu hiện ra vô cùng cường hãn, thế nhưng một kiếm này vẫn vượt quá dự liệu của hắn, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra được, thân thể của Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cường hãn tới mức như vậy.
– Điều này sao có thể? Rốt cuộc ngươi ăn linh dan diệu dược gì?
Thấy một màn như vậy, mọi người đều kinh ngạc há to miệng. Bao hồm cả Trương Tử Hàm hiểu rõ Dương Thiên Lôi nhất cũng không hề ngoại lệ. Mà trong nhã gian, Dương Hồng Toàn và Dương lão đều để lộ thần tình không thể tưởng tượng nổi.
Tại đại lục Huyền Thiên, mục đích cuối cùng của Tinh giả chính là mượn tinh thần lực để rèn luyện thân thể, khiến thân thể được rèn luyện tới cảnh giới đại thành. Cấp bậc của Tinh giả càng cao, thân thể cang fmanhj, Tinh giả có thể dung nạp tinh thần lực càng thêm hùng hậu, bàng bạc, thế nhưng thân thể mạnh không có nghĩa là lực lượng thân thể mạnh, lực lượng thân thể và tinh thần lực không thể so sánh với nhau, tinh thần lực mới là tiêu chuẩn khảo sát sức chiến đấu của một Tinh giả.
Thế nhưng, định luận này tựa hồ đã bị Dương Thiên Lôi đánh vỡ.
Trong lòng mọi người bắt đầu sinh cố kỵ, một Tinh giả cấp ba chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã đẩy lùi được Tinh giả cấp năm đại thành, lại chủ phòng ngự, đây là khái niệm như thế nào? Điều này có khả năng sao?
Giải thích duy nhất đó chính là Dương Thiên Lôi đã sử dụng linh đan diệu dược nào đó!
– Thổ Nguyên Thuẫn!
Hoàng Phi Long hét lớn một tiếng, tinh thần lực hệ thổ nồng đạm bạo phát một lần nữa, thân thể nhoáng lên, nhất thời giống như hóa thân thành một đầu hoàng long, mang theo một đạo tàn ảnh, chuyển về phương hướng khác trên lôi đài.
Ầm ầm… Tiếng nổ bạo phát một lần nữa dưới hai chân Dương Thiên Lôi, một kiếm, vẫn là một kiếm đơn giản trực tiếp như trước, lần thứ hai như thiểm điện công kích về phía Hoàng Phi Long.
Lần này, Hoàng Phi Long không dám ngạnh kháng, thân thể nhất thời di động cực nhanh, chuyển sang một bên, thế nhưng bóng dáng của Dương Thiên Lôi giống như bóng hình đuổi theo, mũi kiếm thủy chung bám sát Hoàng Phi Long.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ lôi đài đều là bóng dáng của hai người, tinh thần lực của Hoàng Phi Long đã vận chuyển tới cực hạn, khí trường bàng bạc trải rộng quang thân thể, thế nhưng vẫn như trước khó có thể hoàn toàn tách ra được công kích của Dương Thiên Lôi, đối với Dương Thiên Lôi hắn quả thực không có cách nào ứng phí. Mỗi lần ngăn cản một kích của Dương Thiên Lôi hắn đều lảo đảo một cái, tay trái đau nhức không thôi.
Bất quá, làm hắn kỳ quái chính là, Dương Thiên Lôi đắc thủ một lần sẽ hơi dừng lại một chút, chờ khi Hoàng Phi Long điều chỉnh tốt mới phát động công kích cuồng bạo một lần nữa.
Không ai hoài nghi, nếu như tại thời điểm bộ pháp của Hoàng Phi Long đại loạn, Dương Thiên Lôi nhân cơ hội công kích mà nói, Hoàng Phi Long tất nhiên không chịu nổi, chỉ có đại bại.
Sự thực đích xác là như vậy, thế nhưng Dương Thiên Lôi với thân thể tràn ngập lực lượng cuồng bạo, muốn đại chiến trăm nghìn hiệp, thật vất vả mới bắt đầu tỷ thí, sao có thể để kết thúc nhanh như vậy.
Sau một lát, Hoàng Phi Long đã lau đầu đầy mồ hôi, dưới sự bất đắc dĩ, hai tay cầm khiên chắn, bắt đầu toàn lực phòng thủ, chỉ có phòng thủ, gắt gao phòng thủ mới có thể ngăn chặn được công kích cuồng bạo của Dương Thiên Lôi.
Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi không nói hai lời, rất có phòng độ cài Thương Viêm Kiếm vào vỏ, bàn tay trần đánh về phía Hoàng Phi Long!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm… Tiếng nổ kinh thiên vang lên liên tiếp, Dương Thiên Lôi dùng chưởng đánh vào Hoàng Phi Không không ngừng nghỉ.
Hoàng Phi Long giống như con rùa chui trong xác, trốn sau tấm chắn, thống khổ thừa nhận công kích của Dương Thiên Lôi.
Hắn không cam lòng, rất không cam lòng, cho dù là thua cũng không hề bận tâm, hắn đều không cam lòng! Bởi vì hắn kết luận, lực lượng Dương Thiên Lôi thể hiện ra hiện tại căn bản không phải thuộc về Dương Thiên Lôi, mà là do linh dược ban tặng, khuôn mặt đen kịt của Dương Thiên Lôi là minh chứng tốt nhất.
Linh dược, bất luận loại linh dược nào tuy rằng có thể thay đổi thể chất của Tinh giả, thế nhưng trong trí nhớ của hắn không hề tồn tại loại linh dược có thể đề cao lực lượng của thân thể vĩnh viễn, chỉ cần khi hiệu quả dược liệu qua đi, Dương Thiên Lôi sẽ mất đi lực lượng thân thể cường đại kia, đó chính là thời điểm hắn chuyển bại thành thắng, vì vậy phải phỏng thủ chặt chẽ, đó mới là hi vọng duy nhất của hắn.
…
– Điều này không công bằng!
Lôi Hoành ngồi trong đoàn thành viên trù bị tỷ thí người mới đứng bật dậy, vẻ mặt oán giận, hét lớn:
– Dương Thiên Lôi bằng vào hiệu dụng của linh dược, tạm thời đề cao lực lượng thân thể của chính mình, cho dù thắng được tỉ thí cũng không phải là thực lực của hắn, ta nghĩ trận tỉ thí này không được tnihs.
– Cái này…
Một lão giả hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói:
– Đích xác có thiếu công bằng, bất quá quy tắc của chúng ta không quy định không được dùng linh dược, vì vậy…
– Quy tắc là người định ra, mục đích của tỷ thí người mới là chọn lựa ra tinh anh trọng điểm bồi dưỡng cho học viện, nếu không phải như vậy quyết đấu công bình còn có ý nghĩa gì sao? Chúng ta thân là thành viên của đoàn trù bị, cũng phải suy nghĩ cho các tuyển thủ tham gia dự thi, ta nghĩ Lôi Hoành nói rất đúng, trận tý thí này không đúng với tinh thần tỷ thí người mới, nên lập tức ngừng lại!
Một thành viên trong ban trù bị tỷ thí nghiêm túc nói, rõ ràng đứng cùng lập trường với Lôi Hoành.
– Các ngươi nghĩ sao?
Lão giả hiển nhiên là đội trưởng, sau khi hơi suy tư một chút, nhìn về phía mấy thành viên trong ban trù bị hỏi.
– Ta tán thành cách nói của Lôi Hoành và Ngô lão sư, ngừng tỷ thí lại!
– Ta cũng tán thành!
Mọi người đều phát biểu cái nhìn của chính mình.
– Được rồi, nếu như mọi người đều đã nhất trí, như vậy quyết định, Lôi Hoành, ngươi đi ngừng trận đấu lại!
– Tốt!
Trên mặt Lôi Hoành bỗng nhiên hiện lên một tia vui mừng, từ chỗ ngồi bước về phía trước, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhất thời bay về phía lôi đài, người đang giữa không trung, mở miệng hét lớn:
– Dương Thiên Lôi, dừng tay!
Bình luận