Thở dài thật sâu, trên khuôn mặt non nớt của hắn hiện lên vẻ u buồn già dặn hơn nhiều so với tuổi của mình. Hắn biết, muốn thực sự dung nhập vào thế giới này, hắn còn cần thêm thời gian.
Nhìn núi non xa xa, nhìn hư không vô tận, hắn biết, tại một điểm nào đó trong không gian bao la kia, thế giới trước kia của hắn có lẽ vẫn đang vận hành bình thường, sự ra đi của hắn sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với nó.
Hắn chẳng qua chỉ là một người bình thường trong vô vàn con người mà thôi.
– Rất quen thuộc!
Dương Thiên Lôi nhìn về phía sau núi cao chót vót trong mây, bỗng nhiên trong lòng cả kinh. Hắn hình như nhận ra cái gì đó, thân hình nhất thời khẽ động, phóng nhanh về phía sau núi.
Hơn mười phút sau, hắn xuyên qua ký túc xá, đi về phía sau núi. Tiếp tục đi về phía trước, ban đầu còn có thể thấy được một vài đệ tử tu luyện, nhưng càng đi vào sâu, số người càng ngày càng ít. Đến cuối cùng, hắn cũng không nhìn thấy bất kỳ học viên nào nữa. Nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Vừa rồi trong lúc vô tình định dạng hình ảnh, hắn thấy rất rõ ràng, cũng nhớ rất kỹ hình ảnh mà tại địa cầu hắn đã ở lần cuối cùng trước khi xuyên việt tới thế giới này.
Hình ảnh ngọn núi cao chót vót đó hắn sao có thể quên được? Hắn đã từng vì muốn được tiếp xúc thân mật với nữ thần trong lòng mình mà hao hết trăm cay nghìn đắng, vắt hết óc mới có thể trở thành một thành viên của tổ hậu cần cho đoàn kịch, có được cơ hội gần gũi nữ thần. Vậy mà không hiểu cơ duyên xảo hợp thế nào, khi quay tại đỉnh Hoa Sơn, nam diễn viên xảy ra chuyện gì đó, không thể trình diện, khiến hắn vốn có thân hình tương đối giống anh ta nên được gọi thay thế, vào cùng một nhóm quay với nữ thần trong lòng của mình. Cũng nhân lúc đang cùng quay phim, hắn mò tới bờ mông của nữ thần, kìm lòng không được mà hung hăng véo một cái. Sau đó, bi kịch thế nào lại xuyên việt tới thế giới này, hắn cũng không nhớ nữa.
Cái hình ảnh kia chính là một trong những hình ảnh khi quay bộ phim tuyên truyền đó. Mà đỉnh núi kia chính là đỉnh Hoa Sơn!
Mặt trời lặn, ánh tà dương cũng dần dần biến mất, màn đêm chậm rãi phủ xuống, bao trùm vạn vật. Trên bầu trời vô tận bắt đầu lấp lóe ánh sao.
Gần một canh giờ trôi qua, Dương Thiên Lôi rốt cục lên tới đỉnh núi. Nương theo bóng đêm mông lung và một chút ánh sáng mờ ảo của trăng sao, Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhìn đỉnh núi quen thuộc trước mắt, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể tưởng tượng được. Hoàn toàn giống nhau! Nơi đây và đỉnh núi HoaSơn mà lúc trước hắn ngã xuống là hoàn toàn giống nhau!
Lẽ nào chỉ là trùng hợp sao?
Cúi đầu nhìn vườn trường với những ngọn đèn lấp lóe phía dưới, tâm tình của hắn tràn ngập một cảm giác không nói nên lời. Thiên nhiên thật thần kỳ! Vận mệnh cũng xa vời không thể nằm giữ, khiến hắn rung động thật sâu. Hắn không biết vì sao mình lại xuyên việt tới thế giới này, càng không biết vì sao hai con người hắn có thể dung hợp làm một để rồi không phân biệt lẫn nhau. Nhưng hắn lại biết, những thứ này căn bản là không thể nắm trong tay, cũng không cách nào đổi.
Khoa học cũng không thể giải thích được.
Nhưng hắn lại có thể khẳng định, thế giới này và Địa Cầu nhất định có mối liên hệ nào đó mà hắn chưa thể lý giải được.
Trên Địa Cầu, hắn chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường. Điều hắn có thể lý giải cũng chỉ là những chuyện bình nhất trong số những chuyện bình thường, về những con người bình thường mà thôi. Thần tiên trong truyền thuyết, môn phái trong truyền thuyết đối với hắn mà nói, đều là thần thoại, đều là do nhân loại tưởng tượng ra. Hắn vẫn cho rằng đó là cố sự. Thế nhưng giờ khắc này, nghĩ đến chính mình không hiểu sao lại xuyên việt, nghĩ đến khung cảnh này và đỉnh Hoa Sơn giống nhau như đúc, hắn biết, bản thân mình cũng chỉ là vô tri mà thôi.
Bở vì hắn không đạt tới độ cao tương ứng, cho nên hắn không hiểu. Giống như địa vị của hắn hiện tại, so với tám đại môn phái trong truyền thuyết, đều đạt Tiên Thiên cảnh giới, sao có thể là cùng một thế giới?
Nếu như hắn chỉ là một người bình thường, hắn không có khả năng lý giải, cũng không có tư cách biết. Nhưng hiện tại, hắn là tu luyện giả, hơn nữa còn là tu luyện giả có thiên phú hơn người, cho nên, hắn rất rõ ràng, cường giả Tiên Thiên thực sự tồn tại. Như vậy, có cảnh giới trên cảnh giới Tiên Thiên hay không? Nó là cảnh giới gì đây?
Thần Tiên, Trường Sinh, có lẽ cũng không chỉ là truyền thuyết.
Mang theo tâm tình phức tạp, Dương Thiên Lôi chậm rãi đi xuống dưới chân núi. Hắn biết tâm tình mình đã thay đổi. Trở thành cường giả tất nhiên là mục tiêu cúa hắn, nhưng đã không còn là mục tiêu lớn nhất nữa.
Nếu như hắn không có phát hiện kỳ lạ này thì cũng thôi đi, nhưng nếu đã phát hiện rồi, hắn nhất định phải tìm hiểu rõ chân tướng. Dù hi vọng là vô cùng xa vời. Chỉ cần mình không ngừng đột phá, đạt đến cảnh giới đủ cao, hắn tin tưởng rằng, một ngày nào đó mình cũng sẽ điều tra được toàn bộ chân tướng sự việc.
Khi Dương Thiên Lôi trở lại ký túc xá, đêm đã khá khuya. Nhìn thấy khung cảnh bên trong ký túc xá, Dương Thiên Lôi biết Trương Tử Hàm tất nhiên đã tới.
Châm ngọn đèn, lá thư mình viết để trên bàn đá vẫn còn nguyên, tuy nhiên bên dưới lại có thêm một dòng chữ nắn nót xinh đẹp: “Tiểu Lôi, Kiếm Phái Trảm Không tới đây tuyển người. Đây chính là cơ hội mà Dương lão đã nói với chúng ta. Ta phải cảm ngộ khí tức Băng nhanh một chút, không thể chờ ngươi. Ngươi trở về nghỉ ngơi cho sớm. Sáng mai ta sẽ tới gọi ngươi.” – Tử Hàm.
Nét mực còn chưa khô, xem ra Trương Tử Hàm khẳng định đợi mình rất lâu. Trong lòng Dương Thiên Lôi hơi cảm động.
– Kiếm Phái Trảm Không tuyển người, tức là có cơ hội trở thành đệ tử của Kiếm Phái Trảm Không sao?
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ. Hắn tuy rằng cô lậu quả văn, nhưng vừa rồi cũng đã nghe bàn bạc rất nhiều về một trong tám đại môn phái. Nếu có thể trở thành đệ tử của Kiếm Phái Trảm Không, điều đó có ý nghĩa thế nào, Dương Thiên Lôi rất rõ ràng.
Tại Đế Quốc Cát Ương,
Dương lão chính là cường giả cao nhất. Tuy rằng trong lòng Dương Thiên Lôi minh bạch, Dương lão tất nhiên cũng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết, thế nhưng hắn cũng minh bạch, nếu như hắn chỉ quanh quẩn ở Đế Quốc Cát Ương, cuối cùng cũng chỉ có thể đạt được thành tựu cực kỳ có hạn mà thôi. Muốn đạt được tuyệt thế thần công khiến vô số tiểu muội muội xinh đẹp phải si mê, trên cơ bản đều không có khả năng thực hiện, càng không dám nói tới có thể điều tra được chân tướng sự việc.
Cho nên, trong nháy mắt khi hắn đọc xong lời nhắn của Trương Tử Hàm, trong lòng Dương Thiên Lôi liền tràn ngập chờ mong. Chính là như lời Dương lão nói, đây là một cơ hội.
_________________
Bình luận