Hầu như chỉ trong nháy mắt liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết. Năm người, năm tiểu đệ của Lôi Hoành, hầu như chỉ trong một chiêu đó, tất cả đều nắm hạ bộ, sắc mặt trắng bệch, cuộn mình nằm trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong lòng Lôi Hoành thầm kinh hãi. Năm tiểu đệ này của hắn, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Tinh Giả cấp năm đại thành. Mặc dù Dương Thiên Lôi tại “Tỷ thí người mới” có biểu hiện trâu bò, có thể chiến thắng một trong những tiểu đệ này. Điều này không khiến Lôi Hoành ngạc nhiên, Nhưng là năm người cùng một lúc tiến lên quần ẩu, không ngờ lại bị Dương Thiên Lôi dễ dàng đối phó. Điều này sao có thể không khiến hắn cảm thấy khiếp sợ?
Mặc dù là chính hắn cũng không có nắm chắc! Càng làm cho Lôi Hoành phẫn nộ chính là, chiêu thức vừa rồi của Dương Thiên Lôi quả thực là vô sỉ, đê tiện đến cực điểm.
Trương Tử Hàm thấy vậy mặt mũi đỏ bừng. Đây là cái chiêu thức gì a? Hắn học được của ai vậy? Mặc dù kinh ngạc trước thủ đoạn vô sỉ của Dương Thiên Lôi, nhưng Trương Tử Hàm càng kinh ngạc hơn trước thực lực của hắn. Nàng rất rõ ràng tu vi của mấy người vây công Dương Thiên Lôi có cấp bậc gì. Chiến thắng một người trong số đó đã là chuyện tương đối khó khăn, càng không nói tới chuyện chỉ trong chốc lát liền đánh gục luôn cả năm người. Hơn nữa, là bị đánh gục không còn khả năng tái chiến.
Mặc dù chiêu thức của Dương Thiên Lôi có chút vô sỉ, nhưng điều đó là tượng trưng cho thực lực. Trương Tử Hàm không chút nghi ngờ mà cho rằng, nếu như tại “Tỷ thí người mới”, Dương Thiên Lôi đánh ra một chiêu thực dụng như vậy, hắn giành ngôi đệ nhất “Tỷ thí người mới” cũng là chuyện hết sức nhẹ nhàng.
– Ha ha ha…Tử Hàm muội muội, chiêu tuyệt học này của ta thế nào? Ta vốn dự định nếu có dịp đối phó Lôi Kính sẽ đem ra dùng, mụ nội nó chứ, đám cẩu nhật không ngờ lại bức ca ca ta dùng tới tuyệt chiêu này. Ồ! Đó là cái gì?
Dương Thiên Lôi đang nói bỗng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm nói. Biểu tình của hắn giống như thấy được chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng vậy.
Trong lòng Lôi Hoành tuy rằng phẫn nộ, nhưng vẫn hiều kỳ nhìn lên bầu trời đêm.
Trương Tử Hàm đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là, trên bầu trời, ngoại trừ những ánh sao lấp lóa tinh quang, hình như cũng không có cái gì đáng nhìn a. Giữa lúc Trương Tử Hàm còn đang buồn bực, một tiếng nổ cùng với tiếng hét thảm thiết của Lôi Hoành đột ngột vang lên khiến nàng thất kinh, sau đó liền nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được. Lôi Hoành, một Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong, không ngờ lại đang ôm chặt bộ hạ, kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
– Ngựa kéo sa mạc, thật đúng là cẩu nhật!
Dương Thiên Lôi nhún vai, khinh thường nói.
– Dương Thiên Lôi, ngươi muốn chết!
Lôi Hoành té trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, lại tàn bạo nhìn Dương Thiên Lôi chằm chằm nói.
– Có ý tứ!
Đúng lúc này, một nữ hài bỗng nhiên xuất hiện phía sau mọi người, nhẹ giọng nói:
– Lôi Hoành phải không? Dám tụ tập đả thương người! Vì sao? Tự cho mình đã thành đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái là có thể vô pháp vô thiên? Một câu nói của sư phụ ta cũng có thể phế bỏ ngươi!
– Sư phụ nàng là ai?
Trong lòng Lôi Hoành cả kinh.
– Dương lão! Sao hả? Sợ sao?
Sở Hương Hương nói:
– Sợ thì mau cút đi!
Lúc này, Lôi Hoành cũng đã ý thức được mình làm hơi quá. Nếu như Sở Hương Hương không đến, hắn mặc dù ngừng giáo huấn Dương Thiên Lôi cũng không có gì, nhiều nhất là càng khiến Dương gia và Lôi gia thêm mâu thuấn, nhưng hiện tại Sở Hương Hương xuất hiện, mọi chuyện lại khác. Nàng chính là đại biểu của Hoàng gia.
Lôi Hoành tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, liếc mắt âm độc nhìn Dương Thiên Lôi, nắm hạ bộ, mang theo một đám tiểu đệ hung tợn cũng ôm đũng quần xám xịt nhanh chóng rời khỏi.
– Hương Hương tỷ, cảm ơn tỷ!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.
– Hương Hương?
Khi Dương Thiên Lôi nhìn tới nữ hài vừa xuất hiện này, trong lòng hơi sửng sốt. Đây không phải mỹ nữ bị mình ăn củ cải trắng đây sao? Vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Không lẽ chính là đê tử mà Dương đã từng nói qua sao?
– Tử Hàm muội muội, không cần khách khí với ta!
Sở Hương Hương quay sang Trương Tử Hàm mỉm cười, thân thiết đi tới bên cạnh Trương Tử Hàm.
– Hai người biết nhau?
Dương Thiên Lôi ngạc nhiên nhìn hai mỹ nữ hỏi.
– Rất kỳ quái sao?
Sở Hương Hương vốn có khí tức quý phái bức nhân cùng vẻ mỹ lệ động lòng người giờ đây lại biến thành tiểu nữ nhân khả ái, mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi, hỏi.
– Ta và Hương Hương tỷ cũng vừa quen ngày hôm qua. Chúng ta cùng tham gia nghênh tiếp người của Trảm Không Kiếm Phái.
Trương Tử Hàm nói.
Vô luận Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm khiến mọi người chú ý. Theo lý mà nói, hai người hắn là phải chướng mắt, ganh ghét, châm chọc đối phương mới đúng. Nhưng hôm nay tại yến hội, hai người lại nói chuyện rất ăn ý. Chỉ là, khiến Trương Tử Hàm hơi kỳ quái chính là, Sở Hương Hương tựa hồ đối với Dương Thiên Lôi rất ngạc nhiên, nói tới nói lui lại chuyển lên người Dương Thiên Lôi. Tuy nhiên, Trương Tử Hàm cũng lơ đễnh, còn tưởng rằng bởi vì Sở Hương Hương bị Dương Thiên Lôi đụng vào, cái gọi là “Không đánh nhau thì không quen” mới sản sinh ra hứng thú.
– Ta là Dương Thiên Lôi, rất cao hứng được biết nàng.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.
– Ta là Sở Hương Hương. Ta cũng rất vui được biết ngươi.
Dương Thiên Lôi nói xong liền nhiệt tình vươn tay về phía Sở Hương Hương.
Nhưng mà, Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm cùng không hiểu ra sai, ngạc nhiên nhìn hắn, đổng thời hỏi:
-Ngươi làm gì vậy?
– Hắc hắc…Có vẻ các nàng không lưu hành này… Không có gì!
Dương Thiên Lôi không khỏi tiếc nuối xoa xoa hai tay. Hắn vốn định nhân cơ hội này sờ nắm bàn tay bé nhỏ của mỹ nhân, lại quên mất thế giới này không có tập tục bắt tay. Nhất là nam nhân cùng nữ nhân, lại càng không thể có chuyện đó.
– Hương Hương là tiểu công chúa của Đế Quốc Cát Ương, hơn nữa còn là cao thủ đệ nhất trong nội môn Hoàng gia.
Trương Tử Hàm tiếp tục giới thiệu.
– Ta đâu tính là gì. Tử Hàm muội muội, muội quá thổi phồng ta rồi. Ngược lại, Dương Thiên Lôi, vừa rồi ngươi rất lợi hại a. Tuyệt chiêu đó của ngươi tên gọi là gì?
Khóe miệng Sở Hương Hương mang theo một tia mỉm cười, ánh mắt là lạ nhìn Dương Thiên Lôi hỏi.
– Hả? Rất lợi hại phải không? Đó là đương nhiên rồi. Đây chính là một trong hai tuyệt chiêu “Hầu tử trích đào”!
Dương Thiên Lôi biết được thân phận của Sở Hương Hương, tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không để bụng.
– Hầu tử trích đào?
Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương thấp giọng thì thầm, hơi suy tư một chút. Trương Tử Hàm nhất thời mặt mũi đỏ bừng, mà Sở Hương Hương lại yêu kiều cười thành tiếng nói:
– Cái tên này thật đúng là hình tượng. Vậy còn chiêu tuyệt học khác tên gọi là gì?
Bình luận