Đem Ngụy Tư Minh và Tần Kính Quân, Lục Thính Lan ba người đón vào trong nhà, Vân Khuynh khẩn cấp hỏi Ngụy Tư Minh những năm gần đây sống như thế nào.
Thế nhưng Ngụy Tư Minh tiếc chữ như vàng, hoặc là không trả lời, hoặc là chỉ trả lời một chút.
Tần Vô Hạ thấy Ngụy Tư Minh như vậy, không khỏi nói thầm: “Ta đã nói mà… Hài tử lớn lên bên người Chiến Thiên Y, sao có thể sẽ là hài tử bình thường…”
Tần Kính Quân ở bên cạnh Ngụy Tư Minh, cười cong mặt mày với Vân Khuynh, nhìn nhìn Ngụy Tư Minh hình dạng xa cách với mấy người Vân Khuynh, không khỏi có chút đau đầu cá tính của Ngụy Tư Minh.
Thế nhưng đối mặt với Ngụy Tư Minh như vậy, Vân Khuynh một chút cũng không có dấu hiệu không kiên nhẫn.
Tương phản, dưới đáy lòng y rất hối hận, hối hận năm xưa dễ dàng để Chiến Thiên Y mang đi Ngụy Tư Minh, nếu Ngụy Tư Minh lớn lên bên người bọn họ, hẳn là sẽ không phải cái dạng này.
Thế nhưng, Ngụy Tư Minh như vậy, rất giống năm xưa lúc y chưa tiến vào Tần gia, nghe nói đến Tần Vô Phong.
Không hổ đều là người Tần gia mà.
Tần Vô Song ở một bên, thấy nhi tử của mình không cho Vân Khuynh mặt mũi như thế, không khỏi muốn cho hắn một chút giáo huấn, cho hắn hiểu cái gì là kính già yêu trẻ.
“Ngươi là lúc nào đánh bại Chiến Thiên Y???”
Năm xưa trước mặt Chiến Thiên Y, bọn họ hầu như không đủ sức đánh một trận, sau khi thực lực tăng cao, không thể tìm Chiến Thiên Y phân chia cao thấp, quả thực là thành một chuyện đáng tiếc.
Hôm nay gần mười bốn năm qua đi, hắn trái lại muốn cùng Ngụy Tư Minh vượt qua Chiến Thiên Y phân cao thấp.
“Hai tháng trước.”
Ngụy Tư Minh nghe xong Tần Vô Song nói, không khỏi nhìn về phía Tần Vô Song, người kia là đa đa hắn.
Tần Vô Song gật đầu: “Tốt lắm, không hổ là người Tần gia chúng ta, mười bốn tuổi đã có thể đánh bại Chiến Thiên Y, nếu như là ta, khẳng định không được, thế nhưng, hiện tại đa đa trái lại muốn biết Tư Minh ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại… Chúng ta đấu một trận thế nào???”
Vân Khuynh nghe vậy trợn to hai mắt, trừng Tần Vô Song: “Ngươi phát điên cái gì… Đại Bảo hiện tại mới mười bốn, ngươi đã bao nhiêu, đấu với nhi tử mình, ngươi không thấy xấu hổ???”
Tần Vô Song ho nhẹ một tiếng, lấy tay sờ sờ mũi: “Khuynh nhi, trình độ lợi hại của Chiến Thiên Y năm xưa ngươi không phải không biết… Tuy rằng Đại Bảo hắn hiện tại mới mười bốn, thế nhưng hắn đã đánh bại Chiến Thiên Y, đánh bại Chiến Thiên Y, đã nói lên thực lực của hắn không phải cao bình thường…”
“Ngươi…”
Vân Khuynh còn muốn nói thêm gì đó.
Ngụy Tư Minh cũng đã đứng lên nói: “Cam tâm tình nguyện cực kỳ.”
Tần Kính Quân cũng lập tức đứng dậy, lôi kéo cánh tay Ngụy Tư Minh: “Này, Ngụy Tư Minh, ngươi định làm gi, đó là lão đa của chúng ta, sao ngươi có thể ra tay với đa đa mình chứ…”
Tần Vô Song nhìn Tần Kính Quân mỉm cười nói: “Không sao.”
Tần Kính Quân chỉ phải đem lời còn lại nuốt vào trong miệng.
Tần Vô Song lập tức cùng Ngụy Tư Minh đi tới trong viện tử.
“Không nên bởi vì ta là nhi tử của ngươi mà cố ý nhẹ tay.”
Tần Vô Song nhíu mày: “Ngươi cũng vậy.”
Kỳ thực hắn nghĩ Chiến Thiên Y dạy dỗ Ngụy Tư Minh, cũng không phải khiến cho người ta chán ghét như trong tưởng tượng.
Vân Khuynh và Tần Kính Quân lo lắng nhìn phụ tử hai người, chỉ sợ bọn họ không cẩn thận liền tổn thương lẫn nhau.
Chỉ có Tần Vô Hạ mặt mang nụ cười, trấn an bọn họ: “Yên tâm đi, nhị ca và Đại Bảo đều là cao thủ hiếm thấy, nhất định sẽ nắm chắc đúng mực, nhất định sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.”
Vân Khuynh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cũng đồng ý, liền gật đầu nói: “Cũng đúng…”
Sau đó, tâm cũng chầm chậm yên ổn xuống.
Lúc này xoay người, lôi kéo Tần Kính Quân nói: “Đã như vậy, chúng ta cũng không cần lo cho họ, chúng ta đi vào chờ kết quả là được.”
Kết quả Lục Thính Lan vẫn lưu ở bên ngoài xem Tần Vô Song và Tần Kính Quân đánh nhau chết sống, Vân Khuynh và Tần Kính Quân, Tần Vô Hạ còn lại là thong dong ngồi ngay ngắn trong phòng.
“Tiểu Bảo, nói cho ba ba, ngươi làm sao gặp được ca ca ngươi???”
Tần Kính Quân nhớ tới cái ngày gặp Ngụy Tư Minh, còn có chút sợ hãi hắn bá đạo.
“Ngày ấy….”
Tần Vô Hạ và Vân Khuynh vào lúc này, đều hóa thân thành người nghe của Tần Kính Quân.
Vân Khuynh nghe xong hành vi của Ngụy Tư Minh á khẩu không nói được gì.
Nửa ngày mới hỏi Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, ngươi nói, tính tình này của Đại Bảo rốt cuộc giống ai???”
Nếu là Tần Vô Song năm xưa là loại dáng dấp hiện tại của Ngụy Tư Minh…
Phỏng chừng lúc y vừa mới “Gả” cho Tần Vô Song, liền chạy, còn lâu mới đi theo Tần Vô Song cùng nhau đến Tần gia.
Tần Vô Hạ lắc đầu.
Vân Khuynh ngưng suy nghĩ sâu xa một chút: “Tiểu Bảo, ngươi biết mình là chuyển thế linh đồng, mà Đại Bảo là huyết đồng, hai người các ngươi đã định trước là sẽ bên nhau yêu nhau suốt một đời… Đại Bảo như vậy, ngươi… Có thể cảm thấy… Rất khổ hay không???”
Một câu cắt đứt vài lần, Vân Khuynh sau khi thận trọng suy nghĩ, mới dè dặt đem vấn đề hỏi ra miệng.
Tần Kính Quân ngẩn ra một chút, khuôn mặt trắng noãn chậm rãi liền đỏ.
Gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực… Kỳ thực ca ca đối với ta rất tốt…”
Vân Khuynh thấy y như vậy, chỉ biết hai người bọn họ có hi vọng, nhíu mày nói: “Tuy rằng thế tục không dung tha đồng tính mến nhau, huynh đệ mến nhau, thế nhưng ở Tần gia chúng ta, cũng không ngại, chỉ cần ngươi và Đại Bảo hạnh phúc, ở trong lòng ba ba và các đa đa, đều tốt hơn nhiều những thứ khác.”
Tần Kính Quân gật đầu: “Ta biết, ta và ca ca nhất định sẽ sống tốt…”
Vân Khuynh sờ sờ đầu y: “Vậy là tốt rồi, các ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, cùng một chỗ bồi dưỡng cảm tình trước, chờ lớn hơn một chút, ta và các đa đa của ngươi sẽ bàn chuyện cho hai ngươi, năm xưa bọn họ có thể cho ta một cái hôn lễ, ta cũng có thể cho các ngươi một cái hôn lễ.”
“Cái kia…”
Trên khuôn mặt Tần Kính Quân càng thêm đỏ ửng, liếc nhìn Tần Vô Hạ và Vân Khuynh: “Nếu có tiểu bảo bảo, việc này sau đó bàn bạc có thể không tốt hay không???”
Tần Vô Hạ và Vân Khuynh lúc này ngây người.
Đặc biệt Vân Khuynh, y qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt, có chút gian nan hỏi Tần Kính Quân: “Ngươi… Tiểu Bảo, ngươi nói là có ý gì???”
Đầu Tần Kính Quân gần như chôn vào trong quần áo của mình: “Ta và ca ca đã qua lễ chu công… Ta sợ, chúng ta sẽ có tiểu bảo bảo…”
”….”
Vân Khuynh lúc này không có âm thanh.
Chỉ cảm thấy bầu trời một đạo sấm rền đánh xuống người y, đánh đến trong ngoài cháy sém.
Y quả thực không thể tin được mình nghe thấy cái gì, bọn chúng, bọn chúng dĩ nhiên đã qua lễ chu công!!!
Trời ơi!!!
Bọn chúng mới mười bốn tuổi!!!
Lấy tư duy thế kỷ hai mươi mốt của y đến tự hỏi, thân thể bọn chúng đều còn chưa phát dục trưởng thành, dĩ nhiên… Thế nhưng, đây hình như không phải trọng điểm!!!
Trọng điểm là, lúc hai người mới gặp nhau Ngụy Tư Minh đã bá đạo như vậy, Tần Kính Quân và Ngụy Tư Minh quen biết cũng chỉ có một chút thời gian… Đáy lòng Vân Khuynh bỗng nhiên mọc lên một cỗ tức giận, nhìn Tần Kính Quân, thanh âm đông lạnh nói: “Là hắn bức ngươi sao??? Là Đại Bảo bức ngươi???”
Tuy rằng hai người đều là nhi tử của mình, hơn nữa có lỗi với Đại Bảo càng nhiều chút, thế nhưng, y như trước không cho phép Đại Bảo ức hiếp tiểu Bảo.
Tần Kính Quân khuôn mặt trắng noãn tràn ra xấu hổ lúng túng: “Không có… Ba ba, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy…”
Vân Khuynh thấy Tần Kính Quân như vậy nhìn đến ngẩn tò te.
Bộ dáng này của Tần Kính Quân, rõ ràng là có tình với Ngụy Tư Minh… Vân Khuynh phản ứng nửa ngày, mới lấy lại tinh thần, thở dài, nói: “Cũng được… Chuyện các ngươi, các ngươi tự chú ý là được… Thứ ta muốn, chỉ là thấy các ngươi hạnh phúc…”
Nét mặt Tần Kính Quân rút đi xấu hổ, nắm tay Vân Khuynh, chăm chú nhìn Vân Khuynh:
“Ba ba, yên tâm đi, ta và ca ca nhất định sẽ sống thật tốt.
Kỳ thực khi còn bé, ta một mực đoán ca ca là người như thế nào, ta nói cho mình, phải tu thân dưỡng tính, trong tương lai nhìn thấy ca ca, nhất định phải ngăn cản hắn tạo sát ngược, nhất định phải thay đổi số phận huyết đồng… Khi đó, chỉ là bởi vì trách nhiệm của chuyển thế linh đồng, thế nhưng, sau khi nhận thức Ngụy Tư Minh, lại không hề vì như vậy… Ta muốn thay đổi hắn, muốn để hắn thả lỏng đối mặt với thế giới này, đơn giản chỉ vì hắn là hắn, mà không bởi vì hắn là huyết đồng, ta là chuyển thế linh đồng…
Ba ba ngươi biết không, lúc ta không biết hắn là ca ca, ta thậm chí từng nghĩ tới, ta có nên vì hắn buông tha chuyện chuyển thế linh đồng nên làm hay không… Ba ba, có phải ta rất ích kỷ hay không…”
“Đương nhiên không.”
Ba chữ này, mang theo hơi thở băng lạnh, hiển nhiên không phải Vân Khuynh nói, thân thể Tần Kính Quân cương một chút, quay đầu lại, Ngụy Tư Minh đứng ở phía sau y, quần áo có chút mất trật tự, thế nhưng nét mặt biểu tình, lại nhu hòa xuống không ít.
Vân Khuynh cũng thấy được Tần Vô Song, mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Thế nào, các ngươi ai thắng ai bại???”
Tần Vô Song bước về phía y, cười đắc ý: “Làm lão tử không hổ là làm lão tử, thắng, tự nhiên là ta tướng công của ngươi…”
Bình luận