Trước đây,
sau khi xông qua tầng thứ bảy thì Tử Điện Thương Vương đã trở thành Cao cấp
thành viên tại Thần Chi Nhạc Viên, tuyệt đối thuộc về nhóm người nổi bật, không
có bao nhiêu người lợi hại hơn so với hắn, thế nhưng hắn so đấu cùng Bạch Hổ
Vương thì không thể nghi ngờ là kém hơn không ít. Tại Thần Chi Nhạc Viên, ngoại
trừ Tam đại Chiến Đế thì trong số các Chuẩn Đế, có bốn người lợi hại phi thường
được gọi là Tứ đại Chuẩn Đế, mà Bạch Hổ Vương chính là người có bài danh thứ
hai trong số đó, gần với người xếp hạng đệ nhất là Tinh Hà Vương..
Cho nên, ngoại trừ Tam đại Chiến Đế có mười phần nắm chắc có thể đánh bại Bạch
Hổ Vương, còn những người khác thì tối đa chỉ tương đương với hắn mà thôi, muốn
chiến thắng hắn sẽ rất khó khăn, ngay cả đấu ngang tài ngang sức cũng đã rất khó
rồi.
“Tử Điện Thương Vương, ngươi có thể cùng ta đánh mấy hiệp như vậy cũng đã
rất tốt rồi, lực lượng của ta dù sao cũng mạnh hơn ngươi rất nhiều mà.” Bạch
Hổ Vương rất kiêu ngạo nhưng không làm cho người ta chán ghét.
“Nói cũng đúng.” Tử Điện Thương Vương cười cười, sau đó đối với những
mọi người tại khán đài nói: “Khó mà trụ được với hắn quá lâu, tuy nhiên
cũng không thể cứ để cho Bạch Hổ Vương độc lĩnh phong tao như thế ah, ta đi xuống
đây, có ai lên ứng chiến với hắn không nào?”
Ánh mắt của hắn quét qua một người trẻ tuổi mặc hắc y cùng một người trẻ tuổi mặc
ngân y, rồi đi xuống tràng.
“Vậy để ta đến tiếp hắn!”
Người trẻ tuổi hắc y nghĩ nghĩ rồi thân hình lóe lên, nhảy vào sân đấu Phích Lịch
Cầu.
“Là Vạn Tiễn Vương àh, trận này sẽ gây cấn đây.”
Vạn Tiễn Vương là một cường giả Tiễn đạo, trong Tứ đại Chuẩn Đế có bài danh thứ
ba, y là một tay tiễn pháp Xuất Thần Nhập Hóa, cách mấy trăm vạn dặm đều có
thể bắn chết địch nhân, bách phát bách trúng.
“Vạn Tiễn Vương, mấy năm rồi không gặp, không biết thực lực của ngươi đã
tăng thêm mấy phần rồi?”
Bạch Hổ Vương tròng mắt hơi híp lại, hiển nhiên, Vạn Tiễn Vương có uy hiếp đối
với hắn rất lớn, lại để cho hắn kiêng kị vô cùng.
“Cũng vậy mà thôi.”
Vạn Tiễn Vương nắm lấy thiết côn rồi tùy ý huy vũ hai cái, vù vù, ảo ảnh trùng
trùng điệp điệp tỏa ra, thanh thiết côn nặng nề trầm trọng nhưng ở trên tay hắn
lại nhẹ như không có gì.
“Ngươi phát bóng trước đi.”
Bạch Hổ Vương lạnh nhạt nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh ah.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Vạn
Tiễn Vương trở nên thập phần lợi hại, tinh quang ngưng tụ thành một tia sắc xảo,
với tư cách là một Tiễn đạo cường giả, Vạn Tiễn Vương đã tu luyện một đôi mắt
có thể xuyên thủng nhân tâm, bất kỳ ai bị đôi mắt này nhìn thẳng đến sẽ gặp cảm
giác giống như bị đôi mắt của Thần Chết chiếu vào vậy, những Sinh Tử Cảnh Vương
giả yếu một chút mà bị nhìn chằm chằm vào như vậy sẽ lập tức mất hết ý chí chiến
đấu, mọi chiến ý đều bị sụp đổ.
Bành!
Vạn Tiễn Vương đã phát bóng, Phích Lịch Cầu tại dưới đả kích của thiết côn đã
kích bắn về hướng đối phương, tại trên đường bay, nó bỗng nhiên huyễn hóa thành
một mũi tên nhọn đỏ rực, tốc độ tăng nhanh như bão tố.
Độc môn tuyệt kỹ của Vạn Tiễn Vương, Tiễn Đạo Cầu.
“Cầu công kích người sao?” Diệp Trần nhướng mày, những người khác và kể
cả chính hắn khi chơi bóng đều tìm kiếm và nghĩ cách để cho đối thủ không tiếp được
cầu, nhưng còn Vạn Tiễn Vương lại đem cầu đánh vào trên người đối phương, đương
nhiên, Diệp Trần nhìn ra được, Vạn Tiễn Vương đánh cầu nhắm ngay vào sơ hở của
Bạch Hổ Vương, một kích này nhìn như vô cùng đơn giản nhưng kỳ thật lại ẩn chứa
trăm ngàn loại biến hóa.
“Đánh rất tốt.”
Bạch Hổ Vương có hiểu rõ đối với Vạn Tiễn Vương nên tuyệt nhiên không kinh ngạc,
chỉ thấy hắn giơ thiết côn lên cao, ngay thời điểm vung côn thì quỹ tích Phích
Lịch Cầu thoáng chếch đi rồi tự động chạy đến điểm cuối cùng của thiết côn, sau
đó theo lực đạo của thiết côn bắn ngược về phía đối phương.
Oanh!
Nếu như nói cầu của Vạn Tiễn Vương như là một mũi tên nhọn thì như vậy cầu của Bạch
Hổ Vương lại giống như là đạn pháo vậy, không quản ngươi có kỹ xảo cao bao
nhiêu, một pháo này sẽ đem ngươi oanh nát bấy.
Vạn Tiễn Vương cũng không dám khinh thường, trọng tâm thân thể hạ thấp xuống, từ
một tay nắm côn đã chuyển thành hai tay nắm côn, cơ bắp cánh tay căng lên đến mức
phát ra âm thanh ma sát, sau một khắc, Vạn Tiễn Vương phóng ra một bước, lực lượng
toàn thân truyền từ xương sống đến vị trí hai tay, cuối cùng quán chú đến phía
trên thiết côn, một côn đánh trúng Phích Lịch Cầu.
Một côn này quá mức mãnh liệt, cùng tương đồng với lực đạo trên Phích Lịch Cầu đang
mãnh liệt lao đến, cả hai trùng kích cùng một chỗ đã khiến cho Phích Lịch Cầu bị
ép tới mức bẹp ra, trong thời gian một phần ngàn lần nháy mắt, Phích Lịch Cầu đã
theo một đường cong quỹ tích bất quy tắc bay đi ra ngoài.
“Xà Hình Toàn Cầu sao? Không đúng!”
“Đường cong cầu! Cũng không đúng!”
“Bên trong tựa hồ ẩn chứa hai chủng lực lượng hoàn toàn trái ngược nhau.”
Diệp Trần chăm chú quan sát.
“Là Tiễn Đạo Đối Chàng Cầu!”
Bạch Hổ Vương tựa hồ đã tính trước nên liền phân thân thành hai, hướng phía hai
bên bay vút ra. Đúng như hắn sở liệu, Phích Lịch Cầu sau khi bị lực lượng của đối
phương đánh trúng đã bị “phân liệt” ra hai bản thể mà bay vút đi.
“Không đúng, có đến ba quả cầu ư!”
Bỗng nhiên, Bạch Hổ Vương phát hiện mình đã sai, Phích Lịch Cầu không phải bị chia
làm hai, mà là bị chia làm ba, trong ba quả cầu này tất nhiên có hai cái là
giả, thế nhưng tốc độ của chúng quá nhanh nên dùng nhãn lực của hắn sẽ khó có
thể nhìn ra thật giả, mà có muốn thì cũng không có thời gian để quan sát. Trong
số các Chuẩn Đế thì nhãn lực của hắn không tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng không
tính là kém cỏi nhất, chỉ có thể nói là đã thuộc cấp độ trung đẳng, điểm cường
đại của hắn nằm ở phương diện tốc độ và lực lượng.
“Không hổ là Vạn Tiễn Vương, đến chơi bóng mà cũng thiên biến vạn hóa như
vậy, không dễ dàng mà bắt đoán ra, tựu cũng giống như tiễn pháp của hắn vậy.”
Tử Điện Thương Vương âm thầm sợ hãi thán phục.
“Muốn đả bại ta thì không dễ dàng như vậy đâu.”
Hai thân ảnh Bạch Hổ Vương gầm nhẹ một tiếng, Bạch Hổ Vương bên trái chân phải giẫm
mạnh lên mặt đất, thân thể run lên, sau một khắc đã tiếp tục phân hoá ra thêm một
thân ảnh nữa rồi hướng phía trên không lao tới.
Hô!
Hô!
Phanh!
Trong ba quả cầu thì có hai cái là ảo ảnh, chỉ có một là thật và đã bị hắn hung
hăng kích bắn đi ra.
“Tiễn đạo – Thiên Biến Vạn Hóa!”
Vạn Tiễn Vương thần sắc vẫn lạnh lùng, hai mắt vô hồn giống như nhìn mà không nhìn
vậy, hắn lập tức dùng tay trái như một thanh cung tiễn, dùng thiết côn làm dây
cung, còn Phích Lịch Cầu chính là mũi tên, kình lực chấn toái bừng bừng tỏa ra.
Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!
Không ai có thể hình dung nổi một cầu này đáng sợ đến cỡ nào, nó lập loè khắp
không gian, hư hư thật thật, khiến không ít người nhìn xem mà đầu váng mắt hoa,
hai mắt đã bị cái quả cầu sáng ngời này làm cho hoa mắt.
“Lợi hại thật!”
Đôi mắt Diệp Trần sáng ngời lên, hắn vốn cho rằng Thiên Nữ Tán Hoa của Hoàng Phủ
Ngọc đã biến hóa rất nhiều rồi, không nghĩ tới tuyệt chiêu Vạn Tiễn Vương này lại
biến hóa hơn gấp 10 lần Thiên Nữ Tán Hoa.
Bạch Hổ Vương rốt cuộc cũng là một trong Tứ đại Chuẩn Đế, tuy chiến lực không
phải là thực lực chơi bóng, nhưng thực lực chơi bóng chí ít cũng có một nửa chiến
lực, như vậy thôi cũng đã đủ làm cho tuyệt đại bộ phận chúng nhân phải hi vọng có
thể nhìn đến được bóng lưng của hắn, chỉ thấy cả người hắn vừa dao động về bên trái
thì liền xuất hiện nguyên một đám thân ảnh “Bạch Hổ Vương” lao ra ngoài, lập tức,
cả khu vực sàn đấu, khắp nơi đều có thân ảnh của hắn, đồng loạt không ngừng
vung côn.
“Bạch Hổ Vương, ngươi thua rồi!”
Tay phải Vạn Tiễn Vương đang nắm thiết côn, rủ xuống.
Rầm rầm!
Giữa không trung, quỹ tích Phích Lịch Cầu lại biến đổi, giờ này khắc này, ngay
cả Vạn Tiễn Vương là người khởi xướng cũng không có biện pháp tại trong nháy mắt
nhìn ra quả cầu thực sự ở nơi nào.
Ba!
Một nhúm ánh sáng màu vàng nện xuống sàn đấu ở sau lưng Bạch Hổ Vương rồi nẩy
lên cao.
Bạch Hổ Vương thua.
“Vạn Tiễn Vương, ta ngược lại đã xem thường ngươi rồi, không nghĩ tới
tiễn pháp của ngươi đã đạt tới tình trạng như thế.” Bạch Hổ Vương không
phải không thừa nhận, kỹ thuật dẫn bóng của mình so với đối phương còn kém hơn một
chút.
“Bạch Hổ Vương, ngươi cũng không phải không biết, xét về kỹ thuật đánh bóng
đơn thuần, Vạn Tiễn Vương đã có thể cùng đội trưởng và với hai tên gia hỏa khác
so chiêu rồi.” Nói chuyện chính là người trẻ tuổi mặc ngân y, mà người trẻ
tuổi ngân y này chính là Tinh Hà Vương, người đứng đầu trong Tứ đại Chuẩn Đế.
Vạn Tiễn Vương lắc đầu, thở dài: “Cũng tựu là so chiêu nhưng một khi bọn hắn
chăm chú tập trung thì tối đa ta cũng chỉ có thể chèo chống được vài hiệp mà
thôi.” ba người được đề cập đến từ lời nói của Tinh Hà Vương chính là Tam
đại Chiến Đế của Thần Chi Nhạc Viên, theo thứ tự là Khung Võ Vương, Chu Tước
Vương cùng với Thần Đao vương. Khung Võ Vương tại bên trên phương diện võ đạo
có thiên phú làm cho người ta cảm thấy vô cùng khủng bố, Chu Tước Vương có bản
thể là Chu Tước Thú Vương, tốc độ nhanh như ánh sáng, thần Đao vương có đao
pháp như thần hồ kỳ kỹ, dưới một đao của hắn thì đến quỷ thần cũng không tránh
khỏi, ba người này đều là đỉnh cao cường giả của Thần Chi Nhạc Viên, cũng là mục
tiêu mà tất cả mọi người đều muốn đuổi theo.
“Tinh Hà Vương, sao rồi? Ngươi không có ý định cùng Vạn Tiễn Vương luận
bàn kỹ thuật đánh bóng một chút sao?” nguyên lai Bạch Hổ Vương tưởng rằng
Tinh Hà Vương muốn tham gia, nhưng bây giờ nghe hắn vừa nói như vậy, tựa hồ đã tự
nhận mình không phải đối thủ của Vạn Tiễn Vương rồi.
“Ta không đánh lại hắn rồi, đối với Thiên Biến Vạn Hóa của hắn, ta không
có nắm chắc có thể tiếp được.”
Tinh Hà Vương lắc đầu cười khổ.
Bạch Hổ Vương im lặng một hồi, luận về thực lực thì hắn có hơn năm thành nắm chắc
có thể đánh bại Vạn Tiễn Vương, thế nhưng mà nói đến kỹ thuật đánh bóng thì hắn
và Tinh Hà Vương hoàn toàn chính xác cũng sẽ không phải là đối thủ của Vạn Tiễn
Vương, đoán chừng cũng chỉ có Khung Võ Vương mới có thể đánh bại hắn mà thôi.
“Diệp Trần, kỳ thật ta cảm thấy ngươi có thể cùng Vạn Tiễn Vương so chiêu
đấy, Thiên Biến Vạn Hóa của hắn tuy có khả năng biến hóa cao hơn cả Thiên Nữ
Tán Hoa của ta, nhưng nếu lấy nhãn lực của ngươi mà quan sát thì có thể đem phạm
vi thu nhỏ lại còn chừng mười quả cầu mà thôi.”
Hoàng Phủ Ngọc rất tôn sùng đối với nhãn lực của Diệp Trần, mà bây giờ Diệp Trần
đã là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng, tất nhiên so trước kia càng mạnh hơn nữa.
“Khả năng nắm chắc quá nhỏ, không cao hơn ba thành đâu.”
Diệp Trần cũng không phải rất lạc quan.
Luận về nhãn lực, Vạn Tiễn Vương với tư cách là một Tiễn đạo cường giả, so với bản
thân hắn không chênh lệch bao nhiêu, còn luận về kỹ xảo, đối phương nói như thế
nào cũng đã ngây người ở Thần Chi Nhạc Viên mấy trăm năm, luận về tu vi, bản
thân hắn chỉ mới là Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, còn đối phương là Sinh Tử Cảnh
lục trọng thiên, ai mạnh ai yếu thì vừa xem đã hiểu ngay, ưu thế duy nhất của bản
thân hắn chỉ là linh hồn lực mà thôi.
Linh Hồn Lực không giống với nhãn lực, nhãn lực thật ra chính là thấy rõ lực đạo,
mà Linh Hồn Lực lại là cảm ứng lực, trước tiên cảm ứng được, sau đó mới thấy
rõ, cho nên phản ứng của bản thân sẽ rất nhanh, thời điểm bị động rất nhỏ,
nhưng nếu chỉ vẻn vẹn nhờ vào Linh Hồn Lực mạnh thì cũng không có nghĩa sẽ có
thể đánh bại Vạn Tiễn Vương, Thiên Biến Vạn Hóa của đối phương một khi đã hình
thành thì không phải là không thể thay đổi được nữa, mà là tại mỗi thời khắc đều
có biến hóa, dù cho có cảm ứng được rồi thì cũng chưa chắc có thể bắt trúng
được.
Tựu giống như có người vung quyền hướng về phía mình, mình có thể thấy được nắm
đấm của đối phương đang vung đến, thế nhưng lại chưa hẳn có thể đỡ kịp nó.
Nói một cách khác, đối phương có thực lực là Chiến Thần Tháp tầng thứ 9, còn mình
là Chiến Thần Tháp tầng thứ bảy, còn chưa xông đến được tầng thứ tám, tình trạng
chênh lệch như vậy sẽ không cách nào bỏ qua.
Tam đại Chiến Đế không có mặt ở đây nên Vạn Tiễn Vương đã có thể thắng liên tiếp
bốn trận, sau đó cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa nên liền đi xuống sàn đấu, một
số Chuẩn Đế khác thấy Vạn Tiễn Vương, Bạch Hổ Vương cùng với Tinh Hà Vương
không lên sàn đấu nữa, nguyên một đám xoa tay, mời nhau lên đấu bóng.
Lúc xế chiều thì những Chuẩn Đế này cũng đã ly khai.
“Không biết đối thủ tại Chiến Thần tháp tầng thứ tám mạnh thế nào đây.”
Tuy thực lực đã tăng lên ba bốn lần, mặc dù gần kề có nắm chắc xông qua Chiến
Thần tháp tầng thứ bảy, nhưng đối với tầng thứ tám thì một thành nắm chắc Diệp
Trần cũng không có, theo Hoàng Phủ Ngọc nói, Chiến Thần tháp tầng thứ tám có độ
khó tuyệt đối là gấp năm sáu lần Chiến Thần Tháp tầng thứ bảy.
Chiến Thần tháp, Diệp Trần đi thẳng tới tầng thứ bảy.
Tầng thứ bảy có đối thủ là một man nhân thực sự, trên người hắn có rất nhiều
hình xăm, trên cổ có đeo một dây vòng cổ bạch cốt, đầu của hắn trụi lủi tỏa
sáng tinh quang, tựa như sắt thép vậy.
Lần trước, Diệp Trần chính là bị cái gã man nhân này đánh rất thảm, kiếm khí của
mình chỉ có thể cắt mở ra da thịt của đối phương chứ không cách nào xâm nhập
vào trong, còn vũ khí của đối phương là một thanh búa, mỗi búa do hắn bổ tới đều
trầm trọng như núi, chỉ là búa kình áp bách nhưng cũng đều có loại cảm giác làm
cho người ta phải thổ huyết.
“Đến đây đi!”
Không thi triển Tam Hoa Tá Đạo, Diệp Trần nghênh hướng đối phương.
Đinh đinh đinh!
Búa cùng Long Tuyền Kiếm giao kích làm Hỏa Tinh văng khắp nơi, xoẹt một tiếng, thân
hình lóe lên, Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện tại sau lưng đối phương, trong
nháy mắt, cánh tay trái của đối phương đã bị chém đứt.
“Tu vi đạt tới Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên, Chân Nguyên đã có xu hướng chuyển
thành Kiếm Nguyên, uy lực quả nhiên tăng lên rất nhiều.”
Đắc thế không buông tha người, Diệp Trần thi triển kiếm pháp tựa như độc xà,
không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì tựu là một kích trí mạng. Rất nhanh sau
đó, man nhân đã không còn chịu nổi nữa, thân thể liền bị chia năm xẻ bảy.
Sau một khắc, Diệp Trần tiến vào Chiến Thần tháp tầng thứ tám.
Bình luận