Kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện rải ra từng phiến, như bách hoa đua nở, lại như hương phiêu mười dặm, chụp đàn Thượng cổ thực ngư nhân vào trong, bắt đầu cắt xẻ không ngừng nghỉ, cuối cùng hình thành một đóa hoa bằng huyết vụ cự đại.
Kiếm quang lờ mờ, kim quang lấp lánh bừng lên, khuếch tán theo hình dẻ quạt, bên trong ẩn hàm vô số quyền ảnh, mỗi một quyền đều có thiên quân chi lực, đi đến đâu, thủy lưu nổ tung, xoáy nước sản sinh, thực nhân ngư hoa mắt chóng mặt, không thể nhúc nhích, bị đánh chết một cách dễ dàng.
– Không được! Thực nhân ngư quá nhiều, một đòn toàn lực cũng chỉ giết chết hơn mười con, căn bản không thể giết hết.
La Hàn Sơn chân khí truyền âm cho ba người.
Từ Tĩnh hiếm khi lên tiếng:
– Không dễ giải quyết, toàn lực lặn xuống.
– Từ sư tỷ nói không sai, tiếp tục dây dưa với chúng chỉ lãng phí thời gian, mọi người gia tăng tốc độ, ta áp hậu.
Vung kiếm trảm sát một con thực nhân ngư nữa, Diệp Trần cảm thấy chân khí tiêu hao quá nhanh, đã mất một phần ba.
– Thế sao được?
Chu Mai không đồng ý.
La Hàn Sơn biết ý Diệp Trần, nói với Chu Mai:
– Đừng xem thường Diệp sư đệ, hắn mới là người lợi hại nhất trong số chúng ta, có thể miểu sát Âu Dương Minh nhất lưu.
– Thật vậy sao?
Chu Mai không tin, do dự một lúc vẫn quyết định hành sự theo kế hoạch, cùng La Hàn Sơn Từ Tĩnh toàn lực lặn xuống, nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm, nếu như Diệp Trần có nguy hiểm, sẽ lập tức quay lại.
Nuốt một viên đan dược hồi phục chân khí, Diệp Trần thôi phát kiếm ý, một kiếm lúc nhanh lúc chậm chém ra.
– Phong quyển tàn vân!
Ngay lập tức, kiếm khí cuồng bạo bắn ra, bay lên theo hình xoắn ốc, một khắc sau, trong nước hình thành một dải thủy long quyển cự đại, trong thủy long quyển là kiếm khí vô cùng sắc bén, không ngừng bắn giết thực nhân ngư ở gần cũng như ở xa, những tiếng xì xì vang lên không dứt,.
Một kiếm chém ra, chân khí trong người Diệp Trần một lần nữa giảm xuống chỉ còn một nửa, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ: Xem ra lúc về phải tìm một môn công pháp địa cấp sơ giai tu luyện, nếu không với chân khí trước mắt, không thể tận tình thi triển kinh vân kiếm pháp.
Bên dưới, Chu Mai quay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, giật mình nói:
– Diệp sư đệ sao lợi hại vậy, ta cảm thấy mỗi đường kiếm khí trong thủy long quyển đều có thể khiến mình trọng thương.
– Nói ra thì tỷ không tin, Diệp sư đệ đã lĩnh ngộ kiếm ý, hoàn toàn có thể miểu sát võ giả đồng cấp, ta tận mắt nhìn thấy đệ ấy một kiếm giết chết ba đệ tử tông môn tương đương ta, đối phương một chút phản kháng cũng không có.
La Hàn Sơn tươi cười nói.
Chu Mai trợn tròn mắt,
– Lĩnh ngộ kiếm ý? Chẳng trách lợi hại như vậy, trước khi Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang Tiết Vô Nhận lĩnh ngộ đao ý, chẳng khác gì trưởng lão nội môn bình thường, tu luyện thiên phú cũng rất bình thường, nhưng vừa lĩnh ngộ đao ý, thực lực tăng lên chóng mặt, có thể sánh vai với Phỉ Thúy Cốc cốc chủ Trang Khánh Hiền, đến tận bây giờ, vẫn chưa nhìn thấy hắn ta sử dụng toàn lực.
Chỉ một lúc, Diệp Trần đã đuổi kịp mọi người.
Đúng lúc này, thủy lưu chấn động kịch liệt, một bàn tay chân khí dài hơn mười mét, tán phát ánh sáng màu vàng thổ đột nhiên chụp lấy bốn người.
Diệp Trần mắt lộ sát cơ, một thức Kinh vân vô cực chém xuống.
Ầm ầm!
Kiếm khí to lớn và chân khí cự chưởng vừa tiếp xúc, đáy nước mjw có mười mấy quả đạn, điên cuồng bạo tạc cùng một lúc.
Ba người La Hàn Sơn bị sóng trùng kích bắn ngược ra sau, khí huyết trong người sôi trào, một ngụm nghịch huyết suýt chút nữa giữ không được, phun ra ngoài.
– Hồng Thiên Quân.
Ánh mắt nhất ngưng, La Hàn Sơn chú ý thấy một bóng người to lớn giữa dòng thủy lưu hỗn loạn, cơ bắp trên người đối phương còn hơn người vượn, không hề thua kém Lâm Nhạc.
– Ha ha, các ngươi chính là Đệ tử Lưu Vân Tông.
Hồng Thiên Quân phát xuất một chưởng rất xa, không nhìn thấy ai đỡ đòn, tưởng là bốn người hợp lực, nghĩ vậy nên hắn càng thêm chủ quan, trong nước có chủ lực, một chưởng của hắn phát ra chỉ còn lại bảy tám phần lực mà thôi.
Chu Mai nhíu mày nói:
– Tại sao lại công kích chúng ta?
Hồng Thiên Quân nhếch miệng nói:
– Nhân duyên của các ngươi không tốt, có người bỏ một lượng lớn linh thạch mua mạng các ngươi.
– Bỏ tiền mua mạng chúng ta? Không lẽ là Nguyên Hoành Ưng, không thể nào, người này bản thân là cao thủ Tiềm long bảng, sao lại phải nhờ đến ngươi, nhưng trừ hắn ra, còn ai kết thù với Lưu Vân Tông ta, không lẽ là người của Tử Dương Tông, đúng, Tử Dương Tông lúc nào cũng ở thế đối địch với Lưu Vân Tông ta, bây giờ thấy đệ tử Lưu Vân Tông quật khởi, chắc chắn không chịu ngồi im.
Trong nháy mắt, trong đầu La Hàn Sơn xuất hiện rất nhiều ý niệm.
– Hồng Thiên Quân, người ngay không nói lời gian dối, có phải người của Tử Dương Tông muốn ngươi lấy mạng chúng ta không!
Hồng Thiên Quân lắc lắc đầu,
– Cáu này ta không quản, việc ta muốn làm là giết chết các ngươi, nhưng bây giờ có thể cho các ngươi một cơ hội, trong bốn người chỉ một người được sống, cũng chính là nói, ba người còn lại hoặc là tự sát, hoặc là bị ta đánh chết, người kia cứ việc bỏ chạy!
Diệp Trần thản nhiên nói:
– Ngươi nghĩ ăn được chúng ta.
– Ngươi là cái gì, trong bốn người, ngươi chết chắc.
Tầng ánh sáng hoàng thổ trên người Hồng Thiên Quân, thực nhân ngư căn bản không thể cắn vỡ.
Diệp Trần chậm rãi nói:
– Hôm nay, ngươi cũng chết chắc.
Gân xanh trên trán Hồng Thiên Quân khẽ giật, dữ tợn nói:
– Đồ chó, dám huênh hoang trước mặt ta, đợi ta cắt đứt gân cốt trên người ngươi, khiến ngươi sống không được, chết cũng không xong, để xem ngươi còn mạnh miệng được nữa hay không.
Cách đó trăm mét, Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh đứng sát nhau, vừa trảm sát thực nhân ngư tiếp cận, vừa tranh thủ trao đổi.
– Đường ca, huynh nói Hồng Thiên Quân có giải quyết được chúng hay không, sao đệ cứ có dự cảm không tốt. Đọc Truyện Online Tại http://TruyenHay.co
Lôi quang lóe lên, bốn năm con thực nhân ngư bị sét đánh cháy đen.
“Bôn lôi thủ” Âu Dương Liệt hừ lạnh nói:
– Hồng Thiên Quân xếp hạng sáu mươi chín trên Tiềm long bảng, lúc đó hắn mới chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả, vậy mà có thể dễ dàng đánh chết đệ tử tông môn đồng cấp, bây giờ bước vào Bão Nguyên Cảnh, sao có thể đến bốn người bọn chúng cũng không giết được.
– Huynh nói cũng đúng.
Âu Dương Liệt gật gật đầu
Lúc nãy ở bên hồ, mắt thấy Nguyên Hoành Ưng sắp giết bốn người Diệp Trần, không ngờ quang trụ bảy màu đột nhiên biến mất, thất bại trong gang tấc, xuống dưới nước, hai người càng nghĩ càng không yên tâm, tiến vào Thiên Mộng chiến điện, có một phần mười hi vọng bước lên Bão Nguyên Cảnh, đối phương nếu không tấn thăng còn đỡ, một khi đã tấn thăng, sau này muốn giết cũng khó, cơ hội không phải lúc nào cũng có.
Bình luận