– Ta là trưởng lão tình báo Tử Dương Tông, ngươi dám giết ta? Giết ta, ngươi cũng chết chắc, chạy đến chân trời góc bể cũng không được.
Cơn đau làm cho khuôn mặt Chu Liệt Dương không ngừng vặn vẹo, đến lúc này, hắn mới biết Diệp Trần thực sự cường đại, mặc kệ thân thể đang trọng thương của mình, Chu Liệt Dương điên cuồng thôi động chân khí, bỏ chạy, miệng lẩm bẩm.
– Trảm!
Diệp Trần thờ ơ, lại một đường kiếm khí cường đại nữa chém ra.
Xì!
Người vẫn còn ở trên đường, nhưng thân thể Chu Liệt Dương đã bị cắt thành hai nửa, máu tươi phun khắp nơi, nhuộm đỏ cả một mảng đất lớn.
– Phòng ngự cũng không tệ, đáng tiếc vẫn chưa bằng Hồng Thiên Quân.
Lắc lắc đầu, Diệp Trần tay hơi chiêu, cánh tay phải của Chu Liệt Dương bay đến, lăng không tan rã, chỉ còn một chiếc linh giới trưc vật rơi lên tay hắn.
Thôi động chân khí quán chú vào trong Linh Giới Trữ Vật, Diệp Trần rất nhanh loại bỏ chân khí tàn dư của Chu Liệt Dương, mở ra không gian trong đó.
– Tên này cũng giàu đấy chứ!
Diệp Trần mặt nở nụ cười.
Chỉ thấy bên trong không gian không được rộng lắm ấy, có đúng năm mươi chiếc rương lớn, ba mươi chiếc rương nhỏ, bên trong mỗi rương lớn đựng mười vạn lạng vàng, bên trong mỗi rương nhỏ đựng một vạn lạng vàng, ngoài ra, bên cạnh còn có một đống hạ phẩm linh thạch, tính sơ qua, cũng phải hai vạn miếng, tương đương tám trăm vạn lạng vàng.
Những thứ khác, Diệp Trần không quan tâm.
Ngẩng đầu, Diệp Trần nhìn về phía Cuồng Phong Thành xa xôi, tự nói với mình:
– Tử Dương Tông không thể chỉ phái một trưởng lão tình báo truy sát mình, cao thủ có lẽ còn ở phía sau, rời khỏi đây trước rồi nói.
Thi triển Tam Phân Thân Hoá Ảnh, Diệp Trần nâng tốc độ lên cực hạn, sau vài cái chớp mắt, người đã ở cách đó vài dặm rồi không thấy hành tung đâu nữa.
Sau khi Diệp Trần rời được một lúc lâu, ba đường nhân ảnh bay đến, tốc độ cực nhanh, tạo thành một cái đuổi tử khí bá đạo.
Bịch! Bịch! Bịch!
Mặt đất bị nứt thành mấy đường lớn, ba đường nhân ảnh đáp xuống, đó là một trung niên thần tình âm hiểm, một lão giả tướng mạo xấu xí và một đại hán to lớn mặt đầy râu ria. Ba người tướng mạo kì dị, khí tức cũng nguy hiểm đáng sợ.
Quét ánh mắt lên thi thể Chu Liệt Dương, trung niên âm hiểm mặt càng lúc càng âm lạnh,
– Phế vật, theo dõi một người mà cũng không xong, vậy mà còn dám nhận là trưởng lão tình báo Tử Dương Tông, cũng may, tên tiểu tử kia vẫn chưa đi xa, với tốc độ của ba chúng ta, rất nhanh có thể đuổi kịp hắn.
Lão giả xấu xí khặc khặc cười nói:
– Tốc độ của ba chúng ta gần bằng tốc độ âm thanh, tên tiểu tử ấy sao thoát được.
– Đi thôi!
Đại hán cao to không cười không nói, nhưng rõ ràng là thủ lĩnh trong ba người. Hắn vừa ra lệnh, thân thể ba người lập tức bật lên, bay ra xa, rất nhanh biến mất nơi chân trời.
…
Đại thảo nguyên Ma Quỷ rộng vạn dặm vuông, yêu thú vô số, trong đó không thiếu yêu thú cấp sáu.
Lúc này, Diệp Trần đang bị một con yêu thú cấp sáu Hắc Quan Cự Mãng chặn đường.
– Hắc Quan Cự Mãng này tốc độ còn nhanh hơn mình, có thể mượn dùng yêu khí ngự không mà đi, may mà chỉ là yêu thú cấp sáu bình thường, tương đương Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong võ giả, miễn cưỡng vẫn có thể đánh bại, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi, có rời đi cũng phải trả một cái giá nhất định.
Đứng im tại chỗ, Diệp Trần quan sát hắc quan cự mãng, Hắc Quan Cự Mãng dài hơn bốn mươi mét, cuộn tròn như một ngọn núi nhỏ, những tấm vảy bên ngoài bề mặt cơ thể đúng bằng một đầu người, đen bóng, giữa trán nhô lên một cái mào màu đen, hình tượng thập phần khủng bố.
Oa oa oa…
Khác với yêu thú họ xà bình thường, thanh âm của Hắc Quan Cự Mãng không phải là những tiếng tê tê mà là những tiếng rít chói tai, như tiếng trẻ con khóc, nghe mà bụng dạ nôn nao.
– Kiếm Khí Ngưng Sơn!
Không đợi đối phương kịp hành động, Diệp Trần phát động công kích trước, Long Tuyền Kiếm xuất vỏ, vung ra một đường kiếm khí to lớn như một ngọn núi.
Hắc Quan Cự Mãng nổi giận, cái đuôi lớn như thùng nước quét ngang, vạt đi một tầng đất, nặng nề đập lên kiếm khí lam nhạt.
Kiếm khí với vô số hậu kình không kịp phát uy, đã bị đuôi cự mãng đánh vỡ, hoá thành vô số tiểu kiếm khí văng khắp nơi.
– Hình như lợi hại hơn Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão!
Sắc mặt Diệp Trần ngưng trọng, thân hình loé lên, để lại chỗ cũ một đường tàn ảnh chân khí.
Phốc một tiếng, tàn ảnh chân khí vừa hình thành, đã bị cái đuôi thuận thế nghiền nát, Diệp Trần lúc này đang bay ra sau, một kiếm nhẹ nhàng chém xuống, không mang theo một tia khói lửa chi khí nào.
– Thái Thượng Kinh Vân!
Kiếm khí kích nổ lôi âm.
Hắc Quan Cự Mãng thân thể bị cắt thành một lỗ lớn, máu tươi đỏ xám tuôn ồng ộc, nó ngửa rít lên những tiếng đau đớn, sóng âm cường liệt khuếch tán, đánh nát toàn bộ cây cỏ xung quanh đó, vụn cỏ văng khắp nơi, một phiến mơ hồ.
Ở một tầng mây trên trời, một trung niên da vàng như nến, thân khoác lam bào, tay cầm hồ lô rượu dốc vào miệng, nhìn cảnh tượng bên dưới, cười nói:
– Tiểu tử này không tệ, tuổi còn nhỏ mà đã đem Kinh Vân Kiếm pháp luyện đến cảnh giới cao nhất Kiếm Khí Lôi Âm, bản thân còn có kiếm ý, chẳng trách lão quỷ Nhàn Vân Tử muốn ta bảo vệ hắn, thuận tiện diệt trừ một số sâu bọ.
Lam bào trung niên là Cường giả Tinh Cực Cảnh Thiên Lôi Tán Nhân.
Chùi vết rượu trên môi, Thiên Lôi Tán Nhân lắc lắc đầu,
– Đáng tiếc, Hắc Quan Cự Mãng không dễ đối phó như vậy, võ giả đồng cấp gặp phải nó cũng phải lùi ba thước, là một trong những bá chủ trên đại thảo nguyên Ma Quỷ này, lợi hại hơn bá chủ tốc độ Thiên Phong Thứu rất nhiều lần.
Bên dưới.
Hắc Quan Cự Mãng bị đau, hai mắt đỏ ngầu, phun một dường hắc quang hình quạt về phía Diệp Trần.
Hắc quang đi đến đâu, mặt đất bị ăn mòn thành những cái hố đen xì đến đó, dịch thể tán phát ra một mùi hôi thối nồng nặc.
– Nguy hiểm!
Diệp Trần thân hình loé lên liên tục, để lại những tàn ảnh chân khí trong không trung.
Ba, ba, ba…
Tàn ảnh chân khí bị hắc quang quét trúng, tan tành mây khói.
Tránh được khỏi hắc quang, Diệp Trần lùi xa trăm mét, lẩm bẩm:
– Xem ra không dùng Luyện Tâm Nhất Kiếm thì không được rồi.
Vừa nói, chân phải hắn vừa bước lên, hai tay cầm kiếm, chém ra lúc nhanh lúc chậm.
Chiu!
Kiếm khí nhưng thành một đường bạch quang, phóng đi với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được, bổ trúng cái mào trên trán hắc quan cự mãng.
Hắc Quan Cự Mãng căn bản không kịp né tránh, trán bị chém ra một vết lớn, xương đầu cũng không chịu nổi, sinh ra một tia trí tuệ, nó đâu còn dám liều mạng với Diệp Trần, yêu khí bên ngoài cơ thể đại thịnh, cuộn tròn bay đi, trong nháy mắt đã di chuyển được gần ba trăm mét.
Vù!
Thổ ra một ngụm khí tức nặng nề, Diệp Trần thầm giật mình, Hắc Quan Cự Mãng chỉ là yêu thú cấp sáu bình thường, vậy mà thực lực đã cường hãn như vậy, nếu như không phải nắm bắt cổ đại tuyệt sát kiếm thuật Luyện Tâm Nhất Kiếm, người chạy có lẽ là hắn, hơn nữa, chưa chắc đã chạy được.
Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã đến!
Diệp Trần quay người, cảm nhận ba luồng khí tức cực kì cường đại đang ập đến, tốc độ nhanh hơn Hắc Quan Cự Mãng một phần, tránh né là chuyện không thể.
– Ha ha, chết đi!
Cách đó vài dặm, ba đường nhân ảnh bay đến, trung niên âm hiểm bên trái giơ tay, hư không ấn xuống, nhấy thời, một bàn tay chân khí nóng rực phá không bay ra.
– Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì!
Giáp mặt với nguy hiểm cực độ, Diệp Trần dù sợ nhưng vẫn một lần nữa thi triển Luyện Tâm Nhất Kiếm.
Một đường bạch quang xuyên qua bàn tay chân khí rồi cùng nổ tung.
Trung niên âm hiểm kêu khẽ một tiếng, một chưởng này nhìn thì có vẻ phát ra từ cách đó vài dặm, nhưng cũng có bảy tám phần lực công kích, Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì cũng bị hắn một chưởng ấn chết, nhưng tên tiểu tử này lại chống đỡ được, không hổ là tuyệt đỉnh thiên tài lực áp cửu quốc thiên tài.
– Tên này không được để cho sống sót!
Hán tử cao to lạnh lùng nói.
Trung niên âm hiểm và lão giả xấu xí gật gật đầu, Tử Dương Tông gần đây mất quá nhiều đệ tử thiên tài, đã thua xa Lưu Vân Tông, nếu như để Diệp Trần tiếp tục trưởng thành, sau này Tử Dương Tông không còn có thể áp chế Lưu Vân Tông được nữa, mà còn bị đối phương áp đảo lại, đây là chuyện chúng không bao giờ có thể chấp nhận được.
Ba người tốc độ kinh nhân, cự lý vài dặm chỉ cần mấy cái chớp mắt là đến.
Soạt soạt soạt!
Ba người đáp xuống, nhìn Diệp Trần như nhìn một kẻ đã chết.
– Các ngươi là người của Tử Dương Tông?
Sắc mặt Diệp Trần không biến.
Lão giả xấu xí cười xảo trá, nói:
– Ngươi cũng bình tĩnh đấy, có cơ hội trở thành đại khí, không tệ, chúng ta là Liệt Sát Đường đường chủ, chuyên phụ trách liệp sát kẻ thù, ngươi tuổi còn nhỏ mà đã trở thành đối thủ liệp sát của chúng ta, đủ để tự hào.
Diệp Trần thản nhiên nói:
– Ta hôm nay không thể chết được.
– Hắc hắc! Không lẽ ngươi nghĩ sẽ có người đến cứu ngươi?
Trung niên âm hiểm cười, không vội động thủ, dù sao có ba Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì ở đây, đối phương còn giở được trò gì.
– Đáng tiếc các ngươi vẫn chưa biết, trước khi đi, tư từng bí mật thương lượng với các đại trưởng lão, trước khi ta rời khỏi Thiên Phong Quốc, họ sẽ phái cao thủ bảo vệ ta, đoán không lầm, vị cao thủ đó đang ở gần đây, chỉ là vẫn chưa xuất hiện mà thôi.
Diệp Trần những lời này là thật, hắn biết thực lực của mình ở Lưu Vân Tông là đệ nhất trong giới thanh niên, nhưng so với các cao thủ tiền bối, vẫn còn chênh lệch rất nhiều, cho nên, tông chủ và đại trưởng lão cảm thấy không yên tâm, nói sẽ phái cao thủ bảo vệ hắn đến cảnh ngoại Thiên phong quốc, chỉ là trước mắt hắn không biết người bảo vệ mình là ai.
– Ta cũng muốn xem cao thủ đang ở đâu, ra đây đi.
Trung niên âm hiểm không tin những gì Diệp Trần nói, hơn nữa đại thảo nguyên địa thế bằng phẳng, không nhiều chỗ nấp, có cao thủ tuyệt đối không qua được mắt chúng.
Đùng!
Lời vừa xuất, một đường lôi cung vừa tròn một mét từ trên trời rơi xuống, với tốc độ không thể tưởng tượng bổ trúng người trung niên âm hiểm.
Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì này đến cơ hội phản kháng cũng không có, cả người lập tức cháy thành tro, mặt đất nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại một cái hố đen xì sâu trăm mét. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://TruyenHay.co
Không chỉ Diệp Trần, đại hán cao to và lão giả xấu xí cũng phải hít ngược một hơi lãnh khí, tóc gáy dựng ngược.
Hán tử to lớn ngửa mặt lên trời giận dữ nói:
– Thiên Lôi Tán Nhân, ngươi biết giết chết đường chủ của Tử Dương Tông ta sẽ có hậu quả gì không?
– Bây giờ rời đi vẫn còn cơ hội, không lẽ ngươi muốn bị thái thượng trưởng lão truy sát một lần nữa.
Lão giả xấu xí không bình tĩnh được bằng hán tử to lớn, hắn biết, mạng sống của mình chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương, nếu là đối phương cố ý muốn giết hắn, chạy cũng vô dụng, chỉ có thể hi vọng dùng Thái thượng trưởng lão Tử Dương Tông hù doạ đối phương, khiến đối phương biết khó mà lui, từ bỏ nhiệm vụ bảo vệ Diệp Trần.
Ầm!
Một đường lôi cung lớn hơn bổ xuống, giữa đường tách đôi, cùng lúc đánh trúng đại hán to lớn và lão giả xấu xí.
Cả hai vội vàng lùi lại phía sau, chân khí hộ thể bị lôi cung đánh tan, mặt đất nơi đó xuất hiện hai hố sâu hoắm, lôi hoả vẫn còn rừng rực trong đó, điện cung dày đặc chi chuyển trong không khí, phát ra những tiếng nổ lách tách.
– Đây chính là uy thế của Cường giả Tinh Cực Cảnh sao?
Diệp Trần hồi lại thần, hắn biết người bảo vệ mình là một Cường giả Tinh Cực Cảnh, nhưng khiến hắn giật mình là, ba Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đến cơ hội phản kháng cũng không có, bị lôi cung từ cao không đánh thành tro bụi, thực lực chênh lệch quá lớn, lớn đến không thể tưởng tượng.
Xoạt!
Trên không trung, một đường lôi quang xé toang tầng mây, bay xuống với tốc độ siêu âm, có thể nhìn thấy bên trong lôi quang ẩn hiện nhân ảnh.
Một khắc sau, lôi quang tan biến, nhân ảnh đáp xuống bên cạnh Diệp Trần, lải nhải:
– Không nhắc đến Liệt Hoả lão tặc còn đỡ, nhắc đến càng không thể tha cho các ngươi.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu, khom người chắp tay nói:
– Đa tạ ơn cứu mạng của Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối!
Nghiêng đầu, Thiên Lôi Tán Nhân cười nói:
– Nhàn Vân Tử lão quỷ và ta là bạn cũ, chút chuyện này ta vẫn giúp được, huống hồ ta sớm đã khó chịu với Tử Dương Tông và Liệt Hoả lão tặc.
– Liệt Hoả lão tặc, là thái thượng trưởng lão của Tử Dương Tông sao?
Diệp Trần nghe La Hàn Sơn nói, Thiên Phong Quốc ngũ đại tông môn đều có thái thượng trưởng lão trấn thủ, có thể trở thành thái thượng trưởng lão đều là Cường giả Tinh Cực Cảnh, đây cũng là lý do Thi Quỷ Đạo Nhân không dám tấn công ngũ đại tông môn, cho dù Thi Quỷ Đạo Nhân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục thì hắn vẫn là Cường giả Tinh Cực Cảnh hàng thật giá thực.
Thiên Lôi Tán Nhân gật gật đầu,
– Không sai, Liệt Hoả lão tặc nhân phẩm không được tốt cho lắm, nhưng thực lực thì cao nhất trong ba người bọn ta, đã đạt đến Tinh Cực Cảnh trung kì cảnh giới, ta và Nhàn Vân Tử là Tinh Cực Cảnh sơ kì cảnh giới, nhưng hai mươi năm trước hắn vẫn chưa dám huênh hoang, sư huynh của thái thượng trưởng lão Nhàn Vân Tử là Ô Vân Tử còn mạnh hơn hắn, chỉ là dễ bị người khác khích tướng, chết trong tay cao thủ Cửu U Giáo, trong đó, nguyên nhân chính là do Liệt Hoả lão tặc, ta hoài nghi, hắn cấu kết với thế lực tàn dư Cửu U Giáo.
Bình luận