Diệp Trần và Nhàn Vân Tử nhìn về phía Thiên Lôi Tán Nhân.
Thiên Lôi Tán Nhân nói:
– Ta đã từng nghe người khác miêu tả qua về Thiên Ma Hoa, cụ thể có đúng hay không thì chưa xác định được. Nếu nói ra thì khiến người khiếp sợ, Thiên Ma Hoa là vô thượng linh dược thế gian hiếm thấy, nghe nói Thiên Ma Hoa là từ máu của Thượng Cổ Ma Vương biến thành, mà Thượng Cổ Ma Vương lại cường đại hơn hẳn Sinh Tử Vương Giả bây giờ, không kém Hư Hoàng là mấy. Sự cường thịnh của máu huyết lại càng viễn siêu Hư Hoàng, máu tươi của hắn có thể khiến cho huyết nhục sinh sôi một cách mạnh mẽ, so với cái gọi là thánh dược trị thương thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Ta nghĩ Thiên Ma Mãng và Thiên Ma Hoa chỉ khác nhau có một chữ, không ít thì nhiều cũng có chút liên hệ chứ.
Chuyện Thiên Ma Mãng thủ hộ Thiên Ma Hoa cũng không nhiều người biết lắm, có đôi khi chưa chắc Thiên Ma Mãng và Thiên Ma Hoa sẽ xuất hiện cùng một chỗ. Kiến thức của Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân đương nhiên không thể sánh được với những người trong siêu cấp môn phái rồi, hiểu biết nửa vời cũng là chuyện rất bình thường.
– Xương cốt nát bấy cũng có thể trị liệu sao?
Diệp Trần hỏi.
Thiên Lôi Tán Nhân cười nói:
– Đương nhiên, chỉ cần còn một hơi thở liền có thể triệt để khỏi hẳn, hơn nữa còn khiến cho bản thân người dùng càng cường đại hơn thể chất cũng tốt hơn nữa. Nhưng ngàn vạn lần không thể nuốt trực tiếp, dược lực của Thiên Ma Hoa thập phần bá đạo, lực cắn trả lại càng khủng bố, chỉ có những người tu luyện công pháp của Thượng Cổ Ma Vương này mới có thể nuốt trực tiếp được, những người khác hoặc là yêu thú rất có khả năng bị cắn trả dẫn đến tử vong. Ta đoán đây cũng chính là nguyên nhân khiến Thiên Ma Mãng không dám nuốt vào, nếu không nó đã làm rồi.
Diệp Trần gật gật đầu, đúng vậy, hắn sớm đã hoài nghi Thiên Ma Mãng vì sao lại không nuốt Thiên Ma Hoa. Bình thường linh thú sau khi thủ hộ linh dược thành thục liền nuốt vào ngay lập tức để tránh đêm dài lắm mộng, nhưng Thiên Ma Mãng hết lần này tới lần khác lại không làm vậy. Còn về phần Yêu Ngưu mặt quỷ kia hẳn là bị Thiên Ma Hoa hấp dẫn tới, nhưng tiếc là nó còn chưa kịp hưởng thụ tác dụng của Thiên Ma Hoa đã bị chết trên tay mình rồi.
– Không nuốt, vậy làm sao để dùng Thiên Ma Hoa?
– Hấp thu dược lực của nó từ bên ngoài phỏng chừng không có vấn đề gì, chỉ có điều Thiên Ma Hoa lại rơi vào tay chúng ta cũng có chút đáng tiếc. Giá trị chính thức của nó không chỉ là dược lực mà trong đó còn ẩn chứa nhiều huyền ảo nữa. Đạt đến Sinh Tử Cảnh chân nguyên đã dung cùng một thể với huyết nhục, mỗi một giọt máu đều ẩn chứa dấu vết lạc ẩn của Thượng Cổ Ma Vương. Đối với một số cao nhân trong Ma Đạo thì một cây Thiên Ma Hoa có thể khiến bọn hắn bớt được rất nhiều quanh co. Nếu so ra thì dược lực đơn thuần không thấm vào đâu cả, nhưng đáng tiếc…
Thiên Lôi Tán Nhân lắc đầu.
Diệp Trần vẫn không hiểu rõ lắm máu huyết của Thượng Cổ Ma Vương tại sao lại hóa thành Thiên Ma Hoa, lại làm sao lưu truyền đến bây giờ. Những hắn cũng không để ý mấy thứ này nhiều lắm, huyền ảo của Thiên Ma Hoa dù có nhiều hơn đi nữa thì với hắn cũng chỉ là râu ria thôi, hắn chỉ cần dược lực của nó.
– Nhàn Vân Tử tiền bối, Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối, mỗi người các người cầm một cánh của Thiên Ma Hoa đi!
Thiên Ma Hoa cực kỳ trầm trọng, Diệp Trần phải vận dụng Bán Bộ chân nguyên chém mới tách ra được hai cánh hoa, phân biệt đưa cho Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân.
Nhàn Vân Tử giật mình nói:
– Ngươi muốn chia cho chúng ta sao? Thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, trên một cây cũng chỉ có mười cánh hoa thôi.
Diệp Trần nói:
– Nếu Thiên Ma Hoa đã có thể khiến bạch cốt của người sinh huyết nhục thì sau này khẳng định có chỗ cần dùng, Lưu Vân tông vẫn rất cần các ngươi chống đỡ tràng diện đấy!
Diệp Trần nói lời này rất là thật lòng. Ngày sau hắn không có ở Lưu Vân tông nữa, Lưu Vân tông còn phải nhờ hai người này duy trì, nếu không có một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng thì hắn không yên tâm được.
– Vậy được rồi, ta tạm thời giữ giúp ngươi vậy.
Nhàn Vân Tử biết rõ tính nết của Diệp Trần, đồ vật đã tặng đi có lý nào thu lại chứ, hắn từ chối thì quá khách khí rồi.
Ly khai Nhàn Vân Phong, Diệp Trần bước vào ngọn núi của Từ Tịnh.
Đại điện hạch tâm trưởng lão.
Từ Tịnh nhíu mày
– Thứ này có thể chữa được hai cánh tay của ta sao?
– Có lẽ vậy, ngươi cứ thử xem.
Diệp Trần tổng cộng lấy ra ba phiến cánh hoa Thiên Ma Hoa đưa cho Từ Tĩnh, còn lại năm phiến giữ lại khi có việc cần.
– Tốt. Truyện Sắc Hiệp – http://TruyenHay.co
Từ Tịnh nâng một cánh hoa lên, chân khí tuôn ra từ kinh mạch bao trùm lấy cánh hoa đang tràn ngập khí tức hắc ám kia.
Ầm ầm!
Diệp Trần loáng thoáng nghe được từ trong cánh tay của Từ Tịnh có thanh âm xương cốt ma sát vang lên. Linh hồn lực thoáng quét qua một chút lập tức liền phát hiện xương cốt nát bấy của Từ Tịnh đã có chút dấu hiệu đoàn tụ lại. Khí tức hắc ám kia vờn quanh nơi rìa xương cốt, hấp thụ những mảnh xương cốt khác lại gần.
– Quả nhiên là Thiên Ma Hoa, hiệu quả lại đáng sợ như thế.
Diệp Trần rốt cục cũng đã xác định được danh tự của đóa hoa hắc sắc kia. Không thể nghi ngờ chính là Thiên Ma Hoa theo lời của Thiên Lôi Tán Nhân. Vạn nhất có không phải thì ít nhất cũng chứng minh được dược hiệu của nó có công dụng chữa trị cốt cách nát bấy.
Từ Tịnh lộ vẻ hết sức kinh ngạc. Chỉ cần lại gần khí tức hắc ám kia thôi đã khiến cho xương cốt nát bấy của nàng có tốc độ khôi phục nhanh hơn gấp mấy chục lần. Hơn nữa những mảnh vỡ cốt cách và huyết nhục bị nhiễm cổ khí tức kia tựa hồ càng thêm cứng cỏi cường đại.
– Ngươi cứ tạm thời chậm rãi khôi phục đi, nếu không đủ thì… ở đây ta còn có nữa.
Diệp Trần thấy cánh hoa của Thiên Ma Hoa hữu hiệu, nên cũng không tiếc gì cả.
Từ Tịnh gật gật đầu, thu hai phiến cánh hoa của Thiên Ma Hoa vào.
Đi ra đại điện trưởng lão hạch tâm, Diệp Trần cuối cùng cũng thả lỏng một hơi. Vấn đề của Từ Tịnh đã giải quyết, kế tiếp hắn đã có thể buông hết thảy để toàn lực trùng kích Thanh Liên Kiếm Quyết đệ thập tam trọng và cảnh giới Tinh Cực Cảnh rồi. Đợi đến khi hai mục tiêu đều đạt thành thì hắn chuẩn bị Thiên Tiệm Hạp một chuyến. Thử xem có thể lĩnh lộ được gì từ kiếm ý của Chiến Vương không, tranh thủ đột phá kiếm ý đến chín thành, thậm chí là đại thành nữa.
Kiếm ý đại thành, gặp được Kim Hoàng Đạo Nhân có lẽ đã có sức liều mạng, không cần phải kiêng kị hắn nữa. Đợi thực lực của hắn tiến triển thêm chút nữa thì đó chính là ngày chết của Kim Hoàng Đạo Nhân rồi.
Bình luận