Biểu cảm không dám tin trên mặt Tạ Dư An càng sâu: “Thật không vậy?”
“Thật mà.” Vẻ mặt của Thẩm Trọng Thành vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, “Tiền điện thoại không thể nạp quá nhiều, nếu không điện thoại cũng sẽ bị trộm.”
Tạ Dư An bày ra vẻ mặt phức tạp: “Điện thoại cùi bắp cũng có thể bị trộm sao?”
“Người khác có thể không bị, thế nhưng nó thì chắc chắn sẽ bị.” Thẩm Trọng Thành bắt đầu phổ cập kiến thức cho Tạ Dư An biết Thẩm Thu Kích từng bước trở nên nghèo mạt như thế nào, “Trước đây nó cũng có một cái điện thoại Nokia 1110, cho nên người nhà thỉnh thoảng vẫn có thể gọi điện cho nó, chỉ có điều bình thường đều sẽ cúp máy rồi nạp cho nó mười đồng tiền trước mỗi cuộc gọi. Về sau không biết khách nào của nó nạp hẳn cho nó năm trăm tiền điện thoại cho nên cái Nokia 1110 đó bị người ta ăn trộm mất, cho nên sau này bọn anh cũng chỉ có thể dựa vào thư để liên lạc với nó.”
(Nokia 1110)
Tạ Dư An: “…..”
Tạ Dư An thật sự khó có thể tưởng tượng người nhà họ Thẩm lại còn có người thảm đến như vậy, không nói đến việc Thẩm Thu Kích sinh ra ở nhà họ Thẩm, dù cho cậu ta có không sinh ra ở đây thì bình thường bên ngoài cũng khó có được một người chỉ mang vượt mười đồng liền bị trộm mất.
Cái loại xác suất này quá thấp.
Vả lại trải qua nhiều xác nhận như vậy, Tạ Dư An đã có thể khẳng định Thẩm Thu Kích chính là “đại sư siêu nhiên” mà Tiền Xán luôn treo bên miệng, thế nhưng Tiền Xán không phải cũng nói anh ta đã dùng số tiền lớn để mua rất nhiều bùa từ Thẩm Thu Kích sao?
Tiền Xán chưa bao giờ lừa gạt người khác, anh ta nói số tiền lớn thì chắc chắn là số tiền lớn, cho nên Tạ Dư An dự định hôm sau sẽ lên wechat hỏi Tiền Xán xem đây là tình huống gì, thế nhưng không đợi cậu nhắn tin cho Tiền Xán thì anh ta đã chủ động liên hệ với cậu.
Tiền Xán: [Chân ới! Cậu đâu rồi?]
Tạ Dư An trả lời anh ta: [Tôi đây.]
Tiền Xán nói với cậu: [《 Kinh Uyên Lục 》 xác định là Ngỗi Chính Côn làm đạo diễn á, bên đoàn phim đã đăng kí weibo chính thức để bắt đầu thông báo những chuyện về bộ phim rồi, cậu mau đi theo dõi đi.]
Tạ Dư An: [Được.]
Tạ Dư An lên weibo nhìn một chút, weibo chính thức của 《 Kinh Uyên Lục 》 hiện nay mới chỉ đăng ba bài, một cái là tương tác với tác giả bộ truyện gốc, một cái tương tác với đạ diễn Ngỗi Chính Côn, cái cuối cùng là tương tác cùng với cư dân mạng___
【Điện ảnh 《 Kinh Uyên Lục 》: #điện ảnh 《 Kinh Uyên Lục 》#Chào mọi người, bộ phim được cải biên từ tác phẩm cùng tên của @Đăng Biên Ủng [trái tim], do đạo diễn @Ngỗi Chính Côn làm đạo diễn sắp bắt đầu quay, Ở trong lòng các bạn ai mới là đại tướng quân Kinh Uyên? Ba vị hoàng đế theo thứ tự sẽ là ai? Hãy cùng theo dõi Kinh Uyên Lục và share bài kèm cái tên trong lòng của mọi người, sau hai tuần nữa sẽ chọn ra một trăm bạn may mắn được tặng bản gốc bìa cứng 《 Kinh Uyên Lục 》 có kèm chữ kí của tác giả~~】
Tạ Dư An tuy đã sớm biết 《 Kinh Uyên Lục 》 do Ngỗi Chính Côn làm đạo diễn, bên Thụy Phong dự tính tài chính cũng rất nhanh, đại khái là hai tháng sau sẽ bắt đầu bước vào giai đoạn chọn diễn viên, thế nhưng nhìn tình hình này thì khéo chừng tháng sau đã có thể bắt đầu chọn vai được rồi.
Sau khi cậu nhấn theo dõi weibo chính thức của 《 Kinh Uyên Lục 》 thì ngay lập tức đã có những gợi ý nhắc nhở Tạ Dư An rằng có rất nhiều người cũng theo dõi 《 Kinh Uyên Lục 》giống như cậu.
(*Bạn nào dùng weibo thì hiểu ha, lúc mình nhấn theo dõi cái nó bay ra cả đống acc í)
Trong số những người này đa phần đều là nghệ sĩ trước đây cậu đã từng hợp tác qua, kể cả Mâu Bách Hiên hay Hạ Tự..v.v.. cũng đều theo dõi, chắc là bọn họ cũng muốn đi thử vai xem có vượt qua được không, dù sao thì danh tiếng của Ngỗi Chính Công cũng còn đặt ở đó, thế nhưng Tạ Dư An lại nghĩ cơ hội không được lớn cho lắm, bởi vì Ngỗi Chính Côn không dùng ngôi sao lưu lượng, ông ta chỉ có cảm tình với một số người mới hoặc diễn viên có diễn xuất tốt nhưng không có cơ hội được chú ý đến.
Tiền Xán cũng hỏi cậu: [Tôi đọc bình luận thì thấy có rất nhiều người nói cậu rất thích hợp với Cửu hoàng tử Tế Ninh, cậu thấy thế nào? Muốn thử chút không? Cơ mà không biết với danh tiếng của cậu bây giờ mà nói thì….đạo diễn Ngỗi có thể chọn cậu hay không.]
Tuy rằng mức độ nổi tiếng hiện tại của Tạ Dư An còn chưa đạt tới trình độ hạng A, thế nhưng gần đây đề tài thảo luận liên quan đến cậu lại chỉ có tăng mà không giảm, nhỡ đâu Ngỗi Chính Côn nghĩ Tạ Dư An đã nổi rồi nên không muốn dùng cậu nữa thì sao?
Tạ Dư An trả lời anh ta: [Tất nhiên là muốn, tôi cũng đang muốn đi thử một chút đây, thế nhưng không biết có qua được không nữa, cơ mà tôi muốn đi thử vai Ngũ hoàng tử Tế Phong chứ không phải Cửu hoàng tử.]
Trong giới không ai là không muốn đi thử vai phim của đạo diễn Ngỗi Chính Côn, Tiền Xán biết Tạ Dư An chắc chắn sẽ đi, thế nhưng anh lại không ngờ Tạ Dư An không đi thử vai mọi người đều nghĩ thích hợp với cậu là Cửu hoàng tử Tế Ninh, mà là đi thử một vai khác biệt với hình tượng trên màn ảnh của cậu như vậy, điều này khiến Tiền Xán sửng sốt trong giây lát, cơ mà anh vốn cũng muốn đi thử vai nên đã nghiêm túc nghiên cứu bộ truyện gốc một phen, vì vậy mà Tiền Xán rất nhanh đã hiểu được lí do Tạ Dư An làm như thế.
Tiền Xán: [À, tôi hiểu rồi, cậu là gay, Ngũ hoàng tử cũng là gay.]
Tạ Dư An: [Cho nên tôi nghĩ là tôi có cơ hội á, dù sao cũng không có nhiều diễn viên nam thừa nhận tính hướng của bản thân.]
Kết quả Tạ Dư An vừa nhắn qua thì Tiền Xán liền mắng một câu: [Má, vậy không phải là tôi không có cơ hội hay sao?]
[Sao anh lại không có cơ hội?] Tạ Dư An hỏi anh ta, [Anh muốn thử vai nào vậy?]
Tiền Xán nói với cậu: [Đương nhiên là tướng quân trẻ tuổi họ Kỷ, cái nhân vật kiên định trên chiến trường này vừa nhìn vào là biết đo ni đóng giày cho tôi, nếu như cậu với tôi đều chọn như thế thì hai chúng ta có thể diễn cảnh “yêu đương quằn quại đau khộ” rồi.]
Tiền Xán thường hay lướt mạng, không biết mỗi ngày đều xem thứ kỳ lạ gì, Tạ Dư An cho rằng Tiền Xán lại ở nơi nào nhìn thấy bài ship cp của hai người cho nên không có để ý những lời này, cậu đang muốn tiếp tục nói chuyện khác với Tiền Xán thì Thẩm Trọng Thành đúng lúc này lại đi ngang qua nhìn thấy lời mà Tiền Xán đã nói, anh nhíu mày, cúi người dùng ngón trỏ của Tạ Dư An nhấn dấu “?” trên bàn phím rồi gửi đi.
Tạ Dư An: [?]
Tiền Xán đã gỡ bỏ một tin nhắn.
Tiền Xán: [Ngại ghê, gõ nhầm rồi, là hai chúng ta có thể hợp tác thật tốt thôi.]
Tạ Dư An: [Chỉ là hợp tác thật tốt mà không có cảnh yêu đương quằn quại đau khộ sao?]
Tiền Xán: [Đừng có nói bậy vậy chứ, tôi thích gái, dù cho tôi có thích người trên trang giấy thì cũng sẽ không thích đàn ông đâu.]
Tạ Dư An: [Ồ, phản ứng nhanh ghê.]
Thẩm Trọng Thành cười xùy một tiếng, cong môi cười như không cười mà nghiền ngẫm nhìn Tạ Dư An, sau đó trả lại điện thoại cho cậu rồi rời đi.
Tiền Xán thấy “Tạ Dư An” gửi tới câu khen này thì cũng rất muốn khiêm tốn trả lời lại là “Không nhanh bằng ngài”, thế nhưng anh nghĩ nếu như mình thật sự gửi đi thì chắc chắn sẽ bị Thẩm Trọng Thành chặn đứng sự nghiệp mất_____dù sao thì đàn ông đều sợ nhất là nhanh.
Cơ mà cũng may là anh phản ứng nhanh, giọng điệu bình thường của Tạ Dư An khác xa cái giọng điệu kia, mà người có thể sử dụng wechat nhắn tin cho anh ngoại trừ Thẩm Trọng Thành thì không còn ai nữa.
Vì vậy mà suy nghĩ một vòng, Tiền Xán cuối cùng cũng thở dài: Vẫn là nhanh mới tốt.
Cơ mà nếu so với ông chủ Thẩm thì anh ta vẫn còn chưa đủ nhanh, nếu không anh đã sớm hiểu rõ Ngỗi Chính Côn chắc chắn sẽ chọn ra hai diễn viên nam đồng tính để diễn Ngũ hoàng tử và tướng quân trẻ họ Kỷ.
Tạ Dư An: [Đúng vậy, nếu như anh muốn đi thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ thì xác suất vượt qua không lớn lắm đâu.]
Thấy Tạ Dư An thật trả lời nhưng Tiền Xán cũng không dám lộn xộn nữa mà đoàng hoàng trả lời: [Đúng là tôi không nghĩ tới vụ này, cậu nhắc tôi mới nhớ đến.]
Nếu không thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ được thì vẫn còn các vai khác mà? Ví dụ như mấy vị hoàng tử lớn tuổi khác này.
Tạ Dư An cảm thấy với diễn xuất của Tiền Xán thì khả năng vượt qua buổi thử vai vẫn rất là lớn, cậu vốn muốn hỏi Tiền Xán có muốn suy xét đến các vai khác hay không thì liền thấy Tiền Xán bắt đầu truyền bá mê tín dị đoan_____
[Tôi biết rồi! Tối nay trở về tôi sẽ tìm đại sư giúp tôi tính xem có thể vượt qua được vòng thử vai hay không, nếu qua thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, đại sư coi bói rất linh, tôi tin tưởng cậu ấy!]
Đại sư trong miệng anh tôi vừa mới thấy qua đây này.
Xem đến đây thì Tạ Dư An rốt cuộc nhịn không được mà hỏi Tiền Xán: [Xán Nhi, có phải đại sư kia cũng họ Thẩm hay không?]
[Đúng vậy.] Tiền Xán trả lời cậu, [Chân ơi, cậu dùng từ “cũng” là có ý gì vậy, đừng nói Thẩm đại sư với ông chủ Thẩm là người thân của nhau nha.]
Tạ Dư An tàn nhẫn tiết lộ sự thật: [Đúng vậy.]
Tiền Xán: [?]
Lần này đến phiên Tiền Xán đột nhiên thay đổi giọng nói, sự khiếp sợ của anh không phải giả bộ: [Thật không vậy! Chuyện này không khoa học mà?!]
Tạ Dư An cũng không nhịn được mà mắng thầm Tiền Xán trong đầu: Anh cả ngày cứ mê tín dị đoan không ai bằng mà lúc này rốt cuộc nhớ tới khoa học rồi sao?
Thế mà Tiền Xán vẫn còn nghi ngờ bởi bằng chứng: [Nếu như đại sư với ông chủ Thẩm là người thân thì sao cậu ta lại nghèo như vậy?] Lẽ nào người nhà họ Thẩm đều là kiểu cay nghiệt tàn nhẫn hay sao?
Đương nhiên là những lời cuối Tiền Xán không dám gõ ra____ anh sợ Thẩm Trọng Thành lại ở một bên nhìn trộm.
Nào ngờ Tạ Dư An cũng rất kinh ngạc, nhưng cậu kinh ngạc không phải bởi vì Thẩm Thu Kích nghèo mà là việc Tiền Xán có thể nói khỏi miệng việc Thẩm Thu Kích nghèo: [Thẩm đại sư rất nghèo sao? Anh không phải đã nói luôn dùng số tiền lớn để mua bùa với coi bói hả?]
Kết quả Tiền Xán lại cảm thán: [Thẩm đại sư là một người vô cùng lương thiện! Mỗi lần tôi muốn coi bói hay xin bùa cậu ta đều không lấy hơn một trăm, thế nhưng cậu ta coi rất là đúng, không giống với những thầy tướng số thu tiền cả đống kia! Bởi vậy mà trong lòng tôi rất áy náy, cho nên mỗi lần đều là dựa theo giá thị trường để tính tiền cho Thẩm đại sư.]
Tiền Xán rất rõ giá thị trường của thầy tướng số, trước đây lúc chưa gặp Thẩm Thu Kích anh đã bị lừa rất nhiều lần.
Tạ Dư An: [Anh còn rất tâm lý….]
Tiền Xán vui rạo rực: [Không phải sao? Thẩm đại sư quá tốt bụng, tôi đưa tiền cho cậu ta mà cậu ta không muốn, nói là cứ mang danh nghĩa của cậu ta đi quyên góp cho bọn trẻ nghèo khó ở miền núi đi, xem như là tích âm đức, kết quả chính cậu ta lại nghèo đến nỗi phí điện thoại cũng không trả nổi, có một hôm cậu ta gõ cửa nhà tôi bảo là nạp giúp hai mươi đồng, ngày mai sẽ trả lại. Tôi sao có thể để cậu ta trả tiền lại chứ? Cho nên nạp hẳn năm trăm đồng cho cậu ta luôn, thế nhưng sang hôm sau thì điện thoại của đại sư đã bị người ta trộm mất. Chân ơi cậu nói xem, ai mà thất đức tới như vậy chứ, ngay cả điện thoại của đại sư cũng trộm được?]
Tạ Dư An: “…..”
Cậu không biết ai là người trộm cái Nokia 1110 của Thẩm Thu Kích, thế nhưng đầu sỏ gây nên vụ trộm có lẽ chính là Tiền Xán.
Tạ Dư An: [Gõ cửa nhà anh?]
Tiền Xán: [Đúng vậy, Thẩm đại sư ở sát vách nhà tôi, tối nay tôi sẽ đi tìm đại sư xem bói.]
Hèn chi mỗi lần Tiền Xán xin bùa hay muốn coi bói đều nhanh như vậy, hóa ra anh ta với Thẩm Thu Kích là hàng xóm.
Tạ Dư An: [Anh đi tìm đại sư cũng tốt, thời gian thử vai cũng gần tới rồi, tôi phải đi thử vai Ngũ hoàng tử Tế Phong, nếu như không qua thì tôi cũng không có ý định thử vai khác bởi không còn vai nào thích hợp với tôi nữa.]
Lúc Tạ Dư An nói muốn thử vai Ngũ hoàng tử thì Tiền Xán có lẽ đã đoán được là cậu sợ bị đóng khung hình tượng, hiện tại Tạ Dư An đã nói rõ như vậy thì Tiền Xán cũng cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt, cho nên anh nói: [Ok, Ngũ hoàng tử cũng rất hợp với cậu, thế nhưng màu da của cậu phải đen đi một chút, Ngũ hoàng tử không trắng như cậu đâu.]
Bình luận