Dù sao người ta cũng đã vào tù, trước khi cô ta ra tù sẽ không thể làm ra chuyện gì giống vậy nữa, với cả một dao kia không đâm vào chỗ hiểm trên người anh, ảnh hưởng duy nhất còn lưu lại chính là vết sẹo trên bụng. Chi phí điều trị thì người nhà của fan nữ đã lo, những khoản bồi thường khác Tiền Xán không cần, anh chỉ đưa ra một yêu cầu với gia đình cô ta là trong tương lai không được dùng bất cứ hình thức nào để làm rộ lên chuyện này, người nhà kia cũng đồng ý với yêu cầu này của Tiền Xán.
Chuyện này chắc chắn vẫn có ảnh hưởng nhất định đến Tạ Dư An, tuy rằng Ngỗi Chính Côn đã cấm những người khác trong đoàn phim bàn luận về chuyện này, thế nhưng Tiền Xán là một người sống, còn là một trong hai nam chính, trong một tuần tới sẽ không xuất hiện ở phim trường, ngày hôm đó tiếng động xe cứu thương đưa Tiền Xán đi cũng không hề nhỏ, cho nên dù bên ngoài mọi người không bàn luận, thế nhưng ở nơi riêng tư thì mọi người đều biết ít nhiều những gì đã xảy ra.
Kết quả chính là trong khoảng thời gian Tiền Xán không có ở đây, một số nghệ sĩ nam và nhân viên trong đoàn phim đều chủ động “tránh” Tạ Dư An, trong số đó có người đã từng tính toán muốn làm người thứ ba để chia rẽ quan hệ giữa Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành là Lăng Đông Vũ trốn ghê nhất.
Tạ Dư an ngược lại không cảm thấy gì, lợi tới hại tránh đều là bản năng của con người, những người thực sự có mối quan hệ tốt với cậu trong đoàn cũng không bởi vì chuyện của Tiền Xán mà xa lánh cậu, thậm chí có đôi lúc Tạ Dư An còn cố tình chào hỏi Lăng Đông Vũ để dọa cậu ta.
Tiền Xán ở bệnh viện không bao lâu, chờ sau khi cắt chỉ liền từ bệnh viện trở về đoàn phim, hôm đó Tạ Dư An đi đón anh, Ngỗi Chính Côn cũng đi.
Trên đường đi, Tiền Xán và Ngỗi Chính Côn nói chuyện với nhau, anh cười cười hỏi ông ta: “Đạo diễn Ngỗi, tôi còn đồ để mặc không? Nếu không thì tôi vẫn có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày phải không?”
“Mơ đẹp lắm, trang phục mới đã làm cho cậu rồi.” Ngỗi Chính Côn cũng đùa, “Ngày mai cậu phải bắt đầu quay phim rồi.”
“Hầy, sớm biết vậy thì tôi đã ở thêm nhiều ngày nữa rồi mới ra.” Tiền Xán thở dài, “Ngoài việc chỉ được ăn một chút đồ ăn loãng thì ở trong bệnh viện rất thoải mái, tôi vẫn hơi tiếc vì phải xuất viên.”
Tạ Dư An nghe đến đó thì hơi buồn cười: “Chứ không phải là vì y tá Lâm của anh à?”
Y tá Lâm là người đã đổi thuốc cho Tiền Xán ngày đó, cũng là y tá chịu trách nhiệm cho tình trạng của Tiền Xán khi nhập viện, sau khi nghe Tạ Dư An nói những lời đó thì Tiền xán lập tức mở to hai mắt rồi nói:” Chân này, dù có thế nào thì cậu cũng đừng nhắc đến y tá Lâm, cậu vừa nhắc tới cô ta thì tôi liền có cảm giác ngay giây tiếp theo cô ta sẽ muốn tiêm cho tôi đó”
Tạ Dư An nhíu mày không nói gì, cậu cảm thấy Tiền Xán có thái độ hơi vi diệu với y tá Lâm, nhưng tiếc là Thẩm Trọng Thành không có ở đây, nếu không thì Tạ Dư An còn có thể tìm anh để nói chuyện.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới Thẩm Trọng Thành thì cảm xúc của Tạ Dư An có chút giảm sút, cậu và Tiền Xán xảy ra chuyện cho nên tiến độ của đoàn phim cũng bị trì hoãn, mà chờ khi các cảnh quay được quay hoàn thành thì bọn họ còn phải đến sa mạc Gobi ở hơn nửa tháng, tính ra thì cậu và Thẩm Trọng Thành phải đợi ít nhất là một tháng sau mới có thể gặp nhau.
Buổi tối lúc nói chuyện tầm phào hàng ngày với Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An nói với anh rằng: [Tiền Xán đã xuất viện rồi anh. ]
Thẩm Trọng Thành hỏi thăm Tiền Xán: [Thân thể của anh ta hồi phục thế nào rồi? ]
Tạ Dư An nói: [Rất tốt ạ, đã cắt chỉ rồi, em cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói Tiền Xán trong một tháng này không vận động mạnh thì sẽ không sao, nhưng mà kế tiếp bọn em phải đến sa mạc Gobi quay nên có lẽ sẽ gian khổ một tí, còn phải cưỡi ngựa nữa, không biết Tiền Xán có thể dùng diễn viên đóng thế hay không. ]
Ngay sau khi gửi câu này, Tạ Dư An lại bổ sung: [Em nghĩ là không thể dùng. ]
Nguyên nhân không thể dùng là gì, trong lòng Thẩm Trọng Thành cũng hiểu rõ mà không cần Tạ Dư An phải chỉ ra____Nếu như Tiền Xán muốn dựa vào bộ phim 《 Kinh Uyên Lục 》 để tranh giải ảnh đế, vậy thì bộ phim này anh ta phải ít dùng hoặc thậm chí không cần đến diễn viên đóng thế.
Thật ra Tạ Dư An vẫn hy vọng Tiền Xán có thể dùng diễn viên đóng thế, nhưng điều này không phải vì cho bản thân cậu, mà là vì lo lắng cho cơ thể của Tiền Xán.
Thẩm Trọng Thành nói với Tạ Dư An: [Nếu thật sự không được thì có thể để bác sĩ đi cùng, như vậy có thể tùy lúc chăm sóc tình trạng thân thể của Tiền Xán, anh sẽ để bác sĩ riêng của chúng ta đến đấy, thuận tiện để anh ta xem em một chút, hoàn cảnh ở sa mạc anh không quá yên tâm về em. ]
Lúc đầu Tạ Dư An có hơi lờ mờ, thế nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, tình huống như nhà họ Thẩm, có vài bác sĩ riêng cũng không phải chuyện lạ.
[Vâng ạ. ] Tạ Dư An đồng ý, tiện thể nói với Thẩm Trọng Thành rằng thời gian quay phim của đoàn có thể sẽ bị kéo dài. [Có thể phải chậm một chút em mới về Hoa Thành được. ]
Thẩm Trọng Thành nói: [Không sao, em chỉ cần an toàn quay cho xong là được, à đùng rồi, có lẽ là quá nhớ em cho nên mấy ngày nay anh luôn mơ về em khi ngủ. ]
Điều thú vị nhất khi yêu xa là gì? Đương nhiên là nghe người yêu nói ra lời âu yếm.
Yêu xa không giống như tình yêu thông thường, các cặp đôi khác có thể gặp mặt, hẹn hò, hoặc là tiếp xúc thân thể để phát triển tình cảm, thế nhưng khi hai người cách xa nhau hàng ngàn dặm, nếu không thể nhìn thấy đối phương đang làm gì mỗi ngày thì sẽ không có cảm giác an toàn, mà khi nghe người mình yêu nói nhớ mình, mơ thấy mình thì trái tim sẽ có cảm giác rung động ngọt ngào, chỉ có người đã trải nghiệm mới có thể hiểu rõ.
Vì vậy mà dưới tình huống này Tạ Dư An cũng không phát hiện được, cậu mím môi cười, tiếp đó hỏi Thẩm Trọng Thành: [Anh mơ thấy gì về em vậy?” ]
Thẩm Trọng Thành lập tức trả lời lại bốn chữ: [Anh không nhớ rõ, ngoại trừ giấc mơ ngày hôm qua. ]
Tạ Dư An tiếp tục hỏi anh: [Vậy hôm qua anh mơ thấy cái gì? ]
Thay vì trả lời câu hỏi của Tạ Dư An, Thẩm Trọng Thành lại phổ cập kiến thức cho cậu: [Cục cưng à, em có biết không? Lúc chúng ta đi vào giấc ngủ, không phải tất cả các khu vực của não bộ đều ngủ cùng lúc, sự gia tăng acetylcholine đặt vỏ não ở trạng thái kích thích tương tự như sự tỉnh táo, thậm chí tự kiểm soát ở một mức độ nào đó, nói cách khác, “Ngày nghĩ gì, tối mơ nấy” chính là chỉ giấc mơ có thể nhớ được. ]
Lần đầu Tạ Dư An nghe thấy cách nói này, cậu cũng không biết anh đang nói sự thật hay là bịa chuyện, thế nhưng theo độ hiểu biết của cậu về anh thì Thẩm Trọng Thành tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện này mà không có lý do.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Thẩm Trọng Thành liền nói cho cậu biết tối qua anh đã mơ thấy gì: [Tối qua anh mơ thấy em đã quay phim xong, sau đó chúng ta và đám người Nghiêm Lâm, Tiền Trấn Xuyên cùng nhau liên hoan, chi tiết mà anh nhớ nhất là em ngồi bên cạnh anh xong lén sờ vào cơ ngực của anh, vừa sờ vừa nói là, “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, để em sờ xem ngực của anh có lớn lên hay không”, mà anh thì không dám giãy giụa, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể bị em ăn hiếp. ]
Tạ Dư An: [??? ]
Tạ Dư An hỏi Thẩm Trọng Thành: [Anh mơ cái gì vậy hả? Em là người như thế sao? ]
Thẩm Trọng Thành nói: [Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, có lẽ là vì trước đây em làm thế quá nhiều, cho nên mỗi giây mỗi phút anh đều lo lắng sau khi em trở về sẽ làm nhục và giày vò anh như thế nào. ]
Tạ Dư An nói một cách tàn nhẫn: [Tỉnh đi, anh còn chưa tỉnh ngủ đấy, dù có thật sự ngày nghĩ gì đêm mơ nấy thì đó cũng là do anh ao ước em làm thế với anh mà thôi. ]
Thẩm Trọng Thành: [? ]
Thẩm Trọng Thành cũng hỏi cậu: [Anh là người như thế sao? ]
Tạ Dư An hỏi ngược lại: [Bộ anh không phải hả? ]
Thẩm Trọng Thành bắt đầu đe dọa: [Gà con này, em mà cứ chíp chíp mãi là anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện ông già đẩy xe đấy. ]
Núi cao hoàng đế xa, những lời đe dọa của Thẩm Trọng Thành đối với Tạ Dư An mà nói thì còn không có lực uy hiếp bằng tổ hậu cần của đoàn phim nói với cậu rằng bữa trưa ngày mai sẽ không có phần của cậu, vì vậy mà cậu nói với Thẩm Trọng Thành: [Tốc độ đê, em muốn nghe anh kể chuyện ông già đẩy xe, cái mông của em cũng đã vểnh lên rồi đây này. ]
Thẩm Trọng Thành không có động tĩnh gì trong vài giây, một lát sau mới gõ chữ trả lời Tạ Dư An: [Cục cưng, em thay đổi rồi, lúc mới quen em thuần khiết như một đứa trẻ ấy. ]
Tạ Dư An nhìn thời gian, cũng đã gần đến giờ đi ngủ cho nên cậu liền trở thành gã cặn bã: [Ngủ đi bé cưng, mơ được thì cái gì cũng có, ngủ ngon, yêu anh nà. ]
Thẩm Trọng Thành gửi sang cho cậu tấm meme đội nón xanh: [Mau trở lại nha, anh còn yêu em, ngủ ngon. ]
Một tuần sau, cảnh quay của đoàn phim 《 Kinh Uyên Lục 》 tại Lệ Trấn đã kết thúc hoàn toàn, mọi người ngồi máy bay đi đến điểm lấy cảnh cuối cùng____sa mạc Gobi., bọn họ ở một trấn nhỏ gần xa mạc tên là trấn Cương Mã.
Trấn Cương Mã không có sân bay, bọn họ xuống máy bay trong thành phố và thuê một vài chiếc xe buýt, tiếp đó lái mấy tiếng mới tới được nơi đó, mà trấn Cương Mã cũng không thể có khách sạn thật lớn cho toàn bộ người của đoàn phim ở lại, cho nên đoàn phim chỉ có thể cố hết sức tìm vài homestay để ở, để mọi người tách nhau ra, thế nhưng Tạ Dư An vẫn ở chung với Tiền Xán, cùng ở chung với họ còn có bác sĩ riêng họ Lâm của Thẩm Trọng Thành.
Tiền Xán biết Thẩm Trọng Thành tính để bác sĩ riêng của nhà họ Thẩm đến chăm sóc sức khỏe cho anh thì cảm thấy được thương mà sợ, vô cùng căng thẳng chạy đi tìm Tạ Dư An nói chuyện: “Này cũng quá long trọng đi?”
Tạ Dư An giải thích với Tiền Xán: “Không sao đâu, Trọng Thành cũng không quá yên tâm về tôi, anh ấy cảm thấy hoàn cảnh sống ở đây hơi khó khăn cho nên sợ tôi bị bệnh.
Một trong những khí hậu đặc trưng nhất của sa mạc là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, đây cũng không phải là vấn đề có thể tùy tiện nói đùa, hơn nữa bão cát ở đây cũng lớn, dù cho cảm thấy mình da dày thịt béo như Tiền Xán cũng cảm thấy khuôn mặt bị ánh mặt trời nướng khét một lớp da khi chỉ đến được mấy tiếng, nếu không dùng tấm vải mỏng để bao quanh miệng mũi thì rất dễ hít phải cát và bụi, không thể giữ ấm và tránh cảm lạnh cũng sẽ rất dễ bị bệnh.
“Điều này cũng đúng, mặc dù hoàn cảnh ở đây hơi kém một chút, thế nhưng phong cảnh rất tuyệt vời.” Tiền Xán gật đầu, hào hứng nói với Tạ Dư An, “Tôi nghe những người trong trấn nói rằng vài ngày nữa ở đây hình như sẽ có một trận mưa sao băng, hôm đó người dân của trấn sẽ tổ chức lễ hội lửa trại, đạo diễn Ngỗi nói sẽ cho mọi người nghỉ vào ngày hôm đó để mọi người cùng nhau đi chơi.”
Tạ Dư An nghe vậy cũng có chút mong đợi: “Thật không?”
“Thật.” Tiền Xán nói, “Mặc kệ có mưa sao băng hay không thì dù sao lễ hội lửa trại cũng sẽ có, đến lúc đó chúng ta cũng kéo bác sĩ Lâm đi chung đi.”
“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn đi.” Tạ Dư An vui vẻ đồng ý, thế nhưng cậu nghe ra giọng điệu của Tiền Xán khi nhắc đến bác sĩ Lâm rất quen thuộc thì thấy rất lạ, “Í, Xán Nhi, anh với bác sĩ Lâm rất thân quen sao?”
“Đúng vậy, không phải lúc ngồi xe buyết đến trấn Cương Mã cậu vẫn luôn ngủ sao? Tôi không có người để nói chuyện nên thấy rất chán, cho nên tôi đã chơi đấu địa chủ với bác sĩ Lâm và đạo diễn Ngỗi, cũng không biết đạo diễn Ngỗi trúng tà gì, gần như đều cầm hết địa chủ, tôi và bác sĩ Lâm một đường chỉ lật được nông dân, cho nên chúng tôi đã thiết lập được một tình hữu nghị cách mạng sâu sắc. ”
Tạ Dư An: “…”
“Với cả tôi cảm thấy bác sĩ Lâm nhìn rất quen.” Tiếp sau đó Tiền Xán lại lặng lẽ meo meo với Tạ Dư An, “Tôi nghe nói bác sĩ Lâm cũng thích lướt mạng đấy.”
Lúc nghe Tiền Xán nhắc như vậy thì Tạ Dư An cũng nói: “Anh đừng nói, mặc dù đây là lần đầu tôi gặp bác sĩ Lâm, thế nhưng tôi cũng cảm thấy anh ta có chút quen.”
“Đúng không? Cậu cũng cảm thấy vậy à.” Tiền Xán vỗ vai Tạ Dư An, “Lúc nào rảnh thì cùng nhau chơi đấu địa chủ đi.”
Bình luận