Tạ Dư An không biết Thẩm Trọng Thành nghe được tin đồn này ở đâu, hay là những người khác thật sự đã gặp phải tình trạng như vậy, nhưng cậu vẫn rất tin tưởng trợ lí của mình, cho nên vừa nghe vậy đã theo phản xạ mà giải thích thay Hồ Tiêu.
Hồ Tiêu là lúc đầu do Tất Đông Thụ dẫn đến làm trợ lí cho cậu, là một chàng trai chất phát sinh ra ở nông thôn, thái độ làm người cũng rất đàng hoàng đáng tin cậy, căn bản không phải cái loại ăn cây táo rào cây sung như Thẩm Trọng Thành nói.
Hơn nữa Tất Đông Thụ rất quan tâm đến Tạ Dư An, anh đã giúp cậu thu xếp một đoàn đội vô cùng hết lòng với mình, nếu như Hồ Tiêu thật sự không đáng tin thì Tất Đông Thụ sẽ không đưa cậu ta cho cậu đâu.
Mà khoảng thời gian xảy ra bê bối, Tạ Dư An tạm ngưng tất cả các hoạt động, chính mình chỉ có thể trốn trong biệt thự đợi tình hình trôi đi, bởi thế mà cậu đã cho Hồ Tiêu về nhà nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng giờ chuyện đẩy Kha Tài Cảnh đã được xử lí cho nên Hồ Tiêu vội vàng xếp đồ trở về đợi Tạ Dư An sai vặt, trung thành không chịu nổi.
“Trước kia em đi quay phim đều là do Tiểu Hồ thu dọn hành lí cho em, cho tới giờ em chưa từng thiếu món đồ nào cả, càng đừng nói quần áo hay áo lót các thứ.” Tạ Dư An cầm điện thoại, một bên gọi cho Hồ Tiêu bảo cậu thu dọn đồ trong biệt thự, một bên nhìn về phía Thẩm Trọng Thành mà nói, “Hơn nữa biệt thự của em đều là do một tay cậu ấy xử lí, rất đáng yên tâm.”
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành sau khi nghe Tạ Dư An nói xong thì lại không yên tâm chút nào, ngược lại hơi nâng cao giọng mà nói: “Em chưa từng mất đồ gì hết sao?!”
Tạ Dư An thành thật trả lời: “Không có đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Trọng Thành im lặng vài giây, sau đó cắn răng nói, “Hành lí của em cứ để cậu ta gửi sang đây đi.”
Tạ Dư An nghĩ biểu hiện của Thẩm Trọng Thành có hơi kì quái nhưng cũng không có nghĩ nhiều, mà lúc Tất Đông Thụ đột nhiên gọi đến thì cậu nói với Thẩm Trọng Thành mình phải đi tiếp điện thoại sau đó đi ra phía ban công.
Chờ Tạ Dư An đi khỏi, Thẩm Trọng Thành liền lấy di động mở wechat lên, kéo đến phần bạn tốt sau đó gửi tin nhắn cho số liên lạc có tên là “Giao dịch dơ bẩn”: [?]
Người nọ trả lời lại rất nhanh: [Ông chủ Thẩm lại tới mua đồ sao? ^^ ]
Thẩm Trọng Thành thấy người này còn có mặt mũi mà chơi icon liền tức điên, anh trả lời lại như phun lửa: [ Tao mua cái đm mầy ấy!]
Giao dịch dơ bẩn hỏi anh: [Là sao? Tự dưng lại chửi tôi?]
Gã còn không biết xấu hổ mà hỏi lại?!
Thẩm Trọng Thành bụp bụp mà gõ chữ, chỉ hận không thể bắt người này lại đập một trận: [Thứ mày bán cho tao không phải áo sơ mi của Tạ Dư An!]
[Sao lại không phải? Tôi buôn bán rất uy tín, đừng có trẻ con như vậy được không? ]
[Cút!]
Thẩm Trọng Thành lười trình bày với cái thằng đấy, cái tên giao dịch dơ bẩn này là anh quen trên weibo, gã nói mình là trợ lí của công ty giải trí Thụy Phong, có thể lấy được đồ tùy thân của các ngôi sao diễn viên của Thụy Phong lúc đi quay phim, còn có thể lấy được đồ vật hay đạo cụ quay chụp các loại, trên weibo có hơn 100k lượt fl, Thẩm Trọng Thành cũng rình rập cái weibo này được một khoảng thời gian, cảm thấy người này rất đáng tin nên hỏi gã có thể lấy được một cái áo sơ mi của Tạ Dư An hay không.
Giao dịch dơ bẩn thề non hẹn biển cam đoan rằng không thành vấn đề, Thẩm Trọng Thành mua của gã một cái, nghe nói là Tạ Dư An đã mặc lúc còn trong đoàn phim 《 Trở lại Trường An 》, giao dịch dơ bẩn nói gã đã mua nó lúc cái áo sơ mi này được mang đi giặt, giá là năm nghìn NDT, Thẩm Trọng Thành không chớp mắt mà vung tiền mua về, sau đó đặt lên gối hàng ngày đều ngủ cùng, kết quả Tạ Dư An lại vừa mới nói cái gì?
Tạ Dư An nói cậu chưa từng bị mất quần áo!
Giao dịch dơ bẩn thấy Thẩm Trọng Thành nổi nóng, cũng trực tiếp đâm thủng da mặt luôn, gã giễu cợt nói: [Ha Hả, tôi bán lâu như vậy cũng sẽ không bán hàng giả, mọi người đều là giao dịch trên wechat, vốn là đồng râm lại còn có thể chửi nhau như vậy được sao? hơn nữa người bán dây cap như ông cũng dám phá tôi? Với cả mới có năm nghìn đã nghĩ sẽ có được áo sơ mi của Tạ Dư An hả? Nằm mơ đi! cút! ]
Đồng râm? Đồng râm gì?
Thẩm Trọng Thành thấy hai chữ này thì sửng sốt một chút, chờ anh ta trả lời lại giao dịch dơ bẩn thì mới phát hiện đối phương đã chặn mình rồi.
“Đm!”
Thẩm Trọng Thành thấp giọng chửi một tiếng, đang muốn đập điện thoại thì lại thấy Tạ Dư An nghe điện thoại xong đã trở về rồi, anh sợ Tạ Dư An thấy mình có khuynh hướng bạo lực gia đình thì sẽ có ấn tượng xấu, cho nên cố gắng để tay lại vị trí cũ, chẳng qua sắc mặt u ám lại không có cách nào biến đổi được.
………
Tạ Dư An nhìn sắc mặt của Thẩm Trọng Thành tối tăm vô cùng, không biết vì sao cậu chỉ mới ra ngoài nhận điện thoại xong quay lại thì Thẩm Trọng Thành đã biến thành cái dạng này, chẳng lẽ là vì cậu tránh mặt Thẩm Trọng Thành để nghe điện thoại nên mới khiến anh không vui sao?
Tạ Dư An biết có vài người mắc bệnh tâm lí quá nhạy cảm, ví dụ như nghe điện thoại mà tránh chỗ khác sẽ nghĩ nội dung cuộc điện thoại kia có phải không để cho người đó nghe được hay không, sẽ có cảm giác không được tín nhiệm và vô cùng tức giận. Tạ Dư An không biết Thẩm Trọng Thành có phải người như vậy hay không, vì Thẩm Trọng Thành hiện giờ chỉ là bên ngoài có chút phóng khoáng, còn lại không có bất kì khuyết điểm gì, cho nên Tạ Dư An cẩn thận mở miệng: “Anh Thẩm… anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Trọng Thành trả lời cứng ngắc, chuyện mất mặt như vậy không thể để cho ai biết____ nhất là Tạ Dư An.
Tạ Dư An nghe giọng nói của anh đột nhiên lạnh băng khiến tim cậu như ngừng đập trong phút chốc.
Vừa rồi Tất Đông Thụ gọi cú điện thoại kia là để báo với cậu ngày mai nhất định phải đến công ty một chuyến, dù sao cũng vì sự kiện đẩy người mà cậu quyết định rời đoàn phim 《 huyễn ca 》, không quay tiếp nhưng vẫn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, trước mắt cậu cũng không phải ảnh đế hay người có tiếng nói gì, cho nên những chuyện như dính đến hợp đồng nhất định phải đến công ty nói chuyện.
Tất Đông Thụ gọi không chỉ nói mỗi chuyện này, ngoài ra vẫn còn một chuyện quan trọng nữa nói với Tạ Dư An ____ cậu đã chuẩn bị đủ tiền chưa.
Nói là chuẩn bị, nhưng thực chất mọi người đều biết, dù cho Thẩm Trọng Thành nói muốn đem Bugatti Divo bốn mươi nghìn cho cậu, lại còn dẫn cậu vào sống ở khu nhà cao cấp, thế nhưng Tạ Dư An không có khả năng đem xe với nhà ở mà bán đi, cho nên tình hình tài chính bây giờ một đồng cũng không có, muốn có phải vay Thẩm Trọng Thành.
Tạ Dư An sau khi cúp máy đã nghĩ sẽ hỏi vay Thẩm Trọng Thành mười triệu, nhưng khi thấy sắc mặt của Thẩm Trọng Thành đn kịt liền không biết phải mở miệng như nào, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra con số thật sự, dù sao hiện giờ cậu không có mười triệu là sự thật, cũng không có cách nào xoay sở…. ít nhất… cậu vẫn không muốn lại nợ thêm Liễu Tiễn Ninh đồng nào.
“Không được.”
Lúc Thẩm Trọng Thành nói ra câu này, Tạ Dư An cũng không bất ngờ lắm, dù sao đây cũng không phải là con số nhỏ.
“Vậy có thể____”
Tạ Dư An sửa lại, muốn hỏi có thể vay trước năm triệu không thì Thẩm Trọng Thành đã đưa một cái thẻ đến trước mặt cậu, cay mày chậm rề rề nói: “…..Anh tạm thời chỉ có thể cho em mượn nhiêu đây thôi, mật mã là sinh nhật em.”
“Vâng, được rồi, cảm ơn anh.” Tạ Dư An nhận tấm thẻ, cũng không hỏi bên trong có bao nhiêu tiền.
Thẩm Trọng Thành vẫn còn cau mày, liếc nhìn Tạ Dư An, há miệng nói: “Em cứ dùng trước bấy nhiêu đi, anh cuối tuần có thể cho em nhiều hơn.”
Tạ Dư An cũng chỉ cười đáp lại: “Dạ.”
Thế nhưng Tạ Dư An vừa nói “dạ” xong thì đã bị Thẩm Trọng Thành nhẹ nhàng ôm vào lòng, anh nói bằng giọng vô cùng áy náy, buồn kinh khủng: “Cục cưng, xin lỗi.”
Tạ Dư An bị Thẩm Trọng Thành bất ngờ xin lỗi khiến cho không hiểu ra làm sao, Thẩm Trọng Thành không có khả năng cho cậu vay mười triệu cơ mà trong lòng cậu một câu oán hận cũng không có, nhưng khi nhìn bộ dáng hiện giờ của Thẩm Trọng Thành lại khiến cậu áy náy hơn.
Tạ Dư An không thể làm gì khác ngoài vỗ vỗ vào lưng Thẩm Trọng Thành, tùy tiện an ủi: “Không sao, không sao đâu mà…”
An ủi rồi lại an ủi, hai người an ủi đến mức lăn lên giường, đương nhiên là bọn họ vẫn như trước cái gì cũng không có làm, Thẩm Trọng Thành vẫn đúng đắn giống như khi ở trên du thuyền, chỉ đúng đắn ôm Tạ Dư An ngủ mà thôi.
Sáng hôm sau Tạ Dư An thức dậy vào lúc mười giờ, Thẩm Trọng Thành đã không còn ở nhà.
Thế nhưng anh vẫn để lại giấy nhắn bên giường cho Tạ Dư An, nói là đám người Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lam, Đàm Tử Dục mới vừa thu mua Ánh Quang, sáng hôm nay có một cuộc họp hội đồng vô cùng quan trọng, thấy cậu ngủ ngon quá nên không có gọi, bữa sáng đã chuẩn bị cháo bí đỏ đang giữ ấm trong bếp, nói cậu sau khi tỉnh dậy có thể trực tiếp ăn, bởi vì bận quá nên không cùng ăn với cậu được nên thấy rất có lỗi, về sau sẽ đền bù cho cậu.
Cơ mà Tạ Dư An không quá để ý chuyện này, kim chủ như Thẩm Trọng Thành lại ăn nói kĩ lưỡng thuật lại mọi việc với xin lỗi vì không ăn sáng được với cậu quả thật là sinh vật hiếm thấy, Tạ Dư An thậm chí còn có cảm giác vị trí thân phận của hai người như sai rồi.
Rốt cuộc đến khi Tạ Dư An mở điện thoại ra, thấy Thẩm Trọng Thành nhắn cho cậu cái tin trên wechat, nói cậu sau khi thức dậy không được quên ăn sáng, khiến trái tim cậu bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Cậu cầm di động muốn gửi tin nhắn lại cho Thẩm Trọng Thành, nói rằng cậu đã dậy rồi, cháo bí đỏ anh chuẩn bị cũng rất ngon.
Thế nhưng khi Tạ Dư An gõ xong lại sợ làm phiền đến công việc của Thẩm Trọng Thành nên cuối cùng vẫn không gửi đi, định chờ lát nữa đến giờ cơm trưa khoảng mười hai giờ thì trực tiếp gọi sang là được, lúc đó Thẩm Trọng Thành có lẽ đang nghỉ ngơi.
Rời khỏi giao diện wechat, Tạ Dư An thoáng nhìn lên chiếc thẻ ngân hàng trên tủ đầu giường mà ngày hôm qua Thẩm Trọng Thành đưa cho cậu, liền muốn tra một chút rốt cuộc Thẩm Trọng Thành đã bỏ bao nhiêu tiền vào đấy.
Hai phút sau, Tạ Dư An đăng nhập vào ngân hàng trên web, nhìn số dư hiển thị đến chín con số liền rơi vào trầm mặc.
Số dư tài khoản trong thẻ của Thẩm Trọng Thành là 9999999. 99, chỉ kém mười triệu có một đồng!.
Tạ Dư An không hiểu, cái này với cho cậu vay mười triệu khác nhau chỗ nào? Cậu nhớ tới vẻ mặt áy náy vô cùng tối qua của Thẩm Trọng Thành khi nói không có khả năng cho cậu vay mười triệu, lại càng cảm thấy suy nghĩ của kim chủ mình thật sự quá khó đoán.
Thế nhưng Tạ Dư An không biết Thẩm Trọng Thành có áy náy thật, bởi vì anh gần đây vừa thu mua Ánh Quang lại vừa mua nhà ở chung cư, vốn lưu động hiện nay tốn không ít, tuy rằng anh ta có tiền thật nhưng toàn bộ tài sản đa phần đều là bất động sản, trong vòng một tuần không thể chi ra 90 triệu cho Tạ Dư An được, cho nên rút con số dự định xuống còn 9,9 triệu.
Thẩm Trọng Thành đã quyết định ở bên cạnh Tạ Dư An thật lâu thật lâu, mà mười triệu có một số 1 nên anh cảm thấy đây là điềm xấu, không thể cho Tạ Dư An chính xác nhiêu đó được.
Ai mà ngờ có một ngày chỉ có 90 triệu mà anh cũng không lấy ra được?
“Tui thật sự nghèo ghê.”
Bình luận