Dụ dỗ lồ lộ như vầy quả thật còn quê hơn cả Thẩm Trọng Thành, nhưng Tạ Dư An nghĩ nếu như Vưu Dương không dùng trò này áp dụng lên cậu thì sẽ có rất nhiều người trúng chiêu.
Bởi vì Vưu Dương thật sự rất được, khuôn mặt đẹp trai lại hết sức trẻ, mặc trên người một bộ vest màu nâu sẫm, cổ áo và ống tay áo hơi lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng, vừa cười rạng rỡ vừa đi đến người đối diện giống như bạn tốt đã nhiều năm không gặp, hèn chi có tạp chí nói anh ta cười rộ lên giống như ánh mặt trời ấm áp.
Anh ta vẫn còn có chút thở gấp, hô hấp có chút loạn, khiến bạn nghĩ anh ta nhìn thấy bạn cho nên rất ngạc nhiên và vui mừng là một chuyện, lại còn khiến cho bạn nghĩ anh ta ngưỡng mộ một ngôi sao nhỏ như bạn từ rất lâu thì lại càng đỉnh.
Vì vậy mà Tạ Dư An nghĩ nếu như trước kia Vưu Dương tiến vào giới giải trí thì nói không chừng đã thành ảnh đế rồi____ ít ra…với tài lực của anh ta thì mua một cái cúp ảnh đế Kim Kê cũng không phải khó. Vưu Dương vờ vịt không có bất cứ vấn đề gì, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh ta không biết Liễu Tiễn Ninh với cậu thật ra đã có xích mích. Mà Vưu Dương hiện tại chắc vẫn chưa biết Liễu Tiễn Ninh đã sớm đem cái âm mưu của anh ta lật đổ rồi.
Hơn nữa Tạ Dư An hôm nay tới đây cũng chỉ để nghe chính miệng Liễu Tiễn Ninh nói ra tên của anh ta thôi, thuận tiện sau này còn đề phòng chút chứ không phải tới đây làm quen với anh ta, với cả bây giờ Tạ Dư An còn bận đi dỗ Thẩm Trọng Thành nữa.
Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành càng đi càng xa, rõ ràng tức giận không nhẹ, cậu thoáng nhìn theo bóng lưng Thẩm Trọng Thành rồi hời hợt nói với Vưu Dương: “Ngại quá, tôi bây giờ không rảnh, lần sau sẽ ký cho anh nhé?”
Đây là những lời phải nói khi muốn từ chối kí tên cho fan của mình, trước đây Tất Đông Thụ muốn cậu nhớ kĩ nhưng cậu một chữ cũng không nghe lọt, ấy vậy mà giờ lại theo phản xạ nói ra những lời này, nói xong là có thể đi rồi.
Vưu Dương sau khi nghe Tạ Dư An nói thì hơi nheo mắt lại, Tạ Dư An tối nay đến đây không có đặc biệt ăn diện gì, chỉ mặc một cái áo lông cao cổ màu xám tro, vài cọng tóc đen tản ra hai bên thái dương, đuôi tóc hơi vểnh lên, đứng dưới ngọn đèn lồng có chút lờ mờ khiến phần lạnh lùng mà cậu mang đến tan ra không ít, bộc lộ sự trẻ trung và đơn thuần ở cái tuổi thuộc về cậu.
Thấy Tạ Dư An tính rời đi thì Vưu Dương theo phản xạ mà giơ tay ra kéo cổ tay Tạ Dư An, lúc bàn tay chạm được vào làn da ấm áp trắng mịn ấy khiến anh ta nhịn không được mà siết chặt, để lại trên cổ tay trắng nõn một đường lằn hồng hồng.
Tạ Dư An bị anh ta siết đau nên xoay người hất tay của anh ta ra.
Nhưng Vưu Dương cũng không có xin lỗi Tạ Dư An vì anh ta không có mù, làm sao không nhìn ra được ánh mắt của Tạ Dư An vẫn mãi đuổi theo cái tên Thẩm Trọng Thành kia, vì vậy liền hỏi Tạ Dư An: “Tại sao lại không rảnh?”
Anh ta coi trọng Tạ Dư An, cũng không ngại quá trình theo đuổi một đoạn tình cảm “lãng mạn”, nhưng nếu Tạ Dư An không muốn thì anh ta cũng chỉ cần kết quả cuối cùng là đủ.
Tạ Dư An thấy Vưu Dương không giả bộ nữa thì xoa xoa cổ tay của mình, nhíu mày nói: “Tôi muốn đi với người giàu có.”
Vưu Dương:?
Đã là người đẹp thì dù có cau mày hay đáy mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn thì cũng vô cùng đẹp mắt, nếu Tạ Dư An mà không sở hữu khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo như này thì cũng sẽ không nổi tiếng nhanh đến như vậy, thế nhưng lời cậu nói ra lại làm cho Vưu Dương có chút không thích nghe.
“Người giàu có?” Vưu Dương quay đầu chỉ về hướng Thẩm Trọng Thành rời đi mà cười lạnh một tiếng: “Anh ta sao?”
Tạ Dư An không nói một lời, chỉ hờ hững nhìn Vưu Dương, fan hâm mộ đều nói cậu ta có một đôi mắt biết nói, Vưu Dương cũng cho là vậy, thứ anh ta yêu nhất trên gương mặt của Tạ Dư An chính là đôi mắt sáng trong rõ ràng này.
Nhưng đôi mắt đang nhìn thằng anh ta bây giờ chỉ thấy mỗi Thẩm Trọng Thành, trong mắt hiện lên một cái bóng, Vưu Dương lại từ đó mà đọc lên câu: “Nếu anh ấy không phải người giàu thì lẽ nào anh mới giàu sao?”
“Người giàu sao, anh cũng giàu, em cần bao nhiêu tiền?” Vưu Dương trực tiếp hỏi Tạ Dư An.
Vưu Dương không muốn dung tục tầm thường như thế này, anh ta là người thích chơi đùa, hiểu rõ mọi người đều là gặp dịp thì chơi, đa số người đồng ý ngủ với anh ta cũng là vì tiền, nhưng Vưu Dương tự nhận là một đại gia đẳng cấp thanh cao, trực tiếp nói về chuyện tiền bạc thế này vô cùng tổn hại đến hình tượng.
“Em trực tiếp sang Hằng Nhất đi, tiền vi phạm hợp đồng anh có thể giúp em đền, Hằng Nhất bên này cũng có thể ___”
Nhưng Tạ Dư An lại không rảnh nghe anh ta nói đống lời vô nghĩa cho nên liền hỏi lại Vưu Dương: “Anh có hơn mười dây sạc Iphone không?”
“… cho em một cái hợp đồng cao cấp nhất.” Vưu Dương dừng câu nói, vài giây sau cũng không thể tin nổi mà nói: “Em nói cái gì?”
Tạ Dư An lại hỏi: “Không có sao?”
Người bình thường làm sao có thể có hơn mười cái dây cap sạc? trừ phi là thương nhân buôn bán dây sạc thôi, hơn nữa dăm ba cái dây cap sạc anh ta vốn không để vào mắt, cho nên liền nói: “… Hiện tại không có, nhưng anh có thể đi mua.”
“Hầy.” Cho dù Vưu Dương cao hơn cậu nhưng Tạ Dư An vẫn là hơi nâng cằm lên, vẻ ngoài lạnh lùng đơn thuần lại tràn đầy vẻ khinh thường, “Đến hơn mười cái dây cap sạc anh còn chả có thì tính là người giàu gì chứ? Anh quá nghèo, đừng quấy rầy tôi đi với người giàu thoát khỏi nghèo khó.”
Nói xong, Tạ Dư An không chút lưu luyến mà xoay người đuổi theo Thẩm Trọng Thành.
Vưu Dương: “….”
Anh ta liền vô cùng buồn bực, lẽ nào Thẩm Trọng Thành có hơn mười cái dây sạc Iphone chính là một khoản tiền lớn sao?
Nhưng thực tế thì Tạ Dư An cũng không hiểu tại sao Thẩm Trọng Thành lại nói vậy, cơ mà Thẩm Trọng Thành có nhiều tiền thì cậu đã biết rồi, vì vậy liền phối hợp cùng với Thẩm Trọng Thành. Kết quả Vưu Dương lại bị hai người nói tới nói lui như vậy liền cho rằng giá tiền của dây sạc đã bị thổi phồng đến mức không thể nào tiếp nhận, thế nhưng chờ anh ta lấy điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện giá tiền vẫn thế, thậm chí mua sỉ còn khuyến mãi thêm mấy cái lại còn buồn bực thêm.
Mà Tạ Dư An bởi vì bị Vưu Dương ngăn cản đuổi theo Thẩm Trọng Thành nên chờ khi cậu thoát ra được thì người đã đi không chừa cái bóng.
Tạ Dư An mím môi, có chút nôn nóng, đang tính gọi điện thoại thì cậu lại bị một người đàn ông ôm lấy eo kéo vào WC___ cậu cũng không có giãy dụa vì khi dựa sát vào ngực của người này liền phát hiện đó là Thẩm Trọng Thành.
Người bình thường đều là thông qua mùi với âm thanh mà nhận ra người, thế nhưng Tạ Dư An lại không phải.
Bởi vì đầu của cậu bị cái cơ ngực bự ám mất rồi, cứ vậy mà nhận ra Thẩm Trọng Thành.
Sau đó hơi thở mùi gỗ tùng thuộc về Thẩm Trọng Thành nhàn nhạt truyền vào trong mũi cậu, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Trọng Thành: “Sao em không giãy dụa một chút?”
Thẩm Trọng Thành buông cậu ra, Tạ Dư An ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Trọng Thành, sau đó lại nhịn không được mà đỏ mặt___ cái việc nhận được người nhờ ngực bự này, nói ra cũng quá xấu hổ đi?
“Em nhận ra anh mà…” Tạ Dư An nhỏ giọng giải thích, về phần vì sao nhận ra thì cậu không có nói kĩ.
Thẩm Trọng Thành đối với câu trả lời của Tạ Dư An có vẻ không hài lòng lắm, thật ra anh vẫn trốn ở chỗ này nghe trộm cuộc nói chuyện của Tạ Dư An với Vưu Dương, anh ta làm sao có thể chạy xa mà để cái thằng Vưu Dương kia có cơ hội quen biết Tạ Dư An được?
Lúc Vưu Dương nắm lấy cổ tay Tạ Dư An thì anh ta suýt nữa đã nhịn không được mà xông ra, luôn ở trong góc mà hít thở sâu liên tục để đè xuống lửa giận, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vết hồng hồng trên cổ tay cậu thì mặc dù có chút ghen tị với cái thằng kia nhưng lại nhịn không được đau lòng ghê gớm.
Anh ta nắm lấy cổ tay cậu mà xoa xoa, có chút đau xót mà nói: “Chúng ta sáng nay cùng tỉnh lại trên một cái giường, thế nhưng đến tối em lại chủ động lôi kéo tay của người đàn ông khác, còn để cho người đàn ông thứ hai sờ mó em.”
Tạ Dư An: “…..”
Nói xong câu đó còn chưa đủ, Thẩm Trọng Thành đưa mắt nhìn thật sâu vào Tạ Dư An, gương mặt vẫn đẹp trai như vậy, mày hơi nhíu lại có phần sắc bén, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói lại hết sức bi thương: “Có phải vì anh không chịu làm tình nên không thỏa mãn được em không? vì vậy mà em liền tới nơi này tìm tình yêu mới?”
“…..”
Mấy thứ này đều là gì vậy?
Tạ Dư An suy nghĩ kĩ về câu nói đầu tiên của Thẩm Trọng Thành một lúc, mới nhớ được người đàn ông thứ nhất mà cậu chủ động lôi kéo là ai____ hình như là Liễu Tiễn Ninh, nhưng cậu chỉ kéo cánh tay của anh ta, còn cách một bộ quần áo lận á, vốn không có chạm vào nhau, mà cái câu sau lại càng khiến cậu nát óc suy nghĩ, nhớ là Vưu Dương chỉ nắm lấy cổ tay của cậu thôi, như thế nào vào miệng Thẩm Trọng Thành lại biến thành bị sờ mó?
Cơ mà không đợi cậu tiêu hóa xong cái đống này thì cái câu cuối cùng của Thẩm Trọng Thành càng khiến cậu có cảm giác không giải thích một chút là không ổn: “Gì mà tìm tình yêu mới, em chỉ là___”
“Tìm Vưu Dương?” Thẩm Trọng Thành hơi lên giọng, nhấn mạnh nói: “Gã đó chỉ là dân nghèo đến hơn mười cái dây sạc cũng không có.”
“Em tới tìm Vưu… Dương, không, cũng không phải.” Tạ Dư An quả thật không biết phải giải thích từ đâu, đống chuyện này quá rắc rối, “Nói ra rất dài dòng….”
“Không, anh không muốn nghe em giải thích, em nói gì anh đều tin, nhưng giải thích chính là che giấu, mà che giấu chính là sự thật.” Thẩm Trọng Thành lắc đầu, vùng giữa hai bên lông mày nhíu chặt, ” Em nói sẽ ở nhà chờ anh, lẽ nào đây là nhà của em sao?”
Tạ Dư An không nói nên lời.
Mà Thẩm Trọng Thành thấy cậu không nói lời nào lại càng thêm cảm giác mình nói đúng: “Ôi, em ngay đến giải thích cũng không chịu giải thích luôn.”
Tạ Dư An: “…..”
Không phải anh nói giải thích là che giấu, che giấu là sự thật sao?
Tạ Dư An không có cách nào giải thích được, Thẩm Trọng Thành lại tiếp tục hỏi cậu: “Em biết đây là đâu không? lúc chiều không phải đã nói với em đây là nơi không đúng đắn rồi sao? em biết rõ nơi này không tốt đẹp gì lại còn muốn đi.”
Thực tế mà nói, Thẩm Trọng Thành gọi nơi này là “không đúng đắn” ngay từ đầu là vì có Nhậm Văn Ký, ai ngờ phòng bị kĩ như vậy lại không phải chỉ phòng mỗi Nhậm Văn Ký mà còn tòi ra một Vưu Dương chờ phía sau nữa.
Mà Tạ Dư An lại càng khó giải thích nổi, cậu cũng không biết Thẩm Trọng Thành tới biệt thự Bamboo này, nếu như cậu biết… thì có đánh chết cũng sẽ không tới! Hơn nữa biệt thự Bamboo cũng không phải nơi đúng đắn gì, nơi được Thẩm Trọng Thành xem là đúng đắn cũng không có mấy chỗ, thế nhưng cậu biết nếu mà không dỗ được Thẩm Trọng Thành thì tối nay cậu đừng nghĩ đến việc sống yên ổn, cho nên cậu lập tức nhận sai, nói: “Vâng vâng vâng…. đều là em không tốt, em không nên gạt anh.”
Thẩm Trọng Thành được đà lấn tới: “Vậy em muốn bồi thường cho anh như nào đây?”
Tạ Dư An không nghĩ ra được, cậu thấy Thẩm Trọng Thành cái gì cũng không thiếu, vì vậy liền để cho anh ta chọn, “Anh muốn em làm gì em cũng đều đồng ý được không?”
Bình luận