Dark?

Chương 25

A+ A-
Tạ Dư An vội nhấn tắt điện thoại: ” Em nấu, đương nhiên là không thể ăn được rồi”

“Ồ____” Tất Đông Thụ nhướn mày, kéo dài tiếng: “Nhưng tôi lại cảm thấy ăn không tệ đi”

Hồ Tiêu đối với lời nói ám chỉ mờ ám của hai người họ hoàn toàn không biết gì cả, vẫn còn rất hồn nhiên mà hỏi: “Ăn ngon? Hai người đang nói cái gì mà ăn thịt ngon vậy?

“Lái xe của cậu cho tốt đi” Tất Đông Thụ nói với Hồ Tiêu, hắn vừa nói, vừa ngầng đầu liếc mắt nhìn lên tầng cao nhất của tòa chung cư Hoa Huy.

Mặc dù anh là người đại diện của Tạ Dư An, thế nhưng dưới tay vẫn còn dẫn dắt vài nghệ sĩ khác, đối với năng lực của Tạ Dư An mà nói thì lần thử vai này anh thật ra không cần đi theo cũng được, nhưng mà vẫn không thể yên lòng.

Thế nhưng hiện tại anh đã yên tâm rồi.

Bởi vì trước kia anh vẫn rất lo lắng chuyện giữa Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành, không ngờ cú điện thoại sáng nay đã xóa bỏ tất cả, lại còn bị thức ăn cho chó nhồi đến nghẹn.

Nhưng mà vẫn rất đáng mừng, ít ra, hai người họ hiện giờ giống như thật sự đang yêu đương, đoạn tình cảm này dù cuối cùng có thể bền lâu hay không thì hai người họ cũng đã có những kỉ niệm đẹp, việc này khác với mối quan hệ được hình thành bởi tiền tài và lăn giường.

Vì vậy Tất Đông Thụ chỉ ngắn gọn mà dặn dò Tạ Dư An: “Cẩn thận một chút”

Tạ Dư An ngoan ngoãn gật đầu, chuyện cậu và Thẩm Trọng Thành ở chung với nhau rất ít người biết đến, Tạ Dư An cũng không có ý định lớn tiếng thông báo.

Trừ cái đó ra Tất Đông Thụ sẽ không nói thêm gì nữa, vì anh ta biết Tạ Dư An đã hiểu rõ, sau đó, anh ta lấy từ một bên túi xách ra một xấp tài liệu, đưa cho Tạ Dư An và nói: “Đây là tất cả thông tin cơ bản của kịch bản, cậu hẳn là đã xem qua rồi? Lại làm quen một chút nữa đi.

“Vâng”. Tạ Dư An gật đầu nhận lấy tài liệu, lật tới phần của Trần Diệc, cậu ngày hôm qua đã đọc thông tin về nhân vật này rồi, nhưng ôn lại một chút cũng không sao, hơn nữa cậu cũng không được đào tạo chính quy nên rất chịu khó bỏ ra công sức.

Trần Diệc chính là nhân vật cậu đến thử vai lần này, một bác sĩ tâm lí dịu dàng thanh lịch, mặc dù chỉ là một vai phụ không nổi bật gì nhưng cách thiết lập nhân vật cũng rất hút fan, nếu mà diễn tốt khéo cũng gom được mớ danh tiếng.

Bộ phim Tạ Dư An muốn tham gia tên đầy đủ là《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》, vừa nghe tựa đề đã nghĩ đây là một bộ phim tình cảm đô thị ngược luyến tình thâm, thế nhưng thật ra lại là phim tình cảm ấm áp ngọt ngào cưng chiều các kiểu, được chuyển thể từ bộ truyện tranh thiếu nữ cùng tên.

Trong kịch bản thì nam chính lớn hơn nữ chính bốn tuổi, là người thừa kế doanh nghiệp của một gia tộc nào đó, nữ chính từ bé đã thầm mến nam chính, một mực đuổi theo nam chính cùng hắn thi vào một trường, dựa vào sự cố gắng của bản thân mà trở nên xuất sắc, sau khi tốt nghiệp đại học thì vào làm ở công ty của nam chính, còn trở thành thư kí của anh ta, một số xích mích và cùng mờ ám phát sinh trên hai người, cuối cùng thì ở bên nhau.

Đây là toàn bộ nội dung của kịch bản, nhưng với Tạ Dư An thì không có liên quan gì cả, vì cậu muốn đi thử vai Trần Diệc, nhân vật đấy là bác sĩ tâm lí hợp tác cùng với một nữ bệnh nhân độc ác, cho nên phối hợp diễn của cậu là nữ phụ cơ, nam nữ chính gặp nhau hay yêu nhau gì cũng chả dính dáng gì đến cậu, nhân vật này lên sàn vô cùng ít ỏi,Tạ Dư An sau khi đọc qua mấy lần cũng đã nghĩ trong buổi thử vai mình sẽ biểu diễn đoạn nào.

Lúc Tạ Dư An cụp mắt suy nghĩ về hình tượng của nhân vật Trần Diệc này thì Tất Đông Thụ bỗng nhiên nói với cậu: “Đúng rồi, thủ tục đi học lại của cậu tôi đã làm xong rồi, cuối tuần nhớ quay về trường tiếp tục học đi nhé. Sách tôi đã gửi sang nhà mới, lúc đó cậu kí nhận một cái là được.

“Dạ.” Tạ Dư An đáp lời, quay lại việc học là quyết định sau khi cậu và Tất Đông Thụ đã bàn bạc qua.

Hợp đồng giữa cậu và Thụy Phong đến tháng bảy năm sau là hết hạn, mà hôm nay nếu cậu thử vai cho phim《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》 thành công thì cũng phải chờ đoàn phim kéo các nhà đầu tư để có tiền phục vụ cho những thứ cần chi tiêu, căn bản là khoảng ba tháng sau mới có thể bắt đầu quay được.

Mà khi cậu từ chối việc gia hạn hợp đồng thì công ty sẽ không tiếp tục cho cậu thêm tài nguyên gì khác ngoài phạm vi hợp đồng hiện nay, cho nên trong ba tháng chờ khởi quay này Tạ Dư An cực kì rảnh rỗi, ngay cả khi bắt đầu quay rồi cũng cũng chả bận gì, vì nhân vật Trần Diệc này rất ít đất diễn. Nhưng những điều này đều rất đúng với ý của cậu, rảnh như vầy thì cậu có thể vừa đóng phim vừa có thể về trường học cho xong năm thứ ba đại học, đợi sang năm sau cậu với Thụy Phong kết thúc hợp đồng thì cậu cũng vừa lúc học năm thứ tư, năm cuối vốn cũng không có lớp nên không ảnh hưởng gì lớn đến cậu.

Cậu cũng có thể trong hai năm này trau dồi kĩ năng diễn xuất, chờ đợi cơ hội để có thể trở mình, tính ra hai năm nữa thì cậu cũng mới có hai mươi hai, vẫn còn đang rất trẻ.

Nhưng sau khi mẹ Tạ biết Tạ Dư An muốn đi học lại thì hơi sốc, vì trước kia Tạ Dư An sống chết muốn nghỉ để đi diễn, hiện giờ lại chủ động trở lại học tập, hai vị phụ huynh đều nghĩ liệu có phải do vụ bê bối trước đây khiến con trai mình bị sốc nặng hay không.

Hai vị phụ huynh rất thương Tạ Dư An cho nên liền nói với cậu rằng không cần phải tự ép mình như vậy, bảo cậu cứ làm việc mình thấy thích là được, khiến Tạ Dư An vừa cảm động vừa tự trách, sau khi giải thích rõ ràng cho cha mẹ thì liền hạ quyết tâm phải học cho xong đại học.

Địa điểm quay《 Anh nhớ em và anh ðã từng gặp nhau 》là ở một kho hàng ở khu Hóa Viễn, đoàn phim đã thuê nơi này, chất đống một ít thứ linh tinh cùng dụng cụ thiết bị, chờ khi bắt đầu quay liền đem nơi này thành một trong những cảnh quay.

Lúc đám người Tạ Dư An đến nơi này thì bên ngoài đã có không ít người đang đợi,

Xe từ từ dừng lại, Tất Đông Thụ mang theo Tạ Dư An bước xuống xe, lại nói với cậu: “Đến nơi rồi, anh sẽ không dẫn em vào, một mình em có thể làm được không?”

“Tất nhiên, hơn nữa còn có Hồ Tiêu mà.” Tạ Dư An cười nói với Tất Đông Thụ.

Tất Đông Thụ tháng hai năm nay sẽ được thăng lên làm giám đốc quản lí nghệ sĩ ( là người đứng đầu quản lí tất cả những người đại diện của nghệ sĩ), không còn là người đại diện độc lập nữa, quyết định như vậy là dựa vào năng lực cực tốt của Tất Đông Thụ khi đó đã nâng đỡ Tạ Dư An nổi tiếng, công ty vì muốn trói buộc Tạ Dư An với cả muốn anh ta mang thêm vài nghệ sĩ mới cho dễ xào couple nên đã tính thăng chức cho Tất Đông Thụ, để anh ta mang theo thêm một ít nghệ sĩ. Kết quả vài ngày sau thì Tạ Dư An lại xảy ra vụ bê bối, cho nên cái chức giám đốc quản lí nghệ sĩ này của Tất Đông Thụ ở Thụy Phong vô cùng khó xử, mấy nghệ sĩ khác dưới tay thì không ai có khả năng vượt trội hơn Tạ Dư An, mà Tạ Dư An vốn là người Thụy Phong xem trọng nhất lại không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng.

Tạ Dư An biết công ty bên kia nhất định tạo rất nhiều áp lực cho Tất Đông Thụ nhưng anh ta cho đến giờ cũng chưa từng biểu hiện nó trước mặt cậu, mặc dù biết bọn họ chỉ có có nghĩa vụ thực hiện hợp đồng trong một năm nữa thôi nhưng anh ta đối với cậu như vậy vẫn là hết lòng hết dạ rồi.

“Cố gắng lên, tôi chờ tin tốt của cậu.” Tất Đông Thụ gật đầu vỗ vỗ vai Tạ Dư An, “Hồ Tiêu bé nhỏ của em cho anh mượn dùng một lát, để nó lái xe đưa anh về công ty một chút.

“Anh đi đi.” Tạ Dư An vẫy tay với bọn họ một cái, sau khi chờ xe đi khuất mới cầm tài liệu tự mình bước vào kho hàng.

Đám người trong trường quay rất đông, nhìn vào chỉ toàn là một mảng mênh mông những người có vẻ đẹp không tồi nhưng không nổi tiếng gì, tất cả bọn họ đều tới để thử những vai nhỏ nhỏ, còn nam nữ chính với nam nữ phụ thì nghe nói đoàn phim còn đang thương lượng với diễn viên. Dù sao 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》 cũng là một bộ truyện rất hay, fan truyện lại đông, tác giả còn là một trong những biên kịch nữa, bộ phim chuyển thể này nếu không bị hủy thì căn bản vừa ra đã nổi, cho nên đoàn phim có ý chọn thật kĩ những diễn viên có kĩ năng chứ không chọn những nghệ sĩ lưu lượng đang rất nổi tiếng bây giờ.

Mà khi Tạ Dư An xuất hiện cùng với những nghệ sĩ diễn vai phụ không có danh tiếng gì này lại khiến một hồi xầm xì xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm, dù bây giờ Tạ Dư An có như nào thì cậu cũng đã từng là người nổi tiếng, ít ra hết ba phần tư người ở đây đều biết mặt cậu, nhưng có biết thì cũng vẫn giữ thái độ thù địch, dù gì Tạ Dư An xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩa sinh ra một đối thủ.

“Là Tạ Dư An sao? cậu ta sao lại ở đây?

“Cậu ta tới thử vai sao? Thử vai nào vậy?”

“Cũng là tới thử vai? Cậu ta tới thì chúng ta còn làm được gì? Đoàn phim nhất định sẽ chọn cậu ta thôi.”

“Chơi xấu hả? Cậu ta sướng như vậy còn tới đây cướp vai với chúng ta….”

Mấy âm thanh này nói lớn cũng không phải lớn, nhỏ cũng không phải nhỏ, nhưng Tạ Dư An chỉ cần không điếc thì đều có thể nghe được hết, nội dung đại khái cũng chỉ là những câu không ăn được thì GATO thôi, cơ mà cái người nói cậu cướp vai lại càng tức cười, thử cũng chưa có thử, có được chọn hay không cũng chưa biết mà đã bắt đầu nói cậu cướp vai rồi. Tạ Dư An nghe xong chỉ thấy buồn cười, dù sao cậu bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi một thời gian cũng nghe nhiều rồi, cho nên cũng không có để trong lòng, nghe rồi để đấy thôi.

Nhưng vào lúc này cậu lại nghe thấy một người nói rất kì quái: “Người đó nói ngôi sao lớn đến đây cướp vai với chúng ta có thể là vì sao? nhất định là đã bị công ty vứt bỏ, ai còn dám nâng đỡ một người mang tiếng là cuồng bạo lực? người anh em đây bây giờ nói cậu ta như vây, coi chừng cậu ta đẩy cho phát đấy nhé.”

Cái giọng nói này rất gần cậu, cho nên Tạ Dư An theo phản xạ mà quay đầu lại vừa lúc thấy được người mới nói, người nọ đối mắt với cậu cũng hơi sửng sốt một chút, tiếp theo lại có chút ngượng ngùng mà mở to mắt, rõ ràng chỉ dám nói xấu sau lưng chứ không dám động chạm trước mặt cái người nhìn thì mềm nhưng sợ bên trong cứng rắn này.

“Nếu anh đã biết vậy rồi thì còn thử vai làm gì nữa?” Tạ Dư An ghét nhất là bị người khác xầm xì chuyện cậu với Kha Tài Cảnh, cho nên Tạ Dư An liền hỏi lại người đó, “Có tôi ở đây thì anh còn xứng có phần à?”

Người nọ bi Tạ Dư An chọc giận đến nghiến răng, vẻ mặt căng ra đỏ bừng nhưng cũng không dám nói tiếp, Tạ Dư An nổi tiếng hơn gã, nếu gã với Tạ Dư An cãi nhau thì gã cũng không chiếm được thứ tốt gì.

Ánh mắt Tạ Dư An lạnh lùng, cố ý dùng loại ánh mắt khinh thường tất cả mà liếc nhìn hết một vòng người ở đây, sau đó cười lạnh một tiếng rồi rời đi_____ có đôi khi biểu lộ vẻ mặt khinh bỉ so với lời nói cũng đều khiến người khác xấu hổ hơn.

Có nhiều người mồm miệng tạp nham ở đây nên Tạ Dư An cũng không ngu mà ở lại chỗ này trực tiếp gây xung đột, chờ đăng kí với báo tên cho nhân viên xong thì cậu sẽ tìm chỗ nào yên tĩnh ít người mà ngồi một chút, lấy tập tài liệu của Trần Diệc tiếp tục ôn tập rồi chờ đạo diễn gọi đi diễn thử.

Rốt cuộc Tạ Dư An tìm được một chỗ ít người nhưng lại không yên tĩnh chút nào, bởi vì cậu ngồi bên cạnh một người đàn ông đang nhắm mắt lại, hai tay đan thành hình chữ thập nâng đỡ một vật gì đó treo trên cổ rồi thì thầm gì đó. Từ khuôn mặt của người đàn ông thì có thể nhìn ra được khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gì đấy, so với tuổi của Tạ Dư An thì lớn hơn một chút, nhưng so mặt mũi thì lại đẹp trai hơn, cho nên đặc biệt có mùi vị của đàn ông chín chắn trưởng thành.

Anh ta lầm bầm đè nén giọng nói rất thấp, thật ra cũng không ầm ĩ gì nhưng mấy câu đọc ra rất kì quái, sự chú ý của Tạ Dư An đã bị anh ta hấp dẫn, lúc đầu cậu còn cho là mình nghe lầm, thế nhưng lúc im lặng lắng nghe một chút thì lại phát hiện mình không có nghe sai.

“Tổ tiên phù hộ con, để lần thử vai này của con có thể được thuận lợi….chờ sau khi con thành công trở về sẽ cúng viếng nhang đèn…. Hey!”

Người nọ một bên nhớ kĩ lời khấn vái phù hộ, phần giữa hai bên lông mày nhíu chặt, một bên chăm chú đè xuống lòng bàn tay một vật rồi từ từ mở banh mắt ra hét lớn một tiếng, sau đó đem thứ trong tay bỏ lại vào cổ áo rồi mới định rời đi, Tạ Dư An lúc này mới nhìn rõ thứ anh ta đặt ở trong tay chính là một cái dây chuyền hình cái bình thủy tinh chứa tấm phù chú màu vàng.

Tạ Dư An bị cái tiếng hét sau cùng của anh ta làm cho hoảng sợ, mắt hơi mở lớn mà nhìn người nọ.

Người đàn ông thấy được bên cạnh có người khác nên cũng mở mắt nhìn về phía Tạ Dư An, sau đó liền vui vẻ nói: “Woa! cậu giống Tạ Dư An ghê!”

Tạ Dư An nói: “…. Tôi chính là Tạ Dư An.”

“Woa!” Người đàn ông lại thốt lên một tiếng, độ ngạc nhiên trong mắt càng tăng, anh ta hít một hơi sau đó nắm lấy tay Tạ Dư An đung đưa, vui vẻ nói, “Chào Tạ công tử, tôi là Tiền Xán! Tôi là fan couple của cậu và Bách Hợp nhỏ, phim 《 Giấc Mộng Trường An 》 tôi đã xem lại rất nhiều lần rồi, rất thích cậu và Bách Hợp nhỏ là một đôi!”

Bách Hợp nhỏ là gọi Bối Nghệ Hạm, là nữ chính trong phim 《 Giấc Mộng Trường An 》, còn là “người yêu” mới của Quách Thanh Tâm.

Thế nhưng Tạ Dư An nhìn ra được Tiền Xán không có ác ý, trong mắt hiện lên sự vui sướng cũng là thật, liền cười nói: “Cảm ơn.”

Kết quả cậu vừa nói xong thì Tiền Xán lại tới gần mà hỏi: “Cậu và Bách Hợp nhỏ thật sự bên nhau sao? Tôi đã đọc rất nhiều tin đồn có liên quan đến hai người, tôi cảm thấy hai người đúng là đang ở bên nhau.”

Tạ Dư An liền tàn nhẫn nói cho anh ta biết: “Không có.”

Không chỉ không có mà cậu với Bối Nghệ Hạm còn có cả người yêu hết rồi.

Mà fan cp Tiền Xán vừa mới bị chém nát thuyền lại không cười nổi nữa, cả người đều héo rủ, xem ra việc hai người không ở bên nhau khiến anh ta bị sốc rất nặng, khiến Tạ Dư An có chút ngạc nhiêu rằng rốt cuộc Thụy Phong sao tác cậu với Bối Nghệ Hạm kiểu gì mà thật sự có người thích hai người thành đôi này. Hơn nữa Tiền Xán vừa mở miệng thì giọng nói với cả tính cách của anh ta quá khác với dáng vẻ bên ngoài, giống như đều thay đổi cả một con người luôn.

Sự trái ngược như này thật lớn, có chút giống với Thẩm Trọng Thành….

Ai mà nghĩ Thẩm Trọng Thành mặc âu phục đeo kính kim loại thì lạnh lùng nghiêm túc như vậy, mà khi về đến nhà thì một lời không hợp liền xé rách quần áo? Tạ Dư An nhớ đến vóc người đẹp đẽ dưới lớp quần áo của Thẩm Trọng Thành thì bên tai cũng có chút nóng lên, cậu ho khan hai tiếng, muốn an ủi cái người Tiền Xán đang cúi đầu mất tinh thần kia một chút, cơ mà ai ngờ Tiền Xán chỉ mất một lúc đã phấn chấn lại rồi, ngẩng đầu nhìn Tạ Dư An mà hỏi: “Vậy cậu cũng tới thử vai sao?”

Tạ Dư An trả lời: “Ừ, đúng vậy.”

Tiền Xán nghe xong thì cau mày: “Sao lại như vậy? Cậu không nên tới thử cái vai nhỏ này.”

“Tôi với Thụy Phong sang năm đã hết hạn hợp đồng rồi, thế nhưng tôi không định kí tiếp.” Tạ Dư An nghĩ tính cách của Tiền Xán đúng với anh ta bây giờ, hơn nữa chuyện cậu không gia hạn hợp đồng cũng không phải bí mật gì nên nói thẳng luôn.

Một nghệ sĩ không nổi tiếng như Tiền Xán nếu không kí tiếp hợp đồng với công ty cũng không có ảnh hưởng gì, thế nhưng Tạ Dư An được công ty push mạnh như vậy, nếu như không muốn kí tiếp thì có lẽ sẽ bị công ty tạo áp lực, cho nên Tạ Dư An vừa nói vậy thì Tiền Xán liền hiểu.

“Vậy không còn cách nào rồi.” Anh ta thở dài, hỏi Tạ Dư An: “Ây da, Vậy cậu tới thử vai nào vậy?”

Tạ Dư An nói: “Trần Diệc.”

“Ha ha thật là trùng hợp!” Tiền Xán đem tài liệu mình mới cầu khấn thần linh phù hộ đặt ở bên chân đưa cho Tạ Dư An, nói: “Tôi cũng tới thử vai Trần Diệc á.”

Tạ Dư An cũng không ngờ tới: “Đúng là rất trùng hợp.”

“Cậu có suy nghĩ gì về nhân vật này? Tôi nghĩ người này…” Tiền Xán thấy Tạ Dư An với anh ta cùng thử một vai thì hết sức vui mừng, lập tức nói một đống cảm nghĩ về nhân vật này, rồi khi biểu diễn phải xử lí chi tiết này như nào như nào, nói luyên thuyên rất nhiều với Tạ Dư An, hoàn toàn không lo lắng việc Tạ Dư An sẽ đem anh ta đè xuống.

Người này so với những người không biết là tới thử vai gì đang mỉa mai cậu ngoài kia rõ ràng vô cùng khác biệt, Tạ Dư An trong lòng có chút cảm động, cũng càng thích người tên Tiền Xán này hơn, liền đem nhận xét của mình về nhân vật Trần Diệc nói ra, cùng nhau thảo luận phải diễn như nào, cho dù đây chỉ là vai phụ không có sức ảnh hưởng gì.

Tên của Tiền Xán xếp trên Tạ Dư An nên khi anh ta được gọi vào thì cậu thật lòng chúc anh ta, cười nói: “Cố lên!”

“Tôi sẽ thể hiện thật tốt!” Tiền Xán cũng cười gật đầu với cậu.

Tạ Dư An tiếp tục đợi ở bên ngoài, lúc cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua thì phát hiện Thẩm Trọng Thành gửi đến cái tin wechat: [Thế nào rồi? thử vai có thuận lợi không?]

[Vẫn chưa đến lượt của em. ] Tạ Dư An trả lời.

Nhắn được khoảng mười giây thì Thẩm Trọng Thành đã trả lời lại: [Sao lâu vậy còn chưa đến lượt em? Bọn anh kết thúc buổi họp ngắn luôn rồi này.]

[Không sao đâu, cũng sắp đến em rồi.]

[Vừa rồi mở họp là đang nói về đoàn phim của em, Ánh Quang bên này sẽ đầu tự, cơ mà bọn họ làm thế là vì đoàn phim kí với một nghệ sĩ diễn nữ chính nên mới quyết định đầu tư.]

Tạ Dư An chú ý cách dùng từ của Thẩm Trọng Thành, gõ gõ hỏi anh ta: [Hả? Bọn họ? Vậy còn anh?]

Thẩm Trọng Thành bây giờ là ông chủ của Ánh Quang, nếu Ánh Quang muốn đầu tư phim《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》thì chắc chắn phải được anh ta gật đầu, sao giờ đến miệng anh ta lại biến thành những người khác quyết định?

[Anh đương nhiên là vì em.]

Câu trả lời này cũng nằm trong dự đoán của Tạ Dư An, nhưng tận mắt nhìn thấy Thẩm Trọng Thành gõ ra những lời này thì Tạ Dư An vẫn không nhịn được mà mím môi trộm cười, mặt mày cong cong mà cầm điện thoại gõ ra một đống emoji” [=3=]

Nhưng mà vừa gửi đi thì Tạ Dưu An liền nhớ lại lần trước cậu gửi cái emoji này đi thì Thẩm Trọng Thành trả lời như nào, quả nhiên Thẩm Trọng Thành nhắn lại rất nhanh: [Hôn giả quá, tối nay về dạy thêm cho em, em muốn diễn vai gì thì nói cho ông xã.]

Nói hôn giả lại còn phải dạy thêm, tối hôm qua ai là người chỉ hôn có cái trán đấy?

Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành trả lời thì vừa tức vừa buồn cười, gõ chữ nói: [Ông chủ Thẩm, em bây giờ còn là người của Thụy Phong, Ánh Quang các anh đầu tư không liên quan gì đến em.]

Thẩm Trọng Thành nói: [Anh tự mình đầu tư.]

Tạ Dư An đang muốn chọc anh ta rằng có phải đợi sale 99% mới nhảy vào hay không thì phòng diễn thử gọi tên của cậu, Tạ Dư An chỉ có thể vội vã nói với Thẩm Trọng Thành: [Đến lượt em diễn rồi.]

Thẩm Trọng Thành lập tức cổ vũ: [Cục cưng cố lên.]

Tạ Dư An cất điện thoại, bước vào phòng diễn thử thì gặp được Tiền Xán đang từ bên trong đi ra, Tiền Xán chớp mắt với cậu, mạnh bạo nói: “Tôi diễn đoạn Trần Diệc an ủi Diệp Hàm Lộ, cậu cố lên nhá, tôi ở bên ngoài đợi cậu.”

Diệp Hàm Lộ chính là nữ phụ, Tạ Dư An nghe Tiền Xán nói vậy cũng cười cười, nói: “Được.”

Giám khảo trong phòng diễn thử có ba người, có cả đạo diễn và phó tổng đạo diễn, ngày hôm nay chỉ thử vai phụ mà phó tổng đạo diễn lại tự mình đến xem, Tạ Dư An có chút kinh ngạc, nhưng bọn họ khi thấy cậu thì cũng không thấy kì lạ gì, chỉ là gật đầu bảo cậu có thể bắt đầu.

Tạ Dư An suy nghĩ một chút, chọn một cảnh Trần Diệc lần đầu tư vấn tâm lí cho Diệp Hàm Lộ để diễn, cậu hít sâu một hơi sau đó rất nhanh đã nhập vai.

Bời vì khuôn mặt vốn có nên khi Tạ Dư An không biểu hiện gì thì bên ngoài nhìn vào giống như đơn thuần nhưng lại rất lạnh lùng, hiện giờ trên mặt cũng vẫn không biểu hiện gì nhưng người khác lại có thể thấy rõ được nét mặt của cậu đã mềm mỏng xuống rồi, toàn thân toát ra vẻ ấm áp dịu dàng, cực kì phù hợp với hình tượng của một bác sĩ tâm lí.

Đạo diễn và phó đạo diễn sau khi nhìn cậu đều khẽ gật đầu, rõ ràng rất tán thưởng kĩ thuật biểu diễn của Tạ Dư An, sau khi cậu diễn xong cũng mỉm cười vỗ tay cho cậu.

Tạ Dư An cúi đầu chào bọn họ, sau đó đứng thẳng đợi đạo diễn nói “cảm ơn, người kế tiếp” hoặc là nói luôn cậu sẽ diễn cái nhân vật Trần Diệc này.

Đạo diễn của bộ 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》 là nữ, tên là Lạc Du, cô ta không nói lời khen ngợi gì nhiều, chỉ trực tiếp nói với Tạ Dư An: “Phần diễn của cậu rất tốt nhưng vẫn còn vài chỗ thiết sót, cả vấn đề tuổi tác nữa, để làm một bác sĩ mà nói thì cậu còn quá trẻ, không thích hợp diễn vai này.”

Trong giới giải trí thì diễn viên lớn tuổi có thể đóng vai trẻ tuổi nhờ trang điểm hoặc *bộ lọc ( filter làm đẹp), tương tự như vậy thì diễn viên trẻ cũng có thể nhờ trang điểm để đóng vai già, việc này không có gì khó, hơn nữa mặt của Tạ Dư An cũng không phải là mặt trẻ con, làm cho cậu già thêm chút cũng không cần phải dùng kĩ thuật hóa trang đặc biệt gì.

Thế nhưng Tạ Dư An không nói gì, chỉ gật đầu nói theo Lạc Du: “Đúng vậy.”

“Tôi ở đây còn có một vai, cậu xem qua chút đi.” Lạc Du cầm một xấp giấy trên bàn đưa cho Tạ Dư An, ” Cậu nếu như đồng ý diễn vai này thì bây giờ có thể thử một đoạn.”

Tạ Dư An đã xem qua hết kịch bản cho nên khi Lạc Du đưa tới một đoạn ngắn thì cậu liền biết người này là ai.

Người này tên là Úc Bắc Sinh, trong kịch bản được tính là nam ba, là một vai rất buồn, anh ta là bạn học thời đại học của nữ chính nhưng rất thích nữ phụ là Diệp Hàm Lộ, về sau còn vì cô mà chết.

Đa phần cảnh quay của người này đều là ở sân trường đại học, mà Tạ Dư An lại mới đồng ý về trường học lại cho nên diễn vai một sinh viên đại học với cậu mà nói rất đơn giản, như đang diễn dáng vẻ vốn có của cậu vậy.

Chỗ khó duy nhất khi diễn vai này ngoài kết thúc đau buồn là anh ta bởi vì không yêu được cho nên vẫn luôn đau khổ, lặng lẽ bảo vệ phía sau nữ phụ Diệp Hàm Lộ, sau đó lại vì cãi nhau với cô ta mà nhảy xuống biển tự sát, đoạn đó yêu cầu diễn xuất phải thật bùng nổ.

Mà Lạc Du bảo cậu diễn chính là cái đoạn này.

“Cho cậu mười phút chuẩn bị.” Lạc Du nói.

Thế nhưng Tạ Dư An chỉ xem kịch bản khoảng năm phút, nghĩ rằng màn tự sát của Úc Bắc Sinh chính là điểm mấu chốt cho nên liền nói với Lạc Du: “Em đã chuẩn bị xong.”

Lạc Du nở nụ cười, ngồi vào vị trí: “Vậy thì bắt đầu đi.”

Tạ Dư An lui về vị trí trung tâm sàn diễn, rũ mắt sau đó ngước lên, sự ấm áp dịu dàng trên người Trần Diệc bỗng nhiên biến mất, hiện giờ vẫn là dịu dàng nhưng sự dịu dàng này mang theo chút đau buồn thầm kín, đây mới là Úc Bắc Sinh.

“Tôi còn có thể nhìn thấy biển một lần nữa không?” Giọng nói của cậu rất nhẹ, bởi vì một lúc lâu không nói gì cho nên khi mở miệng lần nữa lại có chút khàn.

Vốn dĩ trước mặt Úc Bắc Sinh còn có một người nữa nói chuyện, nhưng giờ không có ai diễn cùng nên cậu chỉ có thể tự diễn.

Vài giây trôi qua, Tạ Dư An liền cúi đầu xuống, đưa mắt nhìn vào tay của mình, chỗ đó lộ ra bức ảnh chụp chung hôm tốt nghiệp của Úc Bắc Sinh và Diệp Hàm Lộ, hiện giờ không có đạo cụ nên Tạ Dư An chỉ đành làm động tác tay, chậm rãi nói: “Tôi còn muốn nhìn cô ấy thêm lần nữa.”

Hai câu này là lời thoại cuối cùng của Úc Bắc Sinh, mà khi anh ta nói câu này liền nhìn ra ngoài cửa ra vào, từ phía cửa sổ bên tay phải lại có thể thấy được một vùng biển mênh mông vô bờ, nhưng mà cậu vẫn kiên quyết nhìn ra cửa, lúc nhảy xuống biển cũng là từ từ nhắm mắt lại.

Bởi vì cậu nói “cô ấy”, nghe thì giống như là nói biển, nhưng thật ra lại đang nói đến Diệp Hàm Lộ, cô ta rất thích biển, cho nên Úc Bắc Sinh nhìn cửa, anh ta muốn lần cuối cùng này sẽ được Diệp Hàm Lộ cho một cái liếc mắt, nhưng vẫn là không thấy được, sau đó anh ta nhắm lại rồi nhảy xuống biển tự sát, điều này khiến anh ta ảo tưởng rằng mình đã ôm được Diệp Hàm Lộ.

Nhân vật Úc Bắc Sinh này rất lụy tình, anh ta trong truyện gốc mang nét đẹp buồn khổ của tuổi trẻ, mà ngoại hình của Tạ Dư An lại vô cùng hợp với người này, cuối cùng thì màn biểu diễn cũng được qua cửa, Tạ Dư An hơi bất ngờ, dù gì cậu cũng chỉ là diễn thử vai này thôi, nhưng cô đạo diễn lúc này lại không có keo kiệt mà khen cậu, cười cười nói với Tạ Dư An: “Tốt, cậu diễn tốt lắm, cậu có đồng ý nhận nhân vật này không?”

Tạ Dư An cười nói: “Em đương nhiên là đồng ý, cảm ơn các thầy đã cho em cơ hội này.”

“Ừm, Úc Bắc Sinh được sinh ra là dành cho cậu.” Lạc Du gật gật đầu sau đó điền tên Tạ Dư An vào tờ giấy trước mặt rồi nói với trợ lý, “Đổi vai tiếp đi, vai Trần Diệc để cho Tiền Xán, không cần phải thử nữa.”

Tạ Dư An nhẹ thở một hơi, đi ra khỏi phòng diễn thử, Tiền Xán vừa thấy cậu ra liền chạy đến đón, hỏi cậu: “Thế nào rồi?”

“Anh được chọn rồi, đạo diễn nói anh diễn Trần Diệc.” Tạ Dư An nói cho anh ta biết.

Kết quả Tiền Xán cũng không giật mình lắm, giống như là đã đoán trước được, anh ta chỉ cay mày tiếp tục hỏi: “Vậy còn cậu?”

Tạ Dư An muốn chọc anh ta một chút nên đã nói: “Anh diễn Trần Diệc thì tôi chắc chắn không được chọn rồi.”

“Vậy còn vai khác? cậu hẳn là có thể diễn vai khác nữa chứ.” Tiền Xán gãi đầu mình, không hiểu mà hỏi, “Không có lí do gì mà không được chọn cả.”

Tạ Dư An phát hiện cái người Tiền Xán này nhìn thì rất tùy tiện nhưng thực tế lại rất thấu hiểu việc này, thấy không lừa được anh ta nên cậu cười nói: “Tôi diễn Úc Bắc Sinh.

Tiền Xán nghe vậy lập tức vỗ tay, nói: “Ây da tôi đã nói rồi mà, cậu không thể không được chọn được, đoàn phim cũng đâu có ngu.”

Dù gì Tạ Dư An cũng từng là chàng trai trẻ rất nổi tiếng, vì việc đẩy người mà danh tiếng giảm xuống không ít, nhưng việc đó cuối cùng đã được xoay chuyển rồi, nếu như không phải vì cái tên ảnh đế Kỳ Hiên cố ý nhắm vào Tạ Dư An thì thật sự cậu có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn có thể xoay ngược tình thế mà càng nổi tiếng hơn.

Cũng là do đạo diễn lên tiếng quá chậm với cả Kỳ Hiên còn góp thêm sức đạp một cú, cho nên về sau có tẩy trắng thì cảm giác vẫn rất mơ hồ, khiến nhiều người nghĩ chuyện này nhất định vẫn còn sự thật gì đó đang bị che giấu.

Thực tế thì có chân tướng thật, Kha Tài Cảnh và Tạ Dư An rốt cuộc đều là người bị hại, Kỳ Hiên cũng không cách nào đối nghịch với Vưu Dương, Tạ Dư An lại có thể làm được gì?

Mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tạ Dư An dù hiện tại độ nổi tiếng có giảm thì cậu vẫn có sức ảnh hướng nhất định, bộ truyện 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》 cũng không phải nằm trong top những bộ nổi tiếng nhất, mặc dù chưa biết người diễn nam nữ chính là ai nhưng nếu Tạ Dư An tham gia diễn cũng kéo được khá nhiều sự quan tâm.

Hơn nữa Tạ Dư An diễn cũng không tệ, có khả năng đề bạt rất lớn, đoàn phim bị ngu mới không chọn cậu.

Cho nên từ một người nam bốn nam năm liền trở thành nam ba, kết quả này nếu đặt trên người khác thì sẽ là chuyện hết sức vui mừng, thế nhưng đặt trên người Tạ Dư An thì chỉ là đoán trước được rồi thôi.

Nhưng mà nếu nói Tạ Dư An chắc chắn phải được chọn là điều có thể đoán được thì cái người Tiền Xán kia lại khiến người ta khá tò mò, cho nên Tạ Dư An nhịn không được mà hỏi anh ta: “Tiền Xán…. anh có phải đã sớm biết mình diễn vai Trần Diệc không.”

Tiền Xán gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy.”

Người bình thường nếu như nghe Tiền Xán nói vậy sợ là sẽ suy nghĩ nhiều, dù sao Tạ Dư An vừa mới cùng anh ta bàn về vai diễn Trần Diệc nhiều như vậy, kết quả cái tên Tiền Xán này bây giờ lại nói cho Tạ Dư An biết anh ta chắc chắn nhận vai này.

Thế nhưng Tạ Dư An và Tiền Xán ở cùng nhau một lúc như thế lại cảm thấy tính cách của Tiền Xán căn bản là như vậy, diễn xuất tốt nhưng phần xã giao lại không được như vậy, cũng không có suy nghĩ quá nhiều, vì vậy liền hỏi tiếp: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì tôi có bùa phù hộ đó!” Tiền Xán từ trong cổ áo lôi ra cái bình thủy tinh nhỏ, bừng bừng khí thế mà nói với Tạ Dư An, “Cái bùa này là tôi dùng số tiền lớn mới cầu được từ đại sư đấy, vị đại sư ấy đã tính qua cho tôi rồi, cậu ấy nói tôi nhất định có thể diễn nhân vật Trần Diệc này, hơn nữa sự nghiệp sau này của tôi cũng sẽ chuyển biến tốt, con đường trở thành ngôi sao của tôi sẽ vô cùng thuận lơi.

Tạ Dư An: “….”

Tạ Dư An vốn tưởng rằng sẽ nghe Tiền Xán nói ra một đống thứ nghiên cứu rất lâu về nhân vật Trần Diệc này khiến mình cảm động không thôi, lại không ngờ rằng thấy được hiện trường truyền bá mê tín dị đoan như vầy.

Tiền Xán còn đang ba la bô lô: “Ầy, tôi ra mắt được năm năm rồi, thấy cũng đaz gần hai mươi tám tuổi nên mới đi cúng điếu, không ngờ vị đại sư ấy lại lợi hại như vậy. Đúng rồi Dư An, cậu có muốn cầu một tấm bùa không, vị đại sư này linh lắm!”

“Không được không được…” Tạ Dư An vội vã xua tay từ chối.

“Thật sự là linh lắm á!” Tiền Xán đem tấm bùa dí sát mặt Tạ Dư An, để cậu cầm nó trong tay mà nhìn cho rõ, “Không chỉ là cầu số mệnh thôi đâu, có cả bùa thi cử, bùa quyến rũ người khác, bùa yêu nữa, đều có thể cầu!”

Tạ Dư An vừa mới muốn từ chối tiếp lại phát hiện trên tấm bùa của Tiền Xán có dòng chữ chó chút quen mắt, cảm giác như đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Mà Tiền Xán nói lâu như vậy cũng không làm Tạ Dư An lung lay, anh ta cho rằng cậu không tin nên cũng không nói thêm nữa, chỉ lấy điện thoại ra rồi thẳng thắn nói với Tạ Dư An: “Dư An, chúng ta add wechat đi, cậu là ngôi sao dễ nói chuyện nhất tôi từng gặp, tôi muốn ôm đùi cậu.”

Tạ Dư An cũng thích nói chuyện phiếm cùng Tiền Xán, cậu nghĩ nói chuyện cùng người thẳng thắn như anh ta vẫn thoải mái hơn so với Liễu Tiễn Ninh, liền cười nói: “Được, tôi cho anh ôm đùi, anh không ghét bỏ cái chân thối của tôi là tốt rồi.”

Tiền Xán tiếp tục truyền bá mê tín: “Sẽ không đâu, lần sau tôi đi tìm đại sư cầu cho chúng ta bùa nổi tiếng.”

“Được.” Tạ Dư An cười cười, sau khi add thêm Tiền Xán thì bỗng nhìn thoáng qua hộp trò chuyện của Thẩm Trọng Thành, tầm mắt rơi vào cái avat của anh ta.

Avat của Thẩm Trọng Thành là một tấm bùa chú màu hồng, Tạ Dư An nhớ lần đầu nhìn thấy thì thấy kì kì nhưng về sau nhìn nhiều rồi cũng quen, cơ mà bây giờ nhìn lại thì cậu bỗng phát hiện cái bùa này với bùa của Tiền Xán hình như có chút giống nhau???

Là cậu bị ảo giác sao?

Tiền Xán bên kia nhìn điện thoại mà không nhìn cậu: “Tôi cũng thêm cậu.”

“Tiền Xán.” Tạ Dư An thò tay kéo kéo Tiền Xán, mở cái avat của Thẩm Trọng Thành lên rồi hỏi anh ta, “Anh biết cái bùa này không?”

“Đâu? đưa tôi xem.”

Tiền Xán lại gần nhìn thử thì lập tức bày ra ánh mắt “thì ra người anh em cũng vậy” mà nhìn Tạ Dư An, “Cậu cũng cầu đại sư bùa à, chậc chậc, thích cô gái nào à?”

Tạ Dư An vội nói: “Đây không phải là tôi, là avat của bạn tôi, mà anh vừa nói đây là bùa gì cơ?”

“Bùa yêu đó.” Tiền Xán nói như chuyện đương nhiên, thấy anh ta nói xong thì nhìn kĩ hơn chút, sau đó còn “ồ” một tiếng.

Tiếp đó lại hỏi Tạ Dư An: “Bạn của cậu là nam hay nữ?”

Tạ Dư An đang không biết nên sốc việc Thẩm Trọng Thành cũng mê tín dị đoan hay nên sốc việc Thẩm Trọng Thành đi xin bùa yêu, nghe Tiền Xán hỏi như vậy thì hơi sửng sốt một chút, “Ừm… là nam, sao anh lại hỏi vậy?”

Tiền Xán khẽ “à” một tiếng, nói: “Nam là tốt rồi, nếu như là nữ tôi còn tưởng cô ta thích cậu.”

Tạ Dư An nghe Tiền Xán nói vậy thì trái tim bỗng nẩy một phát, sau đó nhảy loạn lung tung, cậu hơi rũ mắt, nói: “Không thể nào? cái này mà cũng có thể nhìn ra sao?.”

“Nhìn ra được chứ, này cũng không phải bùa quyến rũ mà là bùa yêu, dùng bùa yêu rất suông sẻ á.” Tiền Xán chỉ vào chữ trên tấm bùa rồi nói, “Cậu xem đi, ở đây không phải có một chữ “An” hay sao?”

Tạ Dư An nhìn vào thì thấy đúng là có thật.

Tiền Xán nói tiếp: “Xem ra đối tượng của bạn cậu trong tên cũng có chữ “An”, thế nào rồi, tình yêu của bọn họ có thuận lợi không?”

Tạ Dư An cố mím môi để cho khóe môi đang muốn cười không có banh ra quá lộ liễu, cậu hắng giọng một cái sau đó nói nhỏ: “Xem như là thuận lợi đi?”

Tiền Xán nghe Tạ Dư An đột nhiên nói nhỏ đi thì ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, nói: “Chúng ta là đang nói về bạn cậu mà cậu lại đỏ mặt cái gì? đừng nói cậu chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ nhé?”

“Tôi đương nhiên là có nói qua rồi.” Tạ Dư An lập tức nói.

Tiền Xán lắc đầu, bày ra vẻ mặt “Tôi đã nhìn thấu cậu rồi”, hỏi Tạ Dư An: “Vừa nhìn là biết gà tơ rồi, cơ mà đừng có sợ, đêm nay tôi về tìm đại sư giúp cậu xin bùa, cậu nói ngày sinh tháng đẻ ra cho tôi biết đi.”

Tạ Dư An không lay chuyển được anh ta nên chỉ đành đồng ý, hai người sau khi tạm biệt thì Tạ Dư An ra xe của Hồ Tiêu chuẩn bị trở về căn hộ ở chung cư, trên đường về lại mở cái avat của Thẩm Trọng Thành lên mà nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gõ bàn phím hỏi anh ta: [Trọng Thành, avat của anh là gì vậy?]

Tags: truyện Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim online, Chương 25. Truyện Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 25