Khi lợi ích đủ lớn thì sẽ rất khó giữ được tư tưởng ban đầu.
Hành động này của Miêu Tiểu Tư khiến Tạ Dư An nhớ tới Liễu Tiễn Ninh, cái tên này Tạ Dư An cũng sắp quên mất rồi, ai có thể ngờ bọn họ nửa năm trước còn là một đôi bạn tốt chứ? Trước kia Liễu Tiễn Ninh xé rách da mặt cùng cậu, không phải là vì muốn tìm được kim chủ tốt để ngẩng cao đầu trong giới giải trí hay sao?
Mà Tạ Dư An lần trước cùng Liễu Tiễn Ninh tách ra ở biệt thự Bamboo thì về sau không còn liên lạc với gã nữa, cũng không có theo dõi gã trên weibo, hình như là Liễu Tiễn Ninh lúc đó có xuất hiện ở một số show giải trí cùng phim truyền hình, nhưng căn bản là đều không nổi. Xét đến điều kiện của Liễu Tiễn Ninh mà nói thì những tài nguyên đó gã ôm đến tay không hề dễ dàng, có lẽ gã đã tìm được một kim chủ như mong muốn, chẳng qua là dù cho kim chủ có nâng đỡ như nào thì Liễu Tiễn Ninh cũng đều không nổi tiếng được.
Có vài người rất tầm thường nhưng chỉ nghĩ rằng là do không có *Bá Nhạc tán thưởng, rất ít khi hiểu ra là do đạo đức không xứng với địa vị___ không có tài năng và bản lĩnh thì dù có nâng đỡ như thế nào cũng không thể nổi tiếng được.
(*Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi thuần hóa ngựa, nhắc đến Bá Nhạc thường dùng để chỉ những người có tài phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng người tài.)
Nếu Miêu Tiểu Tư có thể không so đo với Vưu Hân về xích mích lúc trước, hết lòng cho việc quay phim với gã thay vì làm những hành động mờ ám sau lưng thì Tạ Dư An còn có thể khâm phục cô ta vì biết co giãn hợp lí, nếu như có thể tạm thời nhịn xuống, tập trung vào diễn xuất thì nói không chừng sau này cô ta có thể hết khó khăn, nhưng Miêu Tiểu Tư lại hết lần này tới lần khác ở trong tối giở thủ đoạn.
Thế nhưng Tạ Dư An trước đây cũng suýt nữa đi nhầm đường, cho nên cậu cảm thấy bản thân cũng không có tư cách đánh giá Miêu Tiểu Tư, chỉ là nếu Miêu Tiểu Tư thật sự muốn đối với cậu làm chút gì đó thì không thể trách cậu phản đòn được.
Tạ Dư An nói với Tiền Xán: [Cứ kệ cô ta muốn nói gì thì nói, tôi rời đoàn phim là để đi học, đạo diễn Lạc cũng không phải là không biết, cô ta còn có thể bôi đen tôi sao? Loại tin đồn vô căn cứ kiểu này giải thích rõ là tốt rồi, tôi còn phải cảm ơn cô ta vì đã tăng nhiệt độ thảo luận cho tôi ấy chứ.]
Coi như là Miêu Tiểu Tư thật sự bị tổ quay phim quay được, Tạ Dư An cũng có thể thổi gió bên gối Thẩm Trọng Thành, để anh gọi người đem đoạn video đó cắt đi không phát sóng, nhưng Tạ Dư An lại không tính làm như vậy. Thứ nhất là bởi vì trường hợp trước bôi đen sau tẩy trắng hiệu quả hơn so với những thủ thuật mà acc doanh tiêu thường dùng nếu như sử dụng tốt, hơn nữa Tạ Dư An đã chịu được scandal “đẩy người”, thì còn có thể sợ cái chuyện mỉa mai chuyện đóng nhiều phim tầm thường này hay sao? Thứ hai là bởi vì chuyện này không thể “bôi đen” cậu được, cậu dựa theo thời khóa biểu đến trường học có rất nhiều thầy cô có thể làm chứng, nếu nói cậu trốn học để đi quay phim thì không chừng còn có thể bôi đen một chút, đằng này đạo diễn Lạc cũng đồng ý cho cậu nghỉ để đi học, người khác còn có thể nói cái gì?
Tiền Xán nói: [Cũng đúng, cô ta làm vậy là vì nghĩ rằng cậu và ông chủ Thẩm không có quen biết, ông chủ Thẩm sẽ không bảo vệ cho cậu.]
Tạ Dư An nói: [Tôi thật ra lại tò mò Vưu Hân làm thế nào mà lại xúi giục được cô ta.]
Tiền Xán: [Còn có thể làm cái gì? Còn không phải là nói sau lưng cậu không có ai, ông chủ Thẩm đến thăm đoàn phim là vì Bối Nghệ Hạm, nếu như cậu với anh ta cảm tình tốt thì sao chỉ cho cậu diễn vai nam ba, rồi gì mà nếu tốt thật thì đã sớm giúp cậu hủy hợp đồng với Thụy Phong để cậu sang Ánh Quang rồi có phải không? Chỉ cần một chút thôi là tôi có thể soạn ra bảy tám chục cái cớ, cái này so với cái kia lại càng chân thực hơn, nếu như những thứ này không phải do tôi tự nghĩ ra thì cũng đã tin rồi.]
Điều mà Tiền Xán không có nói kĩ càng là, lí do anh có thể nghĩ tới những nguyên nhân đó là vì trong này có rất nhiều điều mà trước đây anh đã nghi ngờ, cho nên anh ngay từ đầu mới lo lắng Tạ Dư An bị Thẩm Trọng Thành lừa gạt.
Tiền Xán thích đớp đường của cp anh ship, thế nhưng anh cũng hiểu rõ những thứ đó là do đa số fan cp suy diễn tưởng tượng ra, trên thực tế nếu như Thẩm Trọng Thành là một tên cặn bã, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không trở thành fan cp của Tạ Dư An và Thẩm Trọng Thành. Ngược lại, dù cho Tạ Dư An có muốn nghỉ chơi với anh thì Tiền Xán cũng sẽ sống chết khuyên hai người chia tay, anh không làm được việc trơ mắt nhìn bạn mình nhảy vào chỗ chết, cho nên dù cho anh và Miêu Tiểu Tư chỉ mới chơi Củng Trư với nhau thôi nhưng nếu trong phạm vi năng lực của anh thì nếu giúp được thì đều sẽ giúp.
Tiền Xán hỏi Tạ Dư An: [Cậu hôm nay xin nghỉ là muốn cùng với ông chủ Thẩm về nhà ra mắt phụ huynh à?]
Tạ Dư An nói: [Ừa.]
Tiền Xán nói: [Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, Miêu Tiểu Tư bên này tôi sẽ giúp cậu theo dõi.]
Tạ Dư An: [Bác sĩ Trần, anh thật tốt [trái tim][trái tim]. ]
Tiền Xán: [Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu, cậu cứ tiếp tục yêu ông chủ Thẩm đi.]
Tạ Dư An cười ra tiếng, cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện bọn họ đã đến trước cửa một tòa nhà cực kỳ lớn xây theo kiểu Trung Quốc cổ, có lẽ là Thẩm Trọng Thành đã sớm gọi điện qua cho ba mẹ, cơ mà tòa nhà này của nhà họ Thẩm sửa chữa xong cũng chưa có chọn được ngày lành để mở tiệc khánh thành, cho nên cũng không thể đón khách được, vì vậy mà Nghiêm Thu Sương để nhóm người hầu mang một cái bàn gỗ ra ngoài, ngồi ở trước cửa phơi nắng cùng với Thẩm Giang Nguyệt chờ Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An tới.
Thế nhưng khi Thẩm Trọng Thành chạy xe Mercedes-Benz đến trước cửa thì Nghiêm Thu Sương lại hơi nhíu mày, dùng ánh mắt nghi hoặc để đánh giá chiếc xe, ánh mắt kia dường như đang nói: “Trước cửa nhà chúng ta tại sao lại có loại xe này xuất hiện?”
Mãi đến khi Thẩm Trọng Thành mở cửa bước xuống, gọi một tiếng “mẹ” với Nghiêm Thu Sương thì Nghiêm phu nhân mới giãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra, từ trên ghế đứng lên đi đến phía chiếc xe.
“Dì Nghiêm.” Tạ Dư An xuống xe, có chút cẩn thận chào hỏi Nghiêm Thu Sương.
Nghiêm Thu Sương hôm nay mặc một bộ sườn xám màu xanh đen, mang theo một bộ trang sức bằng ngọc trai, nhìn vào vô cùng đoan trang, là dáng dấp tiêu chuẩn của người lớn thời phong kiến, thế nhưng bà đối với Tạ Dư An rất dịu dàng, còn khẽ mỉm cười nói với cậu: “Tuy rằng con với Trọng Thành vẫn chưa đính hôn, thế nhưng cũng có thể đổi xưng hô rồi, con cứ gọi là mẹ theo Trọng Thành đi.”
Thẩm Giang Nguyệt hôm nay cũng theo Nghiêm Thu Sương mặc áo dài nam, ông cười cười với Tạ Dư An xem như là chào hỏi.
Mà lần này, Tạ Dư An rốt cuộc cũng đã gặp được đứa em trai Dạ Vũ của Thẩm Trọng Thành, Thẩm Dạ Vũ được thừa hưởng vẻ ngoài của nhà họ Thẩm rất tốt, trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ được nét mập mạp của trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì căng thẳng mà không đổi sắc giống y hệt phiên bản thu nhỏ của Thẩm Trọng Thành, cậu sau khi thấy Tạ Dư An thì nghiêm túc gọi một tiếng “chị dâu”, Tạ Dư An tạm thời không có cách nào tiếp nhận được cái xưng hô này, cho nên bảo Thẩm Dạ Vũ gọi cậu là “anh Dư An” được rồi.
Thẩm Dạ Vũ đổi giọng cũng rất nhanh, rõ ràng là cậu cũng không có khả năng tiếp nhận được cái xưng hô mà tối qua Thẩm Trọng Thành đã đe dọa dụ dỗ ép buộc cậu phải gọi.
Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên cậu chính thức tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, Tạ Dư An vốn vẫn còn rất khẩn trương, thế nhưng sau khi thấy ba mẹ Thẩm đều thân thiện như nhau thì cậu rất nhanh đã thả lỏng, cũng rất thích đứa em trai Thẩm Dạ Vũ của Thẩm Trọng Thành, chỉ là cậu vẫn không nhịn được mà tự hỏi, tên của ba chị em nhà Thẩm Trọng Thành thật sự không liên quan gì đến bài thơ 《 Đêm mưa xuân hạnh phúc 》 sao? Cái tên này cũng quá trùng hợp đi……
(*春夜喜雨: tên bài thơ dịch ra Hán Việt là Xuân Dạ Hỉ Vũ)
Vấn đề này rất nhanh cũng bị mẹ Tạ phát hiện, thừa dịp ba Tạ cùng ba mẹ Thẩm đang nói chuyện phiếm, mẹ Tạ kéo Tạ Dư An sang một bên để hỏi: “Gà con, con không phải nói Trọng Thành còn có một người chị sao? con bé đó hôm nay sao không thấy tới?”
“Chị Tiểu Hồng chắc là bận?” Tạ Dư An cũng không có biết nhiều, hôm qua cậu cũng hỏi Thẩm Tiêu Hồng vấn đề này, cô cũng nói là bận, đợi sau này rảnh rỗi sẽ đi riêng với Thẩm Trọng Thành tới nhà họ Tạ ăn bữa cơm, “Thế nhưng chị ấy nói là chờ khi nào rảnh rỗi sẽ tới ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” mẹ Tạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút nghi hoặc, “Mẹ thấy bên nhà bà thông gia tốt vô cùng, Dạ Vũ cũng được nuôi đến mập mạp, bọn họ hình như không giống kiểu ra tay bạo hành trẻ em…..”
Tạ Dư An suýt chút nữa bị chính mình làm cho sặc, vội vã giải thích: “….Khụ! Mẹ, Trọng Thành lúc bé không có bị bạo lực gia đình.”
Mẹ Tạ lại hỏi: “Phải không? Vậy những vết thương lúc còn bé của nó là như nào?”
Thẩm Trọng Thành chưa có giải thích với Tạ Dư An những vết thương đó là từ đâu ra, cậu cũng chỉ đoán từ những hình ảnh mà lúc bé đã thấy: “Chắc là bị những đứa trẻ xấu xa khác đánh, con còn cứu anh ấy nữa, mẹ quên rồi sao.”
“À à đúng rồi, mẹ nhớ rồi, chúng nó còn làm con khóc, nên mẹ mới đi tìm ba mẹ của chúng nó tính sổ.” mẹ Tạ gập ngón tay gõ gõ đầu, “Hèn chi Hổ Mập, à Trọng Thành, bọn họ sau này phải dọn nhà đi.”
Tạ Dư An nói: “Chính là như vậy.”
Mẹ Tạ thở dài nói: “Hầy, Trọng Thành trước đây thật đáng thương, thế nhưng tên của ba chị em nhà nó thật là văn thơ, là lấy từ trong bài thơ 《 Đêm mưa xuân hạnh phúc 》 phải không?”
Tạ Dư An: “….”
Mà lúc Tạ Dư An cùng mẹ Tạ ở một bên nói chuyện, Nghiêm Thu Sương cũng tìm cơ hội kéo Thẩm Trọng Thành sang một bên để nói______
Bà hỏi anh: “Con mua chiếc xe như thế lúc nào vậy? Còn lái đi được, mấy chiếc xe khác đâu?”
Thẩm Trọng Thành trả lời: “Đều ở đây, nhưng con không chạy, xe này khiêm tốn.”
“Ồ, là để thuận tiện cho con cùng với vợ bé yêu đương vụng trộm à?” Nghiêm Thu Sương nhíu mày, rõ ràng vẫn còn nhớ sự kiện vợ lầu trên của đứa con trai không chịu thua kém người ta.
Thẩm Trọng Thành có chút oan uổng, anh biện minh cho bản thân: “Nhưng không phải chính mẹ đã nói phải khiêm tốn một chút, không nên gây quá nhiều áp lực cho người nhà An An sao?”
Nhà họ Thẩm không có gì ngoài tiền, cho nên hoàn toàn không cần con cái trong nhà kết hôn vì lợi ích, bởi vì mọi người đều nghĩ kết hôn như thế không lâu dài, chi bằng để cho bọn nhỏ tìm được người mình thích, có thể suốt đời ở bên nhau cùng cố gắng, tiền mất đi thì có thể kiếm lại, quan trọng nhất là tìm được người dù cho nghèo khó hay giàu sang vẫn không rời bỏ đối phương.
Nghiêm Thu Sương thấy con trai thích Tạ Dư An như vậy, cho nên lần gặp mặt đầu tiên với bên thông gia cũng vô cùng coi trọng, cố gắng làm đơn giản tất cả trang phục, không muốn để cho bên thông gia nghĩ nhà họ Thẩm bọn họ và nhà họ Tạ chênh lệch quá lớn, lại khiến nhà người ta tăng thêm gánh nặng trong lòng.
Nhưng mà Nghiêm Thu Sương hiện tại thấy Thẩm Trọng Thành khiêm tốn như vậy thì liền nhíu mày dạy dỗ anh: “Nhưng mà con cũng quá khiêm tốn rồi, An An nói thế nào cũng là một ngôi sao, con khiêm tốn như vậy sẽ khiến ba mẹ người ta nghĩ con không xứng với An An, môn đăng hộ đối con không hiểu hả?”
Thẩm Trọng Thành chỉ có thể nói: “….Lần sau con nhất định sẽ đổi xe mới.”
Nghiêm Thu Sương lúc này mới hài lòng, mím môi nói thẳng với Thẩm Trọng Thành: “Lúc mở tiệc khánh thành, nhớ mang An An về nhà họ Thẩm.”
Người nhà họ Thẩm từ nước ngoài trở về sẽ tiếp tục về nhà cũ trước đây ở, trước tiên phải lo hương hỏa, đặt lại bàn thờ, nhang đèn thờ phụng tổ tiên, được gọi là khánh thành nhà mới, là sự kiện vô cùng quan trọng, con cháu nhà họ Thẩm đều phải đến đông đủ, còn phải chọn một ngày hoàng đạo.
Hiện tại ngày còn chưa quyết định, nhưng tóm lại sẽ rơi vào khoảng hai tháng sau.
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới thì Nghiêm Thu Sương liền tức giận, nói cho cùng thì tiệc khánh thành ngày đó tất cả con cháu nhà họ Thẩm đều phải có mặt, bà bởi vì bị Thẩm Trọng Thành liên lụy mà không thể bày ra sắc mặt tốt được: “Mày với An An nếu đã…. thì cứ nghĩ đến việc khi nào thì kết hôn đi, không kết hôn thì trước cứ đính hôn, mày thế mà lại làm ra cái chuyện quan hệ cẩu thả trước khi cưới như vậy, mặt mũi của tao với ba mày đều bị mày vứt sạch rồi! Không còn mặt mũi mà nhìn đám người dì Ba chú Hai.”
Thẩm Trọng Thành: “…”
Thẩm Trọng Thành thật sự hi vọng lúc này Thẩm Tiêu Hồng có thể ở đây rửa não cho bọn họ, đừng có mãi bảo thủ không chịu thay đổi như vậy, “Mẹ, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Hơn nữa con với An An lúc nhỏ mới gặp hai tiếng đã chơi với nhau, hiện tại____”
Nghiêm Thu Sương giàu lòng kiên cường bất khuất, vẻ mặt nghiêm túc cấm nói leo: “Quy củ của tổ tiên không thể quên, chờ khi khánh thành xong thì mày đi quỳ nhà thờ tổ đi.”
Thẩm Trọng Thành không có cách nào bẻ lại: “….Dạ.”
Nghiêm phu nhân cổ hủ đang nói thì dừng lại một chút, sau đó bỗng nhiên trở nên tân tiến mà hỏi con trai: “Đúng rồi, con theo dõi lại weibo của mẹ chưa? Acc của mẹ chính là cái “Thẩm Trọng Thành chính là con ta”, mẹ còn nhắn tin cho con nữa, con mau theo dõi lại mẹ đi.”
Thẩm Trọng Thành: “…”
“Tam Mập, Tiểu Hồng chuẩn bị quà cho mày, bảo tao đưa sang này.” Thẩm Trọng Thành xoay người rời đi, rồi lại lôi ra một chồng sách tài liệu giảng dạy mà Thẩm Tiêu Hồng đã chuẩn bị cho Thẩm Dạ Vũ.
Thẩm Dạ Vũ bình thường cũng sẽ đến trường để đi học, thật vất vả mới đợi được đến cuối tuần để đi theo ba mẹ tới nhà chị dâu ăn cơm, vốn tưởng rằng có thể được chơi cả một ngày, không ngờ chị cả với anh ba không có quan tâm gì đến cậu, khiến cậu tức giận đến viền mắt đều đỏ, ngồi ở sô pha trong góc phòng nghi ngờ cuộc đời.
Tạ Dư An thấy Thẩm Dạ Vũ như phiên bản thu nhỏ của “Thẩm Trọng Thành” đang đỏ mắt ngồi một bên tủi thân, cậu cảm thấy như được thấy lại hình ảnh “trùm khu phố” đang bắt nạt Thẩm Trọng Thành, nhịn không được mà cầm theo vài viên kẹo đi tới bên cạnh Thẩm Dạ Vũ dỗ cậu: “Dạ Vũ ơi, em ăn kẹo không?”
Cậu vừa thấy Thẩm Dạ Vũ luôn nắm lấy kẹo ăn, thế nhưng trong lúc đó lại nhìn thử xung quanh một chút, giống như là sợ người khác biết cậu thích ăn kẹo vậy, Thẩm Trọng Thành cũng có cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo y hệt như này, cho nên Tạ Dư An nhận ra được cái kiểu làm ra vẻ này của Thẩm Dạ Vũ.
Ai ngờ Thẩm Dạ Vũ mới vừa yêu thương sâu sắc với kẹo xong, giờ lại đối với nó cực kì xem thường, vô cùng lạnh lùng nói: “Không ăn.”
“Kẹo này ăn ngon nhỉ?” Tạ Dư An lột giấy gói kẹo ra bỏ một viên vào miệng mình, dùng đầu lưỡi đẩy nó sang bên phải rồi lại hỏi Thẩm Dạ Vũ, “Thật sự không ăn sao?”
“Đồ ngọt khiến người ta sa đọa, em là người đàn ông của nhà họ Thẩm.” Thẩm Dạ Vũ tỏ vẻ chính trực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra bộ dạng nghiêm túc nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Những lời này thật ra lại rất quen, khi còn bé Thẩm Trọng Thành đã từng nói qua với cậu.
Tạ Dư An giờ mới hiểu được cả ba chị em nhà Thẩm Trọng Thành đều không phải nghĩ một đằng nói một nẻo___ mà hoàn toàn đều là thích diễn kịch.
Thẩm Tiêu Hồng không phải diễn viên xuất thân chính quy nhưng lăn lộn trong giới giải trí mười năm cũng đã đoạt được danh hiệu ảnh hậu, Thẩm Trọng Thành bình thường chém gió giả bộ như thật, bịa chuyện vô nghĩa mà mặt không hề đổi sắc, lại không có chút chột dạ nào, mà bây giờ Thẩm Dạ Vũ so với anh chị lớn thì không hề kém cạch chút nào, ít nhất thì Tạ Dư An nếu như không thấy được cậu đang lén ăn kẹo trước mặt mình thì lúc này cũng sẽ bị cậu lừa gạt cho qua chuyện.
Tạ Dư An nhịn không được mà cười rộ lên, cong mắt quan sát rồi hỏi Thẩm Dạ Vũ: “Sao em lại giống với anh trai khi còn bé như vậy, cũng không thích làm nũng?”
Thẩm Dạ Vũ như gặp phải kẻ kịch, nhíu mày nói: “Làm nũng? Em sẽ không làm nũng, em với Hổ Mập không có giống nhau.”
Tạ Dư An lại hỏi cậu: “Sao lại không giống nhau?”
“Hầy, anh Dư An, anh bây giờ còn chưa biết được nhà họ Thẩm chính là cái lồng giam ăn thịt người vô cùng tàn nhẫn đâu, nơi đó không phân biệt nam nữ, chỉ có mạnh mẽ mới có thể ở lại.” Giống như Thẩm Trọng Thành không tranh đoạt hay đố kị, vừa đụng đến việc nhỏ là có thể lập tức biến thành cái thùng giấm vậy, với người ngoài thì nhà họ Thẩm đặc biệt đoàn kết nhất trí với nhau, thế nhưng đấu đá trong nhà vẫn luôn không ngừng, Thẩm Dạ Vũ hiện tại đang cố hết sức giẫm đạp anh trai để nâng địa vị của mình lên, “Mấy người trong dòng họ đều là mấy con gà yếu ớt, mà em lại chính là vua.”
Tạ Dư An nhìn thoáng qua Thẩm Trọng Thành đang đứng phía sau Thẩm Dạ Vũ rồi tiếp tục nói: “Vậy anh của em….”
“Hổ Mập?” Thẩm Dạ Vũ nhíu mày, khóe mắt mang theo ý khinh thường so với Thẩm Trọng Thành giống hệt nhau, “Anh ta chính là bợ đít em.”
Thẩm Trọng Thành: “???”
Tạ Dư An mím môi cười, nói với Thẩm Dạ Vũ: “Ái chà chà, lời này quá thô tục, trẻ con không thể nói tục nha.”
Thẩm Dạ Vũ dõng dạc nói: “Hừ, em cứ nói thô tục đấy.”
“Ha ha, Tam Mập, mày điên rồi sao?” Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng.
Thẩm Dạ Vũ không ngờ Thẩm Trọng Thành lại nấp sau lưng cậu, ngây người hết hai giây nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, quay đầu nói: “Thì sao? Ông không thể đánh con nít, nếu không tui sẽ méc mẹ là ông đánh tui.” Thẩm Dạ Vũ tính ra vẫn rất hạnh phúc rồi, bởi vì tuổi của cậu so với Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng chênh lệch rất lớn, tuy rằng cũng học quyền pháp để phòng thân, thế nhưng lại tránh được tình huống chị em đánh nhau.
Thẩm Trọng Thành đặt hai tay lên sô pha, từ trên cao liếc nhìn Thẩm Dạ Vũ, lạnh lùng nói: “Mày là con nít?”
Thẩm Dạ Vũ trở mặt rất nhanh, vô tội nói: “Tui chính là con nít.”
Thẩm Trọng Thành cũng ba xạo: “Đây là nói thô tục.”
Thẩm Dạ Vũ phát cáu: “Ông thúi lắm!”
Thẩm Trọng Thành xì một tiếng: “Xem đi, mày nói tục kìa, mày là đồ ngu ngốc, không phải con nít.”
Thẩm Dạ Vũ không thèm suy nghĩ, cá chết rách lưới mà nói: “Ông chính là anh trai của đồ ngu ngốc!”
Thẩm Trọng Thành thản nhiên nói: “Thì sao? Mặc cho tao có phải anh trai mày hay không thì mày vẫn chỉ là em trai.”
Thẩm Dạ Vũ rõ ràng tuổi còn quá nhỏ cho nên không thể đấu lại lão già như Thẩm Trọng Thành, miệng run run, vành mắt đỏ ửng chạy đi méc Nghiêm Thu Sương.
“Ôi, em Dạ Vũ____” Tạ Dư An thấy Thẩm Dạ Vũ bị Thẩm Trọng Thành ăn hiếp đến mức khóc lên thì vội đưa tay muốn dỗ thằng nhỏ.
Thế nhưng cậu vừa mới giơ tay lên đã bị Thẩm Trọng Thành bắt lại, tiếp đó bị kéo đến nơi đổi giày cạnh cửa ra vào, nghe Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: “Em cái gì mà em, ở đây cũng có một “em Trọng Thành” cần em dỗ đây này.”
“Anh cũng là em trai?” Tạ Dư An sửng sốt một chút, Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn cậu, nhướn mày đem tay của Tạ Dư An mò xuống phần thân dưới của anh.
Tạ Dư An bây giờ mới phản ứng được anh nói đến “đứa em” nào, hai tai đều đỏ lên, giận dữ nói: “Anh lại vậy nữa, đợi lát nữa bị mẹ phát hiện thì anh lại muốn ăn mắng à.”
“Dù gì cũng phải quỳ nhà thờ tổ.” Thẩm Trọng Thành cúi đầu nói một tiếng, ghé sát đôi môi cậu ngửi một cái rồi bỗng nhiên hôn lên, lúc đầu lưỡi quấn lấy Tạ Dư An còn mang theo mùi thơm của kẹo ngọt thì liền hỏi, “Cục cưng, em mới ăn kẹo à? nghe thấy có chút ngọt.”
Kẹo trong miệng Tạ Dư An đã sớm ăn xong rồi, chỉ còn lại chút vị cuối cùng, thế nhưng lại bị Thẩm Trọng Thành ngang ngược hút mất, cậu với Thẩm Trọng Thành vốn đã làm những chuyện còn mờ ám hơn như thế này, thế nhưng lúc này bọn họ đang ở nhà họ Tạ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, Tạ Dư An không ngờ Thẩm Trọng Thành còn dám làm như vậy, còn bị anh cắn lấy đầu lưỡi, cậu lập tức đẩy người anh ra, đưa tay lau đi giọt nước trên môi rồi mắng: “Anh sao lai còn cắn người hả?”
Thẩm Trọng Thành dùng lưỡi liếm vị kẹo, từ trong túi áo lấy ra viên kẹo, lột giấy gói rồi đút cho Tạ Dư An, “Xem ra em rất thích em trai kia của anh.”
Tạ Dư An nghe thế thì giờ mới hiểu Thẩm Trọng Thành lại bắt đầu ghen, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đúng vậy, hai đứa em trai của anh em đều thích, so với anh còn thích hơn.”
“Vậy xem ra em chỉ coi anh như là người thay thế, thật là ác độc mà.” Thẩm Trọng Thành cũng cong môi, nói theo Tạ Dư An.
“Không sai, anh tốt nhất là tự hiểu bản thân chỉ là người thay thế đi.” Tạ Dư An ngậm viên kẹo mà Thẩm Trọng Thành đút, được một lúc lại phát hiện viên lúc nãy với viên này là cùng một loại, chỉ là mùi hương không giống nhau, liền hỏi Thẩm Trọng Thành, “Anh không phải là không ăn kẹo hả? Sao trên người lại còn mang theo kẹo? Chính anh có còn đi cướp của em.”
“Em không phải thích kẹo này nhất sao? Từ bé đã thích ăn, bây giờ mẹ cũng để trong nhà nhiều như vậy.” Thẩm Trọng Thành đến gần Tạ Dư An, đem viên kẹo khác trong túi nhét vào tay Tạ Dư An, “Anh thấy em lấy kẹo này, Tam Mập cũng thích ăn, em lấy nhiều chút đi, chứ không một hồi nó lại ăn hết sạch.”
Tạ Dư An cụp mắt, tựa vào vai Thẩm Trọng Thành nhẹ giọng nói: “Em là muốn lấy cho Dạ Vũ ăn mà.”
Đúng là cậu khi còn bé rất thích ăn kẹo, dù cho cậu bây giờ đã lớn cũng vẫn thích ăn, mẹ Tạ luôn mua một ít để ở nhà, hôm nay đem ra tiếp đãi người nhà họ Thẩm, cậu nhớ rõ Thẩm Trọng Thành lúc bé từng nói qua là không thích ăn kẹo, Thẩm Trọng Thành cũng nhớ rõ cậu thích ăn loại kẹo này.
Tạ Dư An ôm eo của Thẩm Trọng Thành, hai người lúc này đều chìm đắm vào sự ấm áp, kết quả âm thanh của Nghiêm Thu Sương bỗng nhiên vang lên, giống như là bắt gian một lần nữa_____
“Hai đứa đang làm gì đó?”
Tạ Dư An bật người tránh xa Thẩm Trọng Thành, lách người đứng ở một bên.
Thẩm Trọng Thành xòe giấy gói kẹo trong tay ra, nói với Nghiêm Thu Sương: “…. Đang ăn kẹo.”
“Ăn kẹo thì cứ ăn kẹo đi, đúng là không có phép tắc.” Nghiêm Thu Sương lại bắt đầu dạy dỗ người, nói xong thì cầm điện thoại lên, hỏi Thẩm Trọng Thành, “Cái tin tức này là như nào đây?”
Nghiêm Thu Sương chính là hỏi về scandal cùng nhau ra vào khách sạn của Thẩm Trọng Thành và Bối Nghệ Hạm, Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn về phía Thẩm Dạ Vũ đang đứng bên cạnh Nghiêm Thu Sương, lập tức liền hiểu tại sao bà lại qua đây hỏi tội.
Tạ Dư An đứng chắn trước người Thẩm Trọng Thành, giải thích: “Dì Thẩm.. à mẹ, mẹ hiểu lầm Trọng Thành rồi, tối đó con và Trọng Thành đang ở cùng với nhau.”
Thẩm Trọng Thành cũng nói: “Đều là lều báo viết bậy thôi, con đã cho đăng bài giải thích rồi.”
Thế nhưng hiệu quả rõ ràng là không lớn.
Nghiêm Thu Sương trước đây đều không chú ý đến những chuyện trong giới giải trí, sau khi biết Thẩm Trọng Thành với Tạ Dư An ở bên nhau mới bắt đầu lướt weibo hóng dưa những khi rảnh rỗi.
“Này cũng thật quá đáng, tại sao có thể viết như vậy chứ.” Nghiêm Thu Sương sau khi nghe giải thích thì lập tức nhíu chặt mày, “Phá hủy sự trong sạch của con với con gái nhà người ta rồi.”
“Đúng vậy, nhưng mà chờ sau này con với Trọng Thành công khai là tốt rồi, à đúng rồi, mẹ cũng chơi weibo sao?” Tạ Dư An thấy Nghiêm Thu Sương cầm điện thoại nhấn vào weibo của Thẩm Trọng Thành, đang xem bài giải thích của anh thì liền thuận miệng hỏi một câu.
“Ừ, mẹ cũng chơi.” Nghiêm Thu Sương ngước mắt nhìn Tạ Dư An rồi nói, “Mẹ còn theo dõi con.”
Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành.
Quả nhiên, tiếp đó Tạ Dư An cũng lấy điện thoại ra, hỏi Nghiêm Thu Sương: “Tên weibo của mẹ là gì vậy? Con cũng theo dõi lại mẹ nha.”
Nghiêm Thu Sương nói: “Thẩm Trọng Thành chính là con của tôi.”
Thẩm Trọng Thành: “….”
Tạ Dư An đang chuẩn bị gõ chữ thì bỗng dừng ngón tay lại, Thẩm Dạ Vũ không chút khách khí gì mà cười lên.
Nghiêm Thu Sương liếc mắt nhìn Thẩm Dạ Vũ, thản nhiên nói: “Thế nhưng mẹ tính đổi thành Thẩm Trọng Thành và Thẩm Dạ Vũ đều là con tôi.”
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Dạ Vũ lập tức cứng lại.
Bình luận