Hiện tại nghe được giọng nói chua lè của Thẩm Trọng Thành thì cậu liền cong khóe môi, cầm bút lên rồi hỏi anh: “Ký tên của em đó, anh cũng muốn hả? Vậy ký đâu đây?”
Lời này của Tạ Dư An vốn chỉ là muốn trêu chọc Thẩm Trọng Thành một chút mà thôi, ai ngờ Thẩm Trọng Thành sau khi nghe xong lại hăng hái lên, nhướn cao lông mày sáp lại gần Tạ Dư An, anh đưa má của mình cho cậu rồi nói: “Ký lên mặt anh đi, một lát nữa ra ngoài anh sẽ để cho tất cả mọi người thấy trên mặt anh viết tên của em.”
Tuy rằng đêm khai mạc lễ trao giải Ngân Hoa đã kết thúc, thế nhưng người trong hội trường vẫn chưa đi hết, một vài nghệ sĩ, đạo diễn cùng các quản lý cấp cao của các công ty vẫn còn chụm lại thành nhóm nhỏ để nói chuyện, Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm vốn cũng nên đi về phía công ty nhà mình, chỉ là hai người đều có chung một lý do giống nhau đó là bị người yêu cản lại.
Bối Nghệ Hạm bên kia rất thẳng thắn đàng hoàng, hai người đang nắm tay nhau trả lời phóng viên vài câu hỏi, mà Tạ Dư An bên này lại có chút kiềm hãm.
Từ xa nhìn lại cũng chỉ nhìn ra cậu và Thẩm Trọng Thành chẳng qua chỉ là bạn bè gặp nhau nên nói chuyện vài câu mà thôi, nhưng mà lúc này nếu cậu thật sự ký tên lên mặt Thẩm Trọng Thành thì khéo sẽ trở thành tin tức lớn nhất của lễ trao giải Ngân Hoa tối nay.
Vì vậy mà Tạ Dư An liếc Thẩm Trọng Thành một cái, tiếp đó cúi đầu tự vẽ lên tay mình một trái tim rồi giơ lên cho Thẩm Trọng Thành xem: “Ký nè, ký vào tim em đó.”
Tạ Dư An nghĩ thầm: Cũng đã dỗ như vậy rồi, chắc là sẽ vui vẻ lên ha?
Kết quả Thẩm Trọng Thành lại cười lạnh một tiếng rồi nói: “Không cần ký, vẽ lông mày cho anh đi? Vẽ giống như lông mày của cô gái lúc nãy ấy, vậy thì em có thể nhìn anh thêm vài lần rồi.”
Giọng điệu của Thẩm Trọng Thành nghe ra có chút cà khịa, thế nhưng cách dùng từ kiểu u oán của anh suýt chút nữa chọc cười Tạ Dư An, cậu tiếp tục dỗ người ta: “Không muốn đâu, lông mày của cô ấy vẽ không được đẹp, cảm giác như có thẻ cà được thẻ cào ấy, vẫn là lông mày của bé cưng đẹp nhất.”
Lời này của Tạ Dư An đương nhiên là dối lòng, con gái người ta lông mi đẹp mắt long lanh, chân mày lá liễu cong cong rất dễ nhìn, thế nhưng những lời này đều không thể nói trước mặt Thẩm Trọng Thành được.
“Hửm? Bây giờ còn gọi anh bé cưng hả? Vừa nãy không phải đến liếc cũng không thèm à?.” Thẩm Trọng Thành cũng biết là Tạ Dư An nói dối cho nên giễu cợt nói, “Nếu lông mày của cô đó có thể cà thẻ cào thì người ta coi trọng em có phải là vì lông mày em cào ra giải thưởng không?”
Tạ Dư An: “…..”
Thẩm Trọng Thành rốt cuộc là học cái kiểu oán giận này từ ai vậy, cậu nhớ Thẩm Trọng Thành lúc bé đâu có như vầy?
Mà Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An nói không ra lời thì liền khẽ lắc đầu rồi nói: “Dân Quốc ba năm không thể chờ đợi được một trận mưa, trọn đời này không thể chờ được một câu em yêu anh.”
(*民國三年等不到一場雨,這一生等不到一句我愛你: Câu này được lấy từ quyển tiểu thuyết 《 Giấc mộng cũ 1913》 của Thẩm Ngư Tảo, trong đó có một câu: Tôi cả đời này thất bại vô cùng, Dân Quốc ba năm không thể chờ đợi được một trận mưa, trọn đời này không thể chờ được một câu anh yêu em”, nữ chính nói câu đó đại loại là cả đời không thể nghe được câu anh yêu em từ người mình thích.)
“Anh xem mấy câu văn vẻ đó ở đâu vậy?” Tạ Dư An vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, “Em chưa từng nói yêu anh sao? Vậy giờ em bù cho anh nhé, yêu anh yêu anh, yêu anh nhất.”
Thẩm Trọng Thành học được những câu này ở bên dưới phần bình luận của acc “Chuyên dùng để show chuyện tình cảm”, thấy vài phóng viên đã bắt đầu chụp ảnh anh và Tạ Dư An thì liền nói với cậu rằng: “Cục cưng, anh cũng yêu em, tối nay em nhất định phải tới đấy.”
Nói xong câu đó, Thẩm Trọng Thành liền xoay người đi về phía nhóm người Ánh Quang.
Tạ Dư An biết câu “tối nay nhất định phải tới” của Thẩm Trọng Thành có ý gì___ tuy rằng lễ trao giải Ngân Hoa ở ngay tại Hoa Thành, thế nhưng để tiện cho việc đi lại từ lúc khai mạc cho đến kết thúc nên đã trực tiếp ở khách sạn gần hội trường mà không trở về chung cư.
Thẩm Trọng Thành và cậu đặt một phòng, nếu không đi tìm anh thì cậu có thể đi đâu? Thẩm Trọng Thành bây giờ diễn nhiều quá, đồng hồ cặp bình thường chút không đeo mà một hai phải nạm thêm 199 viên kim cương, ngay cả nội dung trên mặt đồng hồ cũng phải theo cặp nữa, Tạ Dư An nhìn đồng hồ trên tay liền đau đầu, nghĩ tới trên tay Thẩm Trọng Thành có chữ “Ra vào bình an” lại càng đau hơn.
Mà sau khi lễ trao giải Ngân Hoa kết thúc, ảnh chụp của các ngôi sao đi thảm đỏ dần được tung ra, dân mạng ngay lập tức đã bị đồng hồ kim cương trên tay Tạ Dư An câu mất tầm mắt_____
【Thanh Giác: Các má nhìn thử thứ Tạ Dư An đeo trên tay hôm nay là đồng hồ hả?.】
【Bạn nhỏ đáng yêu đột nhiên xuất hiện: Không có, tôi chỉ thấy một luồng ánh sáng lóe mắt, bởi vì mắt của tôi đã bị chọc mù rồi.】
【Mực: Có cần thiết phải khoe khoang như vậy không? Sợ người ta không biết cậu ta có tiền à, bởi vì mua không nổi đồng hồ đắt một chút cho nên mới phải khoe khoang sao?.】
【Xuân đi hoa rơi nước chảy trả lời @Mực: Cái này là của hãng Vacheron Constantin đó…. Tôi vừa đi xem giá của cái đồng hồ này, bà xác định là người ta không thể mua nổi đồng hồ đắt sao?.】
【Bạch Chỉ Gia の kết thúc: Đúng vậy, bà quản người ta nạm nhiều hay ít kim cương được à? Tôi nếu mà có tiền thì chỉ hận không thể biến máu mình thành ngọc lưu ly bảy màu ấy.】
– ——
Tạ Dư An đăng một tấm chụp lúc đi thảm đỏ lên weibo, sau một lúc lâu nhìn bình luận thì cậu lại phát hiện trọng điểm của mọi người đều đặt trên đồng hồ của cậu, cũng không ai chú ý kiểu dáng đồng hồ của Thẩm Trọng Thành và cậu giống nhau, thế nhưng rõ ràng đồng hồ của Thẩm Trọng Thành cũng nạm 199 viên kim cương mà.
Tạ Dư An nghĩ mãi không ra, còn đang nghi ngờ thì Thẩm Trọng Thành liền đẩy cửa đi vào.
“Sao anh tới muộn vậy?” Tạ Dư An thuận miệng hỏi một câu, dù thế nào thì cậu cũng sẽ tới khách sạn sớm để đợi, chỉ sợ Thẩm Trọng Thành tới trước không thấy được người lại mượn cơ hội lên cơn.
“Anh tới từ sớm rồi.” Thẩm Trọng Thành ở cạnh cửa thay giày, cởi cà vạt rồi nói với Tạ Dư An, “Đám người Thẩm Tiêu Hồng, Nghiêm Lâm đều ở bên này, Tiền Trấn Xuyên cũng tới, mới nãy nó dẫn anh đi xem chỗ nó ở ra sao làm sao.”
Tạ Dư An hỏi Thẩm Trọng Thành: “Không giống với chỗ chúng ta sao?”
“Giống nhau.” Thẩm Trọng Thành nói, “Cơ mà nó bảo anh đi xem phong thủy, cảm thấy căn phòng đó phong thủy cũng tốt, có thể dẫn hoa đào tới.”
Tạ Dư An nghe vậy có chút kinh ngạc: “Anh còn biết xem phong thủy nữa hả Trọng Thành?”
Sao trước giờ chưa nghe Thẩm Trọng Thành nói qua nhỉ?
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại nói với cậu rằng: “Đương nhiên là không, nếu xem được thì anh còn phát triển công ty giải trí làm gì? Một số người nhà họ Thẩm sẽ có thể, nhưng anh thì không.”
Tạ Dư An nói: “Vậy anh còn đi xem phong thủy cho người ta làm gì?”
“Lừa nó thôi, cho nó chút hi vọng nhen nhóm giấc mộng của nó.” Thẩm Trọng Thành nói như việc đương nhiên, vừa nói vừa đi tới chỗ Tạ Dư An, “Không phải có câu____ “Cứ mơ đi nhỡ đâu một ngày nào đó sẽ thực hiện được” sao?”
“Ừm, anh nói đúng.” Tạ Dư An một bên trả lời Thẩm Trọng Thành, một bên tùy anh chậm rãi đẩy mình nằm xuống giường, cậu hơi ngửa đầu hôn lại Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành nhướn mày: “Sao nay ngoan vậy?”
Tạ Dư An nhớ Thẩm Trọng Thành nói cậu không yêu anh thì liền cong môi nói: “Bởi vì yêu anh á.”
Hai người bọn họ hiếm khi dính nhau như vậy cho nên lời này của Tạ Dư An khiến Thẩm Trọng Thành sửng sốt một chút, sau khi tỉnh táo lại thì tâm trạng vô cùng tốt, anh đè lên Tạ Dư An rồi nói: “Cục cưng, nói thêm vài câu đi, ông xã thích nghe.”
“Ưm, yêu___” Tạ Dư An bị Thẩm Trọng Thành hôn đến mức thở gấp, câu chữ đều bị chặn ở trước răng, chỉ có vài âm thanh mơ hồ được phát ra lúc hé môi.
“Đây là cái gì?”
Tạ Dư An đang chuẩn bị nói lại câu “yêu anh” thì Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên dừng động tác, cánh tay trái chống xuống giường, tay phải mò xuống gối đầu rút ra tấm card nhỏ đầy màu sắc, mặt trên còn in hình người đẹp vóc dáng lồi ra lồi lõm ra lõm ăn bận hở hang cùng một gã cơ bắp.
Thẩm Trọng Thành hơi nheo mắt lại, đọc chữ ghi trên tấm thẻ: “Đêm khuya ngủ một mình cô đơn sao? Ở đây có tiếp viên hàng không, trai ngon, nữ sinh ngây thơ cùng y tá dâm đãng, nếu như bạn muốn thì hãy gọi____”
Tạ Dư An nằm dưới người Thẩm Trọng Thành cho nên thấy được mặt sau của tấm card nhỏ, mà cậu lại đúng lúc nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông đầy cơ bắp đang mặc đồng phục y tá nam, đột ngột nghe Thẩm Trọng Thành đọc như thế thì cậu liền theo phản xạ mà mở miệng nói tiếp: “Y tá… lẳng lơ dâm đãng, này cũng quá lẳng lơ dâm đãng đi?”
Tạ Dư An vừa nói xong, Thẩm Trọng Thành thả tấm thẻ ra, mặt không cảm xúc mà hỏi Tạ Dư An: “Thứ này ở đâu ra?”
“…. Không phải là có sẵn ở khách sạn à?” Tạ Dư An cũng thấy rất kỳ lạ.
Sau khi nghe Tạ Dư An nói thì Thẩm Trọng Thành liền cười: “Anh đặt khách sạn không có kiểu này.”
Mấy cái thẻ cô đơn này đúng thật là bình thường hay có mặt ở những khách sạn nhỏ hoặc là chủ đề chính của khách sạn, thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại là người vô cùng kén chọn chỗ ở, đặt phòng xa hoa một đêm cũng phải 10.000NDT, phục vụ ở khách sạn rất cẩn thận đúng chỗ, dù cho có muốn cung cấp dịch vụ đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không dùng cái thẻ low như này, huống chi cái thẻ này còn được phát hiện dưới gối Tạ Dư An.
(*10.000NDT là hơn 33 chịu nhé.)
Mà nghĩa bóng của Thẩm Trọng Thành chính là cái thẻ này do Tạ Dư An mang tới.
Cho nên Tạ Dư An lập tức phủ nhận: “Không phải em.”
Tạ Dư An rất oan uổng, loại card này xuất hiện ở dưới cậu cũng quá là kỳ quái đi.
“Không sao.” Thẩm Trọng Thành cười càng sâu, anh cầm điện thoại lên rồi nói với Tạ Dư An, “Cục cưng, em gọi tới một y tá lẳng lơ dâm đãng qua đây đi, anh muốn nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu dâm đãng.”
Tạ Dư An: “….”
“Không cần gọi, ở đây có ảnh này.” Tạ Dư An đem tấm card lật lại cho Thẩm Trọng Thành xem.
Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: “Ồ, em thích như vầy hả?”
Tạ Dư An nhanh nhẹn dỗ người: “Không không không, em thích anh, yêu anh, em yêu anh nhất.”
Thẩm Trọng Thành: “Không thích y tá lẳng lơ dâm đãng hả?”
Tạ Dư An lắc đầu: “Không thích.”
“Vậy chắc là thích bác sĩ nghiêm chỉnh ha.” Thẩm Trọng Thành lấy kính gọng kim loại ra đeo vào, “Nhắc tới mới nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau ở trên du thuyền Blue goddess em đã tưởng rằng anh là bác sĩ, nằm xuống đi, hiện tại bác sĩ Thẩm sẽ tiêm cho em.”
Thẩm Trọng Thành nói được thì làm được, tiêm cho Tạ Dư An suốt cả đêm.
Mà Tạ Dư An bệnh thật là nặng, hôm sau thức dậy thì quầng thâm liền giống như Tiền Xán đã nói qua, dường như có thể mài ra mực.
Lúc mọi người cùng nhau ăn trưa ở khách sạn, Tiền Trấn Xuyên ngáp liên tục đi tới, thấy Tạ Dư An cũng thâm mắt giống mình thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên đau thương, anh nhìn Tạ Dư An rồi lại nhìn Thẩm Trọng Thành, vẫn cứ không nói lời nào mà lắc đầu thở dài.
Nghiêm Lâm đưa đũa cho Tiền Trấn Xuyên rồi hỏi: “Mắt của mày làm sao đấy? Tối hôm qua bị ai đánh à?”
Tiền Trấn Xuyên lại càng đau thương, hỏi lại Nghiêm Lâm: “Tại sao anh lại cảm thấy tui bị người ta đánh? Dư An Nhi cũng vậy kìa, cậu ta cũng bị người ta đánh hả?”
Tạ Dư An đang ăn bỗng nhiên bị gọi tên mà bị nghẹn, Thẩm Trọng Thành liền bắt đầu bảo vệ bà xã” Ông việc gì phải rước lấy nhục?”
“Không phải bị đánh, vậy mặt mày sao y như chơi hàng vậy?” Nghiêm Lâm cũng nói, “Tối hôm qua trước khi ngủ tao có thấy mày luôn lang thang ở bên ngoài, mày muốn làm vớ vẩn gì đấy, sợ là bảo vệ tưởng mày là phần tử phạm pháp cho nên mới đánh.”
Thẩm Tiêu Hồng cũng hỏi anh ta: “Đúng vậy, chú nửa đêm không ngủ mà lang thang bên ngoài làm gì vậy?”
Tiền Trấn Xuyên nín nửa ngày, sau đó mới nhả ra ba chữ: “Chờ gặp gỡ.”
Bình luận