Cô… không đóng phim nữa?
Tô Hòa sững sờ nhìn chằm chằm vào di động, đột nhiên có cảm giác nói không nên lời.
“Ảnh đế Tô, sao thế?”
Tô Hòa vội vàng buông điện thoại ra, đáp lại, “Không có gì, cứ tiếp tục.”
Cô dường như đã quên hết đi, loại bỏ gã ra khỏi cuộc đời cô.
Editor: Phong Nguyệt
Đăng trên watt///pad _phongnguyetnguyet_
Ban đầu gã còn có ý định trả thù, nhưng sau khi kết hôn với Bạch Văn Văn, một tình yêu tốt đẹp đã tan biến.
Bạch Văn Văn hiện giờ không phải người gã đã từng thích.
Gã cảm thấy mâu thuẫn cực kì, rốt cuộc giữa Bạch Văn Văn và Đường Quả, gã thích ai.
Không biết đáp án, gã chỉ có thể tập trung vào sự nghiệp diễn xuất. Ngay cả ý định trả thù Kiều Nghiệt cũng không có.
Hôn lễ kia chớp mắt một cái đã qua chín năm, gã vẫn không thể nào quên được.
Trước đến nay gã cũng không biết được lí do vì sao cô lại muốn phản bội gã để đến với Kiều Nghiệt.
Có lẽ đã gần trung niên, có nhiều bận tâm nên nhiều thứ gã đã không có dũng khí để đi làm.
Tô Hòa kết thúc một ngày công tác, cầm điện thoại chuẩn bị nhìn lại thì bị mấy cái hot search khác hấp dẫn.
# không quay phim #
# không muốn quay, có hơi bận #
Gã có dự cảm được hot search này là của ai, nhấn vào xem, quả nhiên là Weibo của Kiều Nghiệt.
Kiều Nghiệt đăng, “Từ bây giờ trở đi, không quay phim nữa.”
Fan truy vấn, hắn giống như Đường Quả, đăng Weibo đáp lại, “Không muốn quay, có hơi bận.”
Tô Hòa cười khổ, hai người này đúng là một cái đức hạnh, không muốn diễn là không diễn, không muốn quay là không quay, một người mệt, một người bận.
Có lẽ họ mới thật sự là một đôi.
Tâm tình gã phức tạp; gã tắt di động đi, quay về biệt thự lạnh như băng.
Không có người vợ dịu dàng trong tưởng tượng đi ra quan tâm gã, “Hôm nay anh có mệt không? Có đói không, muốn ăn gì không?”
Gã mệt mỏi lên trên tầng, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy được một thân hình cuộn tròn trên giường.
Dường như nghe thấy động tĩnh của gã, đối phương xoay người lại, lạnh nhạt nhìn gã một cái, rồi lại cuốn thân hình mập mạp vào trong chăn.
Chín năm là nhiều, từ lúc bọn họ kết hôn đến giờ, Bạch Văn Văn vẫn luôn sa sút. Ăn uống chỉ ở biệt thự, không ra cửa lấy một bước.
Đói thì gọi cơm hộp, ăn xong đặt ở cửa.
Không có tiền thì tìm gã.
Từ lúc còn áy náy, đến giờ gã cũng không biết mình đang làm gì. Cũng may là, ả chỉ cần tiền ăn cơm hộp và thỉnh thoảng là tiền mua quần áo.
Không ra khỏi cửa, không xã giao, không nói lời nào, đôi mắt xinh đẹp cũng đã trở nên xám xịt.
Gã đã từng muốn Bạch Văn Văn ra ngoài, nhưng ả lại sợ hãi, không muốn ra, mời bao nhiêu bác sĩ cũng không thể làm gì được.
Bác sĩ nói, tình huống này là sợ giao tiếp, không muốn xuất hiện trước mặt người khác.
Muốn chữa bệnh vần phải tìm ra nguyên nhân.
Gã nghĩ mãi cùng không hiểu, Bạch Văn Văn tự tin như vậy, vì sao lại thành ra thế này.
Gã đã từng hỏi Bạch Văn Văn, nhưng ả không hề kiên nhẫn, đáp lại, ả sẽ không ra ngoài, còn nói thêm, nếu gã tịch mịch muốn tìm người phụ nữ khác, ả không có ý kiến.
Chỉ cần cho ả trong phòng tự sinh tự diệt, mỗi tháng cho ả tiền ăn cơm hộp là được.
Gã không hiểu được Bạch Văn Văn, từ lúc còn có chút hi vọng, giờ thì mặc kệ.
Ngày nào gã cũng phải lên nhìn ả một chút, chỉ sợ ả chết rồi thối rữa lúc nào không biết.
Cái lí do này, nghĩ thế nào cũng thấy nực cười.
Bạch Văn Văn nhắm mắt lại, hi vọng đời này nhanh chóng trôi qua. Ả đã từng là một học sinh cấp ba không có gì, sớm nọ bị xe đâm rồi có được một hệ thống là 875.
Bình luận