Trời cao chiếu sáng, ánh mặt trời chiếu vào viện, tuyết đọng dần tan rã. Sau khi tuyết tan, tùng bách càng thêm xanh ngắt, sức sống bừng bừng.
Trong phòng Thẩm Oanh đốt chậu than, nhất thời không ít người ngồi. Hồng Lăng hầu hạ nàng uống một chén cháo nóng, Thẩm mẫu Trần thị thúc giục đút thêm một chén, Lâm mụ mụ bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Phu nhân, cô nương mấy tháng chưa ăn cơm, giờ phút này không nên ăn quá nhiều. Chờ cô nương khỏe lên, lại chậm rãi ăn thêm chút.”
Trần thị xuất thân Tào Bang, tính tình phóng khoáng, bà bán tín bán nghi nói: “Ba tháng liền chỉ uống nước và thuốc, hiện tại còn ăn ít như vậy, bụng có thể no sao? Ngươi xem nàng gầy đến độ không còn hình dạng! Không ăn cháo cũng được, ngươi đi phân phó phòng bếp nấu chút canh gà đến đây đi!”
Lâm mụ mụ bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Bách Lâm ngồi ở một bên, buồn bực không nói.
Thẩm Oanh bảo Hồng Lăng đi hỏi thăm, hầu phủ muốn một người trong hai người Thẩm Dung và nàng đi làm thiếp. Đại phòng bên kia lấy việc Thẩm Dung đã đính hôn để thoái thác chuyện này.
Nàng là người đã chết qua một lần, đối với danh phận gì đó cũng không quá coi trọng. Thiếp là không có địa vị gì trong nhà, nhưng mình từng là mẫu nghi thiên hạ cao quý, kết cục lại như thế nào? Nói trắng ra là, đều xem lòng nam nhân có đặt vào nơi mình không. Huống chi, cho dù vào Tĩnh Viễn Hầu phủ, cũng không đại biểu ngồi chờ chết, có thể nghĩ biện pháp thoát thân.
Thẩm Oanh khi còn ở trong cung, từng nghe đại nội quan bẩm báo một sự kiện với Bùi Chương. Có vị quan địa phương vì muốn nịnh bợ Bùi Duyên, cố ý tặng mấy mỹ nhân tuyệt đỉnh đến quân trướng của hắn, đồng thời rót cho hắn rất nhiều rượu, muốn hắn một đêm phong lưu khoái hoạt, dễ bắt lấy nhược điểm. Ai ngờ ngày thứ hai, mấy vị mỹ nhân đều bị còn nguyên được đưa trở về, quan địa phương cũng thiếu chút nữa bị cách chức điều tra.
Việc này chứng minh Tĩnh Viễn Hầu tâm chí kiên định, nhưng có vài khuyết điểm. Cho nên Thẩm Oanh lớn mật suy đoán, những lời đồn bên ngoài đó, hơn phân nửa là người có tâm cố tình lan truyền, không có mấy lời là sự thật. Lần này nạp thiếp, đoán chừng cũng không phải ý tưởng của hắn.
Nhưng suy đoán thì suy đoán, Thẩm Oanh chưa từng gặp qua Bùi Duyên, nhân phẩm người này rốt cuộc như thế nào, cũng không nắm chắc mười phần.
Trần thị nhìn thấy trượng phu thở ngắn than dài, nói: “Lão gia, Gia Gia tỉnh là chuyện tốt, sao ông còn mặt ủ mày ê như thế?”
Thẩm Bách Lâm không dám nói ra tình hình thực tế trước mắt nữ nhi. Hai vợ chồng đã thương lượng, trước làm nữ nhi an tâm dưỡng thương, tuyệt không đề cập đến việc hầu phủ. Nhưng Thẩm Bách Lâm là người không giấu được chuyện trong lòng, có chuyện gì cũng đều viết ở trên mặt.
Thẩm Oanh vịn Hồng Lăng ngồi dậy, giọng điệu hòa hoãn hỏi: “Cha là vì chuyện Tĩnh Viễn Hầu phủ mà phát sầu?”
Bị Thẩm Oanh một lời chỉ ra, Thẩm Bách Lâm theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu không nói. Có một số việc chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, không lừa được một đời, huống chi trước nay ông đều không nói dối.
Trần thị bắt lấy cánh tay Thẩm Oanh, an ủi nói: “Gia Gia, con không cần lo lắng. Vô luận phát sinh chuyện gì, cha và nương đều sẽ che chở cho con!”
Thẩm Oanh nhìn Trần thị, nhẹ nhàng cười. Có lẽ thật là ý trời, cô nương Thẩm gia không chỉ có khuê danh giống nàng, ngay cả nhũ danh cũng giống. Mẫu thân Thẩm Oanh là người Gia Hưng, cho nên gọi nàng Gia Gia, có ý tưởng niệm cố thổ. Từ khi mẫu thân ra đi, đã thật lâu không có ai gọi nàng như vậy.
Mấy tháng này nàng khi ngủ khi tỉnh, phu thê Thẩm Bách Lâm thường tới thăm, vì để nàng dưỡng thương và bồi bổ thân thể, gần như tiêu hết tích cóp nhiều năm của hai người. Nàng tuy rằng không phải Thẩm Oanh ban đầu, nhưng lòng yêu thương ái nữ này của bọn họ, vẫn làm nàng động tâm.
“Hai người không cần phiền lòng, hầu phủ bên kia, con đi là được.” Thẩm Oanh nói.
Thẩm Bách Lâm và Trần thị không hẹn mà cùng mà nhìn về phía nàng, trong ánh mắt lộ ra ý không thể tưởng tượng. Trước kia nữ nhi nhát gan, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, cũng không có chủ ý gì. Lần này lại tự mình chủ động tỏ thái độ muốn đi hầu phủ, bọn họ đều cảm thấy rất giật mình.
“Gia Gia, con không biết Tĩnh Viễn Hầu kia……” Trần thị muốn nói lại thôi. Nàng đã làm Lâm mụ mụ đi cẩn thận hỏi thăm qua, hành vi của Tĩnh Viễn Hầu này thật sự khủng bố, nói ra sợ dọa đến Thẩm Oanh. Trần thị đã sớm hạ quyết tâm, vô luận bà mẫu và đại bá bên kia có tính toán gì, bà đều sẽ không đưa nữ nhi đi.
Thẩm Oanh không nhanh không chậm nói: “Nương, Nhị tỷ tỷ đã đính hôn, không thể sửa đổi. Tĩnh Viễn Hầu đã cứu chúng ta là sự thật, báo ân là theo lẽ thường. Nếu chúng ta cố ý đùn đẩy, truyền ra đối với thanh danh trong nhà cũng không tốt lắm. Đầu xuân huynh trưởng muốn vào kinh khảo thí, thời điểm mấu chốt này, tổ mẫu sẽ không sinh sự.”
Ngày ấy rõ ràng là Hoắc Lục muốn làm chuyện bậy bạ, còn làm hại Thẩm Oanh thiếu chút nữa bỏ mạng, theo bình thường mà nói, Thẩm gia hẳn phải đi báo quan. Nhưng hiện giờ ở trong kinh thành Hoắc gia một tay che trời, Thẩm lão phu nhân sợ đắc tội bọn họ, ảnh hưởng đến con đường làm quan của tôn tử, nên đè ép việc này xuống.
Hoắc Lục mấy năm nay hành sự càng thêm quá quắt, vô pháp vô thiên, đơn giản là ỷ vào ân sủng của Thái Hậu. Nhớ trước đây, Hoắc Thái Hậu bất quá là một chiêu nghi không được sủng ái, Hoắc gia ở trong triều cũng không có bất luận căn cơ bối cảnh gì, bởi vậy Bùi Chương là hoàng tử chẳng được ai để mắt. Tiên đế ban một chữ “Lệ” cho hắn làm phong hào, đủ thấy có bao nhiêu không thích đứa con trai này.
Sau khi Bùi Chương đăng cơ, tiên đế và tiên hoàng hậu đã chết, Hoắc thị trở thành Thái Hậu, một nhà Hoắc gia cũng được thụ phong mười mấy người, nhất thời phong cảnh vô hạn.
Khi Thẩm Oanh vẫn còn là Hoàng Hậu, đã từng xử lý chuyện của Hoắc Lục một lần. Khi đó, Hoắc Lục tiến cung coi trọng cung nữ Trường Tín Cung, cầu đến trước mặt Thái Hậu, Thái Hậu ra mặt nói tốt cho hắn, Thẩm Oanh chỉ đành phải thả người. Không bao lâu, nghe nói kia cung nữ thế nhưng tự sát ở Hoắc gia, Thẩm Oanh tất nhiên kêu Hoắc Lục tiến cung hỏi chuyện. Hoắc Lục có tới, nhưng thái độ khinh mạn, căn bản không đem một mạng người để vào mắt. Cuối cùng bởi vì Thái Hậu bênh vực người mình, sự kiện đó không giải quyết được gì.
Dựa theo tính tình của Hoắc Lục, nhìn trúng người nào, sẽ không dễ dàng Cam tâm tình nguyện bỏ qua [1], có lẽ rất nhanh sẽ tìm tới cửa. Thẩm Oanh tính toán, so với việc chết không minh bạch trong tay Hoắc Lục, còn không bằng đi Tĩnh Viễn Hầu phủ thử vận khí một chút.
Lúc nàng là đích trưởng nữ An Quốc Công, còn không thể làm chủ hôn sự của chính mình. Hiện giờ càng như là thịt cá bày trên thớt, mặc người xâu xé. Bởi vậy chỉ có thể trong hai sự lựa chọn không tốt, tận lực chọn một cái có lợi cho mình.
Thẩm Oanh nói suy nghĩ của mình cho vợ chồng Thẩm Bách Lâm, Thẩm Bách Lâm không có tỏ thái độ, chỉ tìm cớ kéo Trần thị ra bên ngoài.
“Gia Gia từ nơi nào biết nhiều chuyện trong triều như vậy?” Thẩm Bách Lâm mở miệng hỏi.
“Lâm mụ mụ nói, gần đây nàng thường bảo Hồng Lăng hỏi thăm tin tức khắp nơi, đoán chừng đều là nghe được từ bên ngoài.”
“Có thể bị quỷ ám hay không?” Thẩm Bách Lâm lo lắng hỏi. Tính tình Thẩm Oanh từ trước đến nay nhát gan nhu nhược, nếu không cũng sẽ không bị Hoắc Lục dọa đến mức ngã xuống khe núi. Lúc này tỉnh lại, giống như thay đổi thành người khác.
“Hẳn là không. Lão gia, Gia Gia vốn dĩ đã thông minh, từ trước chỉ là tính tình yếu mềm chút. Lần này thật vất vả nhặt về cái mạng, khả năng triệt để hiểu ra, hiểu được vì mình tính toán. Đây là chuyện tốt đó!”
Hai tay Thẩm Bách Lâm chắp lại sau lưng, trầm ngâm một lát.
Đích xác như lời Thẩm Oanh nói, bên ngoài lan truyền Tĩnh Viễn Hầu bất kham như vậy, chung quy cũng là bảo sao hay vậy. Nhưng Hoắc Lục hoành hành ngang ngược ở kinh thành là rõ như ban ngày. Huống hồ vô luận là Tĩnh Viễn Hầu phủ hay là Hoắc gia, bình dân áo vải như bọn họ đều không đắc tội nổi.
“Nếu Hoắc gia thật sự cũng tới đòi người, vẫn nên chọn Tĩnh Viễn Hầu phủ đi.” Thẩm Bách Lâm thở dài nói.
“Không được! Đại phòng bên kia biết dùng hôn sự qua loa lấy lệ để trốn tránh, chúng ta lại không thể tìm cho Gia Gia một mối hôn nhân sao? Ta sẽ suy nghĩ biện pháp!” Trần thị nhấc chân định đi, Thẩm Bách Lâm giữ chặt bà lại: “Hồ nháo! Hôn sự há là trong lúc hấp tấp nói định là có thể định ra? Hơn nữa bà đi đâu tìm một nhà không sợ đắc tội cả Hoắc gia lẫn Tĩnh Viễn Hầu phủ? Cho dù đối phương không sợ, nương sẽ thả người sao!”
Trần thị không nghĩ nhiều như vậy, lập tức sửng sốt. Phương pháp của bà nhiều nhất là tìm con cái nhà lành, gả Thẩm Oanh đi rất xa, nhưng như vậy Thẩm gia cũng đồng thời đắc tội hai nhà quyền quý.
Bà không cam lòng nhận mệnh như vậy, nghĩ dùng việc dưỡng thương kéo dài một thời gian. Vạn nhất Hoắc Lục công tử không nhớ thương nữ nhi, hoặc là thời gian qua lâu, Tĩnh Viễn Hầu lại đi trấn thủ biên cảnh?
Qua mấy ngày, Cao gia phái người thông tri Tôn thị, hôn sự của Thẩm Dung được định ra.
Cao gia hạ sính ngày ấy, Tôn thị cố ý làm ra trận thế rất lớn, người chung quanh đều chạy ra xem náo nhiệt. Cao Tử Tùng tuy rằng chỉ là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ dưỡng ở dưới gối Cao phu nhân, Cao gia vẫn rất coi trọng hôn sự cửa hắn, tặng sáu rương sính lễ đầy tràn lại đây. Phụ trách đưa sính lễ chính là đích thứ tử Cao gia Cao Tử Thanh, thân ca ca của Cao Nam Cẩm.
Cao Tử Thanh đậu tiến sĩ, làm sai sự ở Thuận Thiên Phủ, lớn nhỏ cũng coi như là quan lại. Hắn vốn chướng mắt Thẩm gia, cũng không để bụng thứ đệ cưới cô nương nhà ai. Nhưng trước đó vài ngày, Cao Nam Cẩm cố ý trở về nhà mẹ đẻ, cực lực khuyên phụ thân đồng ý việc hôn nhân này, lại nhắc tới quan hệ giữa Thẩm gia và Trang phi trong cung.
Trang phi hiện giờ sủng quan lục cung, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Cao Tử Thanh lúc này mới hạ mình tới hạ sính lễ. Người đi con đường làm quan, chỉ có phương pháp rộng, mới dễ bò về phía trước.
“Nhị công tử, xin mời ngồi.” Thẩm Bách Viễn tự mình nghênh đón người vào phủ.
Cao Tử Thanh cũng không khách khí, chỉnh đốn trang phục ngồi xuống, giống như lơ đãng hỏi: “Bá phụ, các ngươi dọn đến kinh thành cũng được một đoạn thời gian, có từng gặp Trang phi nương nương?”
Sắc mặt Thẩm Bách Viễn cứng đờ, rất nhanh vững vàng nói: “Trang phi nương nương hiện giờ hoài thai, thai đầu ở trong cung an thai, không dễ dàng thấy được. Hơn nữa gần đây trong nhà việc nhiều, thật sự vội đến không thoát thân được. Nhưng thật ra có từng gặp muội muội ta một lần.”
Nhớ tới lần đó đi Từ gia, Thẩm Bách Viễn đến nay còn cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi. Hiện giờ Từ gia thăng chức rất nhanh, muội muội hắn nhìn thấy ông ta, không cho chút sắc mặt tốt không nói, châm chọc mỉa mai một hồi lúc sau đã ra lệnh đuổi khách. Nếu không phải vì tiền đồ của nhi tử, Thẩm Bách Viễn mới không chịu đựng cơn tức này.
Cao Tử Thanh cũng có nghe thấy về quan hệ hai nhà Thẩm Từ. Việc hôn nhân này với Thẩm gia rốt cuộc có thể có bao nhiêu tác dụng đối với con đường làm quan của mình, hắn vẫn ôm thái độ hoài nghi. Trước mắt, chỉ có thể thư thả đi nhìn.
Đơn giản hàn huyên trong chốc lát, vì Thẩm Bách Viễn không ở quan trường, hai người cũng không hợp ý, Cao Tử Thanh đứng dậy cáo từ. Thẩm Bách Viễn đưa hắn ra bích ảnh, mệnh hạ nhân phải đưa ra tận xe ngựa ngoài cửa. Vừa vặn lúc ra cửa, Cao Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy bụng không khoẻ, liền hỏi hạ nhân Thẩm gia, nhà xí gần nhất ở chỗ nào.
Hạ nhân không dám chậm trễ con nhà thông gia, vội vàng dẫn hắn nhà xí gần nhất trong hoa viên.
Chờ Cao Tử Thanh thể xác và tinh thần thoải mái đi ra từ nhà xí, đang muốn dẹp đường hồi phủ, trong mắt bỗng nhiên lướt thấy một thân ảnh nho nhỏ. Nàng kia đứng cách đó không xa dưới tàng cây mai, ngửa đầu, da trắng hơn cả tuyết, dáng hình như mây trời. Hắn nhất thời thất thần, không khỏi dừng lại bước chân.
Giống, thật rất giống! Tuy rằng diện mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng vẻ đạm nhiên toát ra từ đuôi lông mày khóe mắt, còn có khí chất lộ ra từ trong xương cốt, như cùng khắc ra từ một khuôn mẫu với Gia Huệ Hậu. Hắn chỉ là trong lúc đại yến may mắn gặp qua Thẩm Oanh vài lần, về sau thân ảnh của nàng như khắc vào trong đầu hắn, không vứt đi được.
Năm đó đích trưởng nữ An Quốc Công đàn một khúc Không dẫn ở trên tòa lầu cao, danh mãn kinh thành, trở thành bạch nguyệt quang [2] trong lòng con cháu cao môn đại hộ trong kinh. Nhưng Gia Huệ Hậu mấy tháng trước đã bệnh chết, táng trong lăng mộ hoàng gia, trên đời này không còn có người thứ hai.
“Đó là ai?” Cao Tử Thanh nhịn không được hỏi.
Hạ nhân Thẩm gia theo ánh mắt hắn nhìn nhìn, cúi đầu trả lời: “Đó là tam cô nương nhà của chúng ta.”
Cao Tử Thanh là người đọc qua sách thánh hiền, biết nhìn chằm chằm nữ quyến chưa lấy chồng nhà người khác là làm nhục văn nhã. Hắn thu hồi ánh mắt, khoanh tay rời đi. Sau khi ra cửa ngồi trên xe ngựa, hắn vẫy tay gọi gã sai vặt tới, phân phó nói: “Đi, hỏi thăm về Thẩm gia tam cô nương kia.”
Gã sai vặt cảm thấy kỳ quái, công tử ngày thường không gần nữ sắc, ngay cả Thiếu phu nhân cũng rất ít thân cận, sao lại đột nhiên muốn hỏi thăm một vị cô nương? Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu đi làm. Không bao lâu, hắn trở về bẩm báo Cao Tử Thanh: “Công tử, thời điểm vị Thẩm gia tam cô nương này ở Giang Nam, chính là mỹ nhân nổi tiếng gần xa. Bất quá nàng phải bị đưa đi hầu phủ làm thiếp, nghe nói Hoắc gia Lục công tử cũng coi trọng nàng. Hai người này tranh đấu, còn chưa biết kết quả thế nào đâu.”
Giang Nam từ xưa đã ra mỹ nữ, vùng đất tú lệ sinh ra mỹ nhân, tất nhiên là tuyệt sắc. Khó trách Tĩnh Viễn Hầu và Hoắc Lục đồng thời coi trọng nàng, mỹ nhân thường thấy, nhưng ở khí chất không ở ngoại hình lại hiếm thấy. Trong lòng Cao Tử Thanh bỗng nhiên có vài phần tiếc hận, còn có loại cảm xúc nói không rõ, rất nhanh đã thu hồi, phân phó hạ nhân hồi phủ.
____________________
[1] Thành ngữ gốc là ‘thiện bãi cam hưu’ có nghĩa là Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
[2] bạch nguyệt quang: (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Bình luận