Thẩm Oanh thấy Bùi Duyên nhìn mình chằm chằm, vội vàng rụt tay lại, nhận ra hành vi của mình có vẻ hơi quá đà.
Bùi Duyên kéo tay nàng quàng qua cổ mình, sợ nàng chật vật vì thấp bé, hắn lấy tay đỡ mông nàng, hai người dựa vào nhau thân mật.
Giữa thanh thiên bạch nhật, còn có người khác xung quanh, hắn chẳng do dự chút nào.
“Đừng…” Thẩm Oanh muốn rụt lại, Bùi Duyên không cho.
“Đầu của nàng rốt cuộc chứa gì trong đó? Sao nàng biết được năng lực của Tống Viễn Hàng?” Bùi Duyên dụi môi vào vầng trán mịn màng của nàng, một mùi hoa nhàn nhạt tràn vào môi răng.
Thẩm Oanh cười nhẹ: “Ta không hiểu lắm về Tống đại nhân, nhưng ngài ấy có tình bạn lâu năm với Hầu gia mà không bị Hoàng thượng biết, khẳng định là người không đơn giản. Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết. Trước đây Hầu gia gọi ta là tiểu hồ ly, ta dĩ nhiên có bản lĩnh.”
Bùi Duyên nhếch khóe miệng, cảm thấy mùi hoa giống như rượu nguyên chất, cả người hắn đều say.
Hắn thích người thông minh, đặc biệt thích nữ nhân thông minh. Nữ nhân thông minh lại xinh đẹp quả là hớp hồn hắn.
“Gia Gia, nàng giúp ta.” Hắn thì thầm bên tai nàng, thanh âm khàn khàn như tiếng chuông sáng sớm trong chùa trên núi. Dạo này hắn nói rất nhiều, không biết yết hầu đã hồi phục hay là lắng nghe theo thói quen, Thẩm Oanh cảm thấy rất đặc biệt.
Nàng khó hiểu hỏi: “Hầu gia muốn ta giúp gì?”
“Đi về phòng với ta sẽ biết.” Bùi Duyên nóng lòng ôm Thẩm Oanh rồi vội vàng quay về.
Thanh Phong vừa rồi tránh ở hành lang, cảm giác nhẹ nhõm khi thấy hai người đi rồi. Hắn quay đầu, thấy Tương Tư buồn bã quay lại ở đầu kia của hành lang.
Tương Tư và Thanh Phong đối mặt, hơi sửng sốt, Thanh Phong mỉm cười với nàng. Bọn họ không để ý nàng đến đây khi nào, mọi sự chú ý đều dồn vào Thẩm di nương. Trước kia mỗi khi Hầu gia nghiên cứu binh thư mới tập trung như thế. Bây giờ trong mắt trong tim chỉ có Thẩm di nương, đâu nhìn thấy người khác.
Tương Tư cầm cái rổ, nhẹ giọng nói: “Ông tự mình trồng rau dưa, muốn đưa cho Thẩm di nương. Hiện tại chỉ sợ không tiện.”
Thanh Phong nhận ra nàng đã sửa cách xưng hô. Trước đây ở trước mặt bọn họ đều gọi là Thẩm thị. Sau khi trở về từ thôn trang thì có chút thay đổi.
“Ngươi…” Thanh Phong muốn nói lại thôi. Hắn vốn định khuyên nhủ Tương Tư, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
“Ngươi không cần nói, ta đã hiểu. Ta đã không còn tâm tư đó lâu rồi, vừa nãy nhìn thấy… có chút hâm mộ. Nếu Hầu gia đã từng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ không bỏ cuộc.” Tương Tư cười khổ.
Thanh Phong an ủi nàng: “Nơi nào cũng có cỏ thơm. Hầu gia luôn coi ngươi như muội muội, tương lai sẽ tìm một mối hôn nhân tốt cho ngươi.”
Tương Tư gật đầu. Trước kia nàng có chút không biết trời cao đất rộng bởi vì mối quan hệ giữa Ông và Hầu gia, mọi người trong phủ đều yêu quý nàng. Cho đến khi Thẩm Oanh xuất hiện, nàng mới thật sự hiểu cái gì gọi là bên ngoài ngọn núi này còn có núi khác. Nàng biết Thẩm Oanh và Hầu gia mới xứng đôi với nhau nhất.
“Thanh Phong, Hoàng thượng đã về kinh thành. Người nhận chức vụ tri phủ Đại Đồng được chọn chưa?” Tương Tư hỏi.
Thanh Phong không rõ chuyện này lắm. Hoàng thượng chỉ thương lượng với bố chính sử Sơn Tây. Quan hệ của bố chính sử Sơn Tây với Hầu gia vốn không tệ lắm, nhưng để tránh nghi ngờ, lần này hai người không có cơ hội gặp mặt. Cho nên bọn họ không biết thánh ý thế nào. Hắn nói với Tương Tư: “Chưa nghe tin. Sao ngươi quan tâm điều này?”
Tương Tư lắc đầu: “Có thể là ta suy nghĩ quá nhiều. Tri phủ Đại Đồng cũ tuy là người chẳng ra gì, nhưng hắn cũng hòa hợp với Hầu gia. Nếu Hoàng thượng phái một người khác tới, liệu có làm khó Hầu gia không?”
Thanh Phong cảm thấy Tương Tư trưởng thành hơn so với trước đây mới có thể nghĩ sâu xa như vậy. Hắn nói: “Yên tâm, Hầu gia ở Tây Bắc nhiều năm, nền tảng rất vững. Cho dù Hoàng thượng phái người lợi hại tới, Hầu gia cũng có thể đối phó.”
Tương Tư thấy Thanh Phong đã có tính toán, nên tạm thời giảm bớt băn khoăn trong lòng.
Hy vọng thật sự giống lời Thanh Phong nói.
Nửa tháng sau, Bùi Chương trở lại kinh thành. Vào hoàng thành, hắn lệnh xa giá đến Kiêm Gia Cung mà không kịp thay xiêm y.
Hiện giờ một nửa Thái Y Viện đều canh giữ ở Kiêm Gia Cung. Sau khi sinh, cơ thể Từ Hành cực kỳ yếu, cần được chăm sóc cẩn thận. Tiểu hoàng tử được đặt ở thiên điện. Trong và ngoài Kiêm Gia Cung nồng nặc mùi thuốc. Theo lệnh Thái hậu, tăng số người phục vụ trong cung lên gấp rưỡi. Thái y chia làm hai nhóm, một nhóm chăm sóc Từ Hành, một nhóm chăm sóc hoàng tử, sau đó thay phiên nhau trực ban.
Bùi Chương đi vào Kiêm Gia Cung, trước tiên hỏi tiểu hoàng tử ở đâu, và bảo cung nhân dẫn đường.
Hoàng tử ở trong thiên điện. Ban ngày mà đóng cửa sổ kín mít, trong điện rất tối. Hai nhũ mẫu và bốn cung nữ đang chăm sóc cẩn thận, ngự y chuyên về nhi khoa của Thái Y Viện ở bên cạnh viết đơn thuốc.
Khi Bùi Chương bước vào, mọi người đều sợ hãi, vội quỳ xuống hành lễ. Người trong hoàng thành hoàn toàn không biết khi nào thánh giá trở về.
Bùi Chương đi thẳng đến giường nhỏ, nhìn thoáng qua hài tử đang quấn tã. Hài tử vô cùng nhỏ gầy, làn da vàng như nến, mũi rất cao, đôi mắt dường như chưa mở được. Cậu bé hô hấp nặng nhọc, ngực và bụng không ngừng nhấp nhô, có vẻ rất yếu.
Bùi Chương giơ tay muốn đụng bé, nhưng khi sắp chạm vào lại rụt tay, trực tiếp gọi ngự y ra ngoài điện.
“Tình hình của tiểu hoàng tử thế nào?”
Ngự y quỳ dưới đất nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu hoàng tử ra đời không đủ tháng, lại khó sinh, ở trong cơ thể nương nương rất lâu, tình trạng không tốt lắm… Cần điều trị kỹ lưỡng. Mỗi ngày thần đều điều chỉnh đơn thuốc, nếu ở cữ thuận lợi thì không có vấn đề gì lớn.”
“Tại sao hoàng tử đột nhiên sinh sớm?”
“Thần thật sự không biết điều này.” Ngự y đắn đo, “Có lẽ do nương nương ăn uống không đủ chất, hoặc là ngủ không đủ, thân thể nhiễm lạnh nên sinh sớm.”
Bùi Chương hơi nheo mắt. Trước đây Hoàng hậu đã mấy năm không có hài tử, ngự y cũng không tìm được nguyên nhân. Sau đó Chung Thiên Vấn nói có thể do thể chất bị lạnh. Nhưng lúc nàng gả cho hắn rõ ràng là nữ tử hoạt bát và khỏe mạnh. Vào mùa đông, tay nàng còn ấm hơn tay hắn, sao đột nhiên bị lạnh?
Nếu nói chuyện của Hoàng hậu là ngoại lệ, Trang phi lại trải qua chuyện tương tự thì sự việc không đơn giản chút nào. Bùi Chương dằn nghi vấn trong lòng xuống, nói dứt khoát: “Trẫm muốn các ngươi dốc hết sức cứu tiểu hoàng tử, nếu không các ngươi đừng làm ngự y nữa.”
Ngự y rùng mình, cả người quỳ rạp dưới đất, không dám nói lời nào.
Lúc này Bùi Chương mới đi đến chính điện của Kiêm Gia Cung.
Nữ quan đang bưng nước ra, thấy hoàng đế đi lên bậc thang thì hoảng sợ, không biết hắn trở về lúc nào. Nàng vội vàng đặt thau đồng xuống đất, chạy vào trong điện bẩm báo.
Từ Hành đang nằm trên giường, nghe vậy không kịp chuẩn bị gì, vội kêu cung nhân buông màn xuống.
Sau khi Bùi Chương đi vào điện, màn vừa buông xong. Hắn muốn đi vào, Từ Hành lập tức nói: “Hoàng thượng chờ chút!”
Bùi Chương dừng chân. Giọng của Từ Hành rất yếu và hơi khàn, dường như sinh hài tử đã mất rất nhiều sức.
“Thần thiếp không khoẻ, không thể thỉnh an Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng thứ tội. Hơn nữa thần thiếp đang bệnh, dung mạo xấu xí, không muốn Hoàng thượng nhìn thấy.”
Bùi Chương không ép buộc, ngồi ở ngoài màn: “Trang phi vất vả rồi. Nàng đã sinh hoàng trưởng tử cho hoàng thất, Trẫm sẽ tấn phong nàng làm Quý phi, gia tộc của nàng cũng hưởng vinh quang.”
Từ Hành cười khổ, hắn luôn gọi mình bằng phân vị, e là hắn không muốn gọi khuê danh của mình. Dù mình sinh hoàng trưởng tử cho hắn nhưng ở trong lòng hắn, mình chỉ là mẫu thân của hoàng trưởng tử mà không phải là một nữ nhân.
“Thần thiếp không cầu phân vị, chỉ hy vọng tiểu hoàng tử khỏe mạnh. Hoàng thượng đã gặp bé chưa? Ngự y nói bé còn yếu lắm, thần thiếp không thể sai người ôm tới cho ngài xem.”
Bùi Chương nói: “Trẫm đã gặp rồi.”
Từ Hành sửng sốt, đoán được hắn gặp hài tử trước mới đến đây thăm nàng. Vốn dĩ nên thế, ở trong lòng hắn, hài tử quan trọng hơn nàng nhiều.
“Trẫm đặt tên cho hoàng tử là Nguyên, nàng thấy sao?”
Nguyên có nghĩa là đầu tiên và là sự bắt đầu, sâu xa hơn cũng có thể giải thích là trời và quân. Không cần nói cũng biết ý nghĩa của tên này.
Từ Hành vốn không có ý định để hài tử tranh đoạt ngôi hoàng đế. Nhưng sau khi hài tử sinh ra, nàng đột nhiên suy nghĩ, đây là trưởng tử của Hoàng thượng, dù bọn họ không tranh đấu, sau này nếu Hoàng thượng lại lập trung cung, trung cung sinh hài tử thì bọn họ trở thành cái đinh trong mắt. Vậy thì tại sao không tranh cho hài tử. Gia đình đế vương quá tàn nhẫn, nàng vào cung, sinh con, không thể đặt mình ra ngoài vòng xoáy tranh đoạt.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Từ Hành nói, “Phụ thân và Hoàng thượng cùng trở về phải không? Thần thiếp muốn gặp ông và mẫu thân.”
“Nàng có thể mời bọn họ tiến cung bất cứ lúc nào.”
Bùi Chương ngồi một lúc rồi trở về triều chính. Chính sự chồng chất như núi. Hắn gọi Phùng Miểu vào. Lần này đi Tây Bắc không dẫn Phùng Miểu theo mà để hắn ở lại kinh thành, chú ý nhất cử nhất động của triều thần. Phùng Miểu đã nhận được tin đường huynh bị điều tra, đang lo sợ bất an. Hoàng thượng gọi hắn vào, hắn có chút sợ hãi.
Bùi Chương chỉ dặn dò hắn làm việc theo thường lệ. Một là điều tra chi tiết về Thôi quan Tống Viễn Hàng của Thuận Thiên Phủ. Hai là kiểm tra lại chỗ ở, quần áo và thức ăn của Hoàng hậu khi còn sống, xem có bất kỳ điểm gì đáng nghi hay không.
“Hoàng thượng, lúc ấy chưa kiểm tra hết sao? Không phát hiện gì bất thường.” Phùng Miểu khó hiểu hỏi.
“Lúc ấy chỉ kiểm tra thuốc của Thái Y Viện, đồ ăn trong cung của Ngự Thiện Phòng, đều là những thứ được đăng ký trong danh sách. Bây giờ Trẫm muốn ngươi kiểm tra tư trang của Hoàng hậu, đặc biệt là đồ mang từ ngoài cung vào không có ghi chép.”
Phùng Miểu có chút khó xử: “Chuyện này sợ rất khó. Nhân sự của Trường Tín Cung rất phức tạp, khi đó phu nhân An Quốc Công và Tạ phu nhân thường lui tới với Hoàng hậu, phải kiểm tra hàng trăm người. Hơn nữa mọi chuyện trôi qua lâu rồi, e là không dễ tìm ra gì.”
“Trẫm biết khó, thậm chí hy vọng xa vời, nhưng vẫn muốn kiểm tra. Ngay cả Kiêm Gia Cung cũng cần được kiểm tra, ngươi có lẽ sẽ phát hiện vài manh mối.”
Phùng Miểu chỉ có thể ôm quyền vâng dạ. Khi đang định lui ra, hắn nghe hoàng đế nói: “Trẫm hy vọng ngươi vẫn trung thành với trẫm. Đường huynh là đường huynh, ngươi là ngươi, trẫm có thể phân biệt rõ ràng.”
Phùng Miểu khẽ nhích khóe miệng, tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Bình luận