Tô Yên không cảm thấy quá tàn nhẫn.
Tuy rằng hôm qua ông già làm phim họ Phương bị rót rượu vào mồm có chút đáng thương.
Nhưng khi nghĩ tới chuyện ông ta bắt cô uống ly rượu mà ông ta đã nhổ nước bọt vào là cô cảm thấy xứng đáng.
Mà lúc này đồng chí Cổ vương trong bụng La Nguyên Kiệt đang phát ra âm thanh, “Mắng mắng mắng mắng mắng mắng!”
Ông muốn uống nước ấm!
Loại nóng nhất đấy nhé!
Tô Yên nhìn chằm chằm bụng La Nguyên Kiệt một lúc lâu.
Ách…, hóa ra sâu nhỏ này cũng muốn uống nước?
Thật ra cũng không phải.
Cổ vương đã từng ăn vô số người, không sợ trời không sợ đất.
Nhưng nếu phải chọn một nhược điểm, thì nó sợ cồn.
Tuy cồn không giết được nó nhưng sẽ làm hành động của nó trở nên vô cùng chậm chạp, cũng sẽ rất dễ nổi nóng!
Ví dụ như dưới điều kiện bình thường, Cổ vương ăn một người cần một ngày.
Nhưng khi người kia uống nhiều rượu thì nó sẽ ăn trong tận một năm.
La Nguyên Kiệt nghe thấy Tô Yên nói, chỉ cảm thấy cô không biết điều, cũng lười không muốn nói thêm nữa.
Đồng chí Cổ vương, “Mắng mắng mắng mắng này mắng!!”
“Nếu ngươi không cho ta uống ta sẽ cắn chết hắn luôn! Nước ấm! Ông muốn uống nước ấm!!”
Cổ vương nóng nảy.
Tô Yên cầm cái cốc vừa rót nước ấm của mình tới trước mặt La Nguyên Kiệt, “Uống đi.”
Tuy động tác rất mạnh bạo nhưng khi nghe giọng nói mềm mại của cô lại giống như đang lo cho gã vì hôm qua gã cũng uống khá nhiều rượu.
La Nguyên Kiệt đang định đi thì lại nghe thấy giọng nói của cô, gã nhướng mày.
Nghĩ đến đêm qua, nếu không có đám người kia đột nhiên xuất hiện thì có lẽ… bây giờ Tô Yên đã sớm triền miên trên giường với gã rồi.
Giữa mày mang theo một tia kiêu ngạo cầm cốc nước ấm trong tay cô.
Gã không phủ nhận chuyện gã có hứng thú với Tô Yên.
Đây cũng là lý do gã nói câu lúc nãy với cô mặc dù gã là người không thích lo chuyện bao đồng.
Tô Yên thấy gã cứ cầm cái cốc mà không uống bèn thúc giục, “Uống đi.”
Gã không để ý mà uống mấy ngụm hết cốc nước nóng cô đưa.
Uống xong bị nóng suýt nữa chảy nước mắt.
Lực chú ý của gã ở trên người Tô Yên cho nên không chú ý tới cốc nước cô đưa là cốc nước sôi vừa mới để nguội được một lát.
Lưỡi gã bỏng rát, cổ họng đau đớn.
Tô Yên nhìn thoáng qua cái cốc, “Uống xong rồi à?”
La Nguyên Kiệt đưa cái cốc cho Tô Yên, giọng nói mờ ám, “Quả nhiên em có ý với tôi.”
Gã không cố kỵ mà duỗi tay muốn vuốt mặt cô.
Gã có hứng thú với Tô Yên là sự thật, nhưng gã cũng chỉ muốn chơi đùa, nhìn xem người này ở trên giường còn có thể giả vờ ngây thơ như vậy được không.
Bởi vì gã cho rằng một con đàn bà bán thân thể để đổi danh tiếng và tiền tài như cô thì cũng chẳng phải dạng vừa.
Duỗi tay ngoắc ngoắc là ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Chỉ là bàn tay còn chưa chạm vào mặt Tô Yên thì đã bang một tiếng bị cô hất ra.
Sau đó lại nhìn thấy cô cầm cái cốc đó ném vào trong thùng rác.
Sắc mặt La Nguyên Kiệt lập tức trầm xuống
Có ý gì?
Thấy gã bẩn thỉu à?
Gã nắm lấy cánh tay Tô Yên, “Còn giả vờ làm gì nữa? Dục cự còn nghênh dùng nhiều thì không thú vị nữa đâu.”
Tô Yên nhìn thoáng qua bụng gã, thấy sâu nhỏ cũng không kêu gào nữa bèn nâng bàn tay còn lại lên nhéo lấy cổ tay gã.
Sau đó, cổ tay gã đau đớn, giây tiếp theo đã bị đẩy ra.
Cô nghiêm túc nói, “Lần sau nếu không hỏi mà đã chạm vào tôi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Bình luận