Trương Tử Hề tuy rằng thân là phó tổng giám đốc, thời gian đi làm hoàn toàn là từ chính mình an bài, nhưng mỗi ngày cô đều rất đúng giờ, thậm chí so với đại bộ phận viên công còn sớm hơn, bởi vì thời gian của cô là hoàn toàn dựa theo thời khoá biểu của Chu Tư Y mà định.
Mới 8h30 sáng, Trương Tử Hề đã đỗ xe vào bãi ở Vu thị, bước nhanh đi vào thang máy, động tác có chút vội vàng, bởi vì thời điểm xuất môn,Miracle thừa lúc Chu Tư Y không chú ý, vụng trộm giao cho cô một bao văn kiện, Trương Tử Hề biết đây là cái gì, cô bất động thanh sắc bỏ vào túi xách của mình.
Mới vừa đến văn phòng, lại phát hiện cửa phòng trong chỉ khép hờ, cô dừng cước bộ, nhíu mày suy tư một hồi, chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lại thấy Trương Tử Mộng đang đưa lưng về phía cô, không thuần thục cầm khăn lau bàn công tác cho cô.
Có chìa khóa phòng này trừ bỏ chính mình, chỉ còn Trương Tử Mộng thôi, phía trước mỗi ngày quét tước đều là sau khi Trương Tử Hề tan tầm, Trương Tử Mộng tìm nhân viên vệ sinh đến rửa sạch. Hiện tại thời gian còn quá sớm, người quét dọn có khả năng ở đây, cho nên Trương Tử Hề không nghĩ tới là Trương Tử Mộng.
Buông kinh nghi nhất thời trong lòng, cô ỷ ở cửa nhìn Trương Tử Mộng mặc dù có điểm ngốc nhưng lại rất cẩn thận, liễm hạ ánh mắt suy tư một hồi, lên tiếng:”Tử Mộng, buổi sáng tốt lành.”
Hôm nay là lần đầu tiên Trương Tử Mộng đi làm sớm như vậy, nàng thậm chí còn đến sớm hơn Trương Tử Hề nửa tiếng, dĩ vãng mỗi lần nàng đi làm, Trương Tử Hề đều sớm hơn nàng, nàng không biết Trương Tử Hề đi làm lúc mấy giờ, nàng hôm nay rất sớm liền tỉnh lại, nhất thời đột nhiên tưởng tìm tòi nghiên cứu một chút Trương Tử Hề mấy giờ sẽ đi làm, nên lập tức ra cửa.
Thời điểm đến công ty, Trương Tử Mộng nhìn cửa văn phòng của Trương Tử Hề đóng chặt, nàng không xác định được Trương Tử Hề đã đến đây hay chưa, ngồi ở vị trí của mình nhìn đạo môn kia hồi lâu, rốt cuộc vẫn là đi lên gõ vài cái, thì xác định Trương Tử Hề còn chưa có đến. Nàng lại quay về chỗ ngồi nhìn cánh cửa một hồi, lấy chìa khóa ra, trước tiên đem cửa phòng ngoài đóng lại, sau mới nhẹ nhàng mà đi đến đạo môn kia, hết thảy quá trình Trương Tử Mộng tựa như một cô gái suy nghĩ không yên muốn nhìn trộm chiếc hộp Pandora*.
*ý chỉ nàng Psyche trong thần thoại Hy Lạp, ai không biết xin vui lòng liên hệ Google =))
Tiến vào văn phòng của Trương Tử Hề, Trương Tử Mộng đứng ở cửa tò mò nhìn xung quanh, kỳ thật văn phòng bố trí rất đơn giản, nàng cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào, nhưng là không biết vì sao, trong lòng nàng chính là muốn biết Trương Tử Hề hết thảy. Lúc này Trương Tử Hề một tiếng đột nhiên dọa Trương Tử Mộng nhảy dựng, nàng không tự giác run lên, khăn lau trong tay rơi xuống, lúc nàng biết là Trương Tử Hề, sắc mặt lại có chút kinh hoảng, nàng hiểu Trương Tử Hề cho tới bây giờ ghét nhất là bị người khác loạn bính này nọ của chị ấy, không biết chị ấy có vì vậy mà chán ghét mình không nữa, quay đầu, có điểm thất kinh giải thích:”Chị, em…… Em chỉ là muốn giúp chị……”
Trương Tử Hề cau mày, chẳng lẽ trong lòng Trương Tử Mộng mình thật sự đáng sợ như thế, vậy thì vì cái gì vẫn luôn dây dưa mình chứ? Trương Tử Mộng còn chưa nói xong, cô liền ngắt lời:”Ừ, lần sau cô giúp tôi quét tước đi, ngoại nhân đến quét tước, tôi không thích.”
Lời Trương Tử Hề nói là thật, cô không biết người mỗi ngày đến quét tước là ai, cho nên luôn tồn tại mâu thuẫn, đổi lại, nếu Trương Tử Mộng đến quét tước, cô vẫn là có thể nhận. Nhưng là, người nào đó ích kỷ lại quên Trương Tử Mộng cùng cô giống nhau là Trương gia tiểu thư, mà không phải người hầu của cô.(lạy bà Hề .__.)
Nghe nói như thế, Trương Tử Mộng trong nháy mắt đè xuống kinh hoảng, ngược lại còn có một tia vui sướng, niềm vui sướng kỳ dị này là đến từ một cảm giác thành tựu, vì nàng xem việc tiếp cận Trương Tử Hề là một loại khiêu chiến. Sợ Trương Tử Hề đổi ý, nàng lập tức đáp ứng, mang theo cảm giác được đãi ngộ đặc biệt mà nghĩ, trừ bỏ nhân viên vệ sinh, văn phòng này chưa bao giờ để cho người khác vào, cho dù là Vu Hướng Ân đến đây, cũng là Trương Tử Mộng gọi điện thông tri, chiêu đãi bên ngoài, mà nàng là người thứ nhất được Trương Tử Hề cho phép tiến vào văn phòng của chị ấy.
Chờ Trương Tử Mộng đi ra ngoài đóng cửa lại, Trương Tử Hề liền mau chóng lấy ra bao văn kiện Miracle buổi sáng giao cho cô, mở ra xem một xấp tư liệu. Bản tư liệu này cực kỳ tương tự với bản mà tháng trước đã xuất hiện trên bàn của Tô Vân Trì, nhưng có nhiều thông tin hơn.
Cẩn thận nhìn một lần, Trương Tử Hề buông tư liệu, tựa hồ có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế nhắm hai mắt lại. Hồi lâu sau, Trương Tử Hề mới mở mắt ra, nhìn trần nhà, ánh mắt thoáng thâm trầm lẩm bẩm:”Y nhi, em sẽ có tâm tư gì?…… Lưu gia sao? Thật tình cờ…… Hình như Trương Tử Hiên cũng đang theo đuổi Lưu gia thiên kim.”
Dựa vào ghế nghỉ ngơi một hồi, cô lại vùi đầu vào đống tư liệu năm xưa. Không biết qua bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Tử Hề thở dài một hơi, tiếp điện thoại, Trương Tử Mộng cho cô biết Vu Hướng Ân lại đây.
Giống như bình thường, Trương Tử Hề cũng không có mời Vu Hướng Ân tiến vào, mà là đứng lên sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra ngoài. Ích kỷ tự cố, đây là điều cô học được tại địa phương này, đây là lãnh địa tư hữu của cô, tựa như một con sư tử bảo hộ lãnh địa của nó, trừ bỏ chính mình cho phép, cô không hy vọng bất luận kẻ nào xông vào nơi đây.
Đi ra văn phòng, Trương Tử Hề đi về hướng Vu Hướng Ân đang ngồi trên ghế sô pha ở ngoại gian, lễ phép mỉm cười hô:”Vu thúc thúc, sao thúc tự mình lại đây, nếu có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại bảo tôi đi qua mà.”
Vu Hướng Ân gặp Trương Tử Hề đi ra, nhanh nhanh đứng lên, hắn tuy rằng chức vị là lớn hơn Trương Tử Hề, lại dùng một loại lễ tiết cùng ngữ khí của thuộc cấp: “Tiểu tiểu thư, đêm nay công ty họp hằng năm từ con tới lên tiếng đi.”
Trương Tử Mộng ngồi ở vị trí của mình, nhìn phương thức trao đổi kỳ lạ của hai người, tuy rằng xưng hô đều xem đối phương như thượng vị giả, nhưng tuyệt không sử dụng chữ “ngài”.
Trương Tử Hề nhìn tư thái của Vu Hướng Ân, trong lòng thấy nhưng không thể trách, nghe hắn nói, ánh mắt chớp động một chút, hôm nay là ngày viên công của Vu thị họp hằng năm, còn là ngày mà công ty của ông ngoại cô đã gầy công xây dựng bị Trương thị thu mua, Vu Hướng Ân làm tổng giám đốc, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng ngày này. Những người thường lui tới cuộc họp hằng năm đều là người cầm quyền ở Vu thị, Vu Hướng Ân nói như vậy, thật rõ ràng là đem quyền hạn của Vu thị giao vào tay cô.
Hiện tại là thời điểm phải tranh thủ, Trương Tử Hề tự nhiên sẽ không nói thêm nữa, cô bình tĩnh gật đầu đáp ứng:”Vâng, tốt, Vu thúc, tôi sẽ hảo hảo chuẩn bị.”
Tiễn bước Vu Hướng Ân rồi trở lại văn phòng, Trương Tử Hề nhớ tới việc mình quên nói cho Chu Tư Y đêm nay cuộc tham gia họp hằng năm, kỳ thật phía trước cô đã sớm nhận được thư thông tri, nhưng vẫn không để ý lắm, nhất thời cũng quên nói cho Chu Tư Y.
Nhìn nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm, sắp đến giờ cơm trưa, cô cầm lấy túi xách đi ra văn phòng.
……
……
Chu Tư Y tan lớp, cùng ba bằng hữu đi xuống lầu, Thái Trác Hân dừng lại cước bộ, nhìn nàng hỏi:”Hôm nay cùng nhau ăn cơm trưa sao?”
Vốn bốn người vẫn đều ăn cơm chung, nhưng dạo gần đây luôn có người đến tiếp Chu Tư Y đi ra ngoài ăn, nên nàng mới hỏi như vậy.
Chu Tư Y nhìn đồng hồ, có vẻ là đến giờ cơm trưa rồi, bị Thái Trác Hân hỏi bất ngờ, nàng đột nhiên không thể xác định, nếu Trương Tử Hề muốn tìm nàng ăn cơm, bình thường đều gọi điện thoại cho mình, nhưng hôm nay cho đến bây giờ Trương Tử Hề vẫn chưa gọi đến, nàng nhất thời không biết trả lời thế nào. Đứng ở tại chỗ do dự một chút, nghĩ Trương Tử Hề còn chưa có gọi điện thoại đến, hẳn là sẽ không lại đây, vì thế liền cùng Thái Trác Hân nói sẽ cùng nhau ăn.
Bốn người đi đến tư viên, Thái Trác Hân mặc kệ khi nào, luôn lôi kéo tay Thái Trác Nghiên, hai người hệt như hài tử sinh đôi, rất hiếm khi nhìn thấy các nàng ở một mình. Thái Trác Hân bị Thái Trác Nghiên nắm, không cần chú ý phương hướng, quay đầu cùng Chu Tư Y và Khâu Khả Nhi trò chuyện, nàng đột nhiên nhìn Chu Tư Y, giảo hoạt nở nụ cười: “Tư Y, gần đây muốn ăn bữa cơm với cậu đều quá khó khăn…… Là bạn trai sao?”
Kỳ thật đệ tử chuyên ngành M tựa hồ đều có một loại ăn ý, lão sư không cần hỏi thăm gia cảnh của học sinh, vì bọn họ cũng không phải xuất thân từ gia đình bình thường, nếu bọn họ phát giác gia đình của mình bị người ta ngầm tìm hiểu,có khả năng sẽ mang đến phiền toái không cần thiết, cho nên tất cả đều tuân thủ đạo lý này.
Chu Tư Y cùng ba người này kết giao, lẫn nhau trong lúc đó chưa bao giờ nhắc đến gia đình, trừ bỏ Thái Trác Hân, ba người còn lại bao gồm cả Chu Tư Y đều không nghĩ đàm, cho nên ngoài tính danh và phương thức liên lạc ra thì ai cũng mù tịt thông tin.
Thái Trác Hân hôm nay sẽ hỏi như vậy, thật sự là bởi vì nàng rất tò mò, nghe được khi Chu Tư Y tiếp điện thoại đều kêu “Hề”, tuy rằng không xác định là nam hay nữ, nhưng lại có thể khẳng định không phải thân thuộc. Hơn nữa nàng cảm thấy hỏi thăm bằng hữu có bạn trai hay không, không liên quan gì đến việc đề cập gia đình đối phương.
Chu Tư Y không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp thản nhiên đáp:”Không phải, tôi không có bạn trai.”
“Vậy là?” Thái Trác Hân nghe nàng trả lời, ngược lại càng thêm tò mò, trừ bỏ bạn trai, còn có ai chịu khó như vậy? Không những mỗi ngày chạy tới trường học chở Chu Tư Y đi ăn cơm trưa, mà còn đưa đi đón về.
“Người nhà.” Chu Tư Y như trước không chút nghĩ ngợi hồi đáp, nhưng là trả lời xong, bản thân lại sửng sốt, tựa hồ chính nàng cũng không nghĩ tới mình sẽ dễ dàng nói ra hai chữ “người nhà” này như thế, chẳng lẽ trong tiềm thức mình đã sớm xem Hề như người nhà sao?
Thái Trác Hân không tin bĩu môi, vừa định mở miệng tiếp tục hỏi, điện thoại của Chu Tư Y lại vừa vặn vang lên.
Chu Tư Y không cần xem đều biết là ai, nàng tiếp khởi điện thoại: “Hề.” Sau đó nghe điện thoại, Chu Tư Y có điểm do dự nhìn ba người liếc mắt một cái, cuối cùng khẽ nhíu mày nói:”Vâng, hảo.”
Buông di động, Chu Tư Y có điểm xin lỗi nhìn ba người: “Ngượng ngùng, tôi không thể ăn cơm trưa với các cậu.”
Khâu Khả Nhi vẫn là người trầm mặc nhất trong bốn người, nàng rất ít chủ động nói chuyện, cơ bản là thuộc loại người khác hỏi nàng một câu thì nàng mới trả lời lại một câu, nàng vẫn lẳng lặng nghe Thái Trác Hân cùng Chu Tư Y đối thoại, cuối cùng nghe được Chu Tư Y nói không thể cùng nhau ăn cơm trưa, trên mặt xuất hiện tiếc nuối rõ ràng, nhưng là nàng như trước chưa nói cái gì, chỉ im lặng gật đầu một cái.
Mà Thái Trác Hân còn chưa kịp nói ra, Thái Trác Nghiên liền đem nàng kéo đến phía sau, nói với Chu Tư Y:”Không có việc gì, cậu đi đi.”
Chu Tư Y cáo biệt ba người, đi đến cổng, trên đường nàng âm thầm nhíu mày, còn đang suy tư về vấn đề “người nhà” kia, lại đột nhiên cảm giác có người chắn phía trước mình, ngẩng đầu thì thấy Lục Bách Khiêm mang theo nụ cười toả nắng.
“Tư Y sư muội, đi ăn cơm sao?”
Bình luận