khách không mời mà đến. Tiêu biểu nhất chính là bạn Lý tổng, bạn ấy đang ngồi đối diện hai người mà dùng bữa. Ngay cạnh Lý tổng không ai khác ngoài Thanh Thúy, cô bạn vừa nãy còn cùng cô tạo thế chân vạc trong nhà vệ sinh nữ.
Trái ngược với tính cách bất kham và phóng khoáng, dáng điệu ăn uống của Lý tổng vô cùng đẹp mắt. Song song với anh ta, Thanh Thúy cũng giữ được những chuẩn mực của một tiểu thư thượng lưu.
Thế nhưng hiển nhiên, cảnh quan đẹp không thể kéo tâm tình người vui vẻ được.
Ví như bây giờ, nét mặt Đại Thần thể hiện vô-cùng-rõ rằng anh đang khó chịu! Khó chịu vì có kì đà cản mũi một thì khó chịu vì con kì đà này quá tự nhiên mười!
Lý tổng.. Cậu ta đúng là tên chết bầm!
*
Mọi chuyện phải quay ngược lại cách đây hơn 15 phút. Lúc đó Tịnh Nhi vừa lao ra khỏi nhà vệ sinh bí bách, cô vui vẻ nhìn qua lập tức thấy bóng dáng hoàn mỹ của Đại Thần đứng ngay bên kia đường. Anh ta dựa lưng vào cột đèn, thân thể được bao bọc trong bộ vest cắt may vừa in với người. Mái tóc đen ngắn tùy ý gió thổi tung lên, đôi mắt nâu sáng tập trung hướng về một phía.
Tầm nhìn hai người rất nhanh chạm nhau, cô không trốn tránh mà híp mắt đáp trả một nụ cười thật tươi. Kéo theo nụ cười ngọt ngào ấy, Đại Thần cũng hài lòng nhếch khóe môi, bàn tay lớn đưa lên vẫy nhẹ.
Đại Thần lần này quyết định không đến mấy quán đồ ăn sang trọng và lịch sự nữa. Theo mấy cuốn sách dạy hẹn hò anh mới đọc và từ kinh nghiệm của N nhân viên cấp dưới, Đại Thần thay đổi không gian!
Mấy nơi như nhà hàng Pháp hoặc quán ăn cao cấp.. khi vào đều phải tính toán đi đứng thế nào, cư xử ra sao.. cho đúng với phong thái quý sờ tộc và cung cách thượng lưu. Vậy sẽ không phù hợp để xúc tiến những chuyện thân mật hoặc thể hiện tính cách thật sự của bản thân.
Mục đích của anh bây giờ là gì?
Chính là tìm mọi cách để kéo gần lại quan hệ của hai người, nếu được thì xóa bỏ luôn cái suy nghĩ anh là gay trong đầu Ái Nhi đi. Nhanh hơn thì xúc tiến luôn cái hư danh “bà xã” anh đang gọi, chuyển nó từ một câu vô nghĩa thành cái tên thật sự trong đơn đăng kí kết hôn!
Anh năm nay sắp ba mươi, mặc dù vẫn còn trẻ nhưng nếu được thì ổn định luôn cũng tốt. Mẹ anh không còn nhiều thời gian,để bà ấy có cháu bế sớm, biết đâu lại làm bệnh tình diễn tiến tốt hơn. Còn nữa, Ái Nhi cũng đã 25, tuổi xuân con gái qua rất nhanh, không nhanh thì sợ rằng quá lứa lỡ thì mất thôi.
Vậy là sau quá trình nghe ngóng và dò hỏi từ cấp dưới, Đại boss đã tìm ra một quán ăn vô-cùng-chất-lượng! Quán ăn ấy chỉ thuộc tầm trung, đồ ăn không quá ngon, chất lượng phục vụ cũng không quá tốt.. nhưng không gian lại rất dễ thương, đảm bảo con gái cứ 10 người tới thì phải có 11 người thích! Nơi này cũng rất tiện đường, nằm gần trung tâm, ngay giữa đoạn đường đi từ SM đến Bảo Bối.
“Nơi này thật đẹp!” Tịnh Nhi ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ tầng năm, tầm nhìn rất nhanh được phóng ra ngoài. Ban công với dàn hoa giấy thật lớn che phủ, bao rợp toàn bộ thành một khu rừng nho nhỏ “Không ngờ gần chung cư của tôi lại có một nơi thế này!”
“Ừm..” Đại Thần làm mặt lạnh nhưng trong lòng tự đắc không thôi. Quá đẹp ấy chứ, haha, mất công anh đặt bàn từ mấy hôm trước lận..
Nhưng.. Gần chung cư của Ái Nhi?
Gần sao?”Đây này Đại Thần!” Cô thấy anh hơi mất tập trung nhìn ra ngoài thì hào hứng kéo tay áo, thân mật chỉ tay “Ngay phía đó kìa, chỉ cần đi bộ một đoạn là tới! Chút nữa tôi phải về qua nhà mới được!”
“Cái gì?” Sự ấm áp nơi bàn tay chai sần của cô nhanh chóng truyền tới tay anh, thế nhưng lại không xua được lạnh giá đáy mắt Đại Thần.
Muốn về?
Ái Nhi ăn xong liền muốn phủi mông đi về!
Lẽ nào ở chung với anh lại là chuyện đáng chán như vậy, hết nguy hiểm một cái cô ấy liền lập tức muốn trở về?
Hay.. Ái Nhi này ngại ngùng?
Không thể nào đâu!
Cô nàng vốn đang nghĩ anh gay, thân mật hoặc gọi “bà xã”, “vợ yêu” gì đó với cô nàng chẳng khác gì chị em bạn dì với nhau hết. Hừ, nhất định anh phải hỏi cho ra lẽ!
“Anh xem, quần áo hẳn hoi để ra ngoài cũng không có!” Tịnh Nhi đột nhiên bị trừng lập tức giải thích theo thói quen “Hôm nay đến SM tôi còn bị người ta cười vì ăn mặc bôi nhếch đấy!”
“Ai cười?” Đại Thần không hi vọng người ta chú ý đến Ái Nhi nhà anh, thế nhưng lại càng không thích có kẻ nào đó làm tổn thương đến cô “Chỗ đó chưa chắc đã an toàn, Lý tổng cậu ta…”
“Tôi làm sao cơ?” Giọng nói mang đậm tính chất nữ vương kéo tuột Tịnh Nhi và Đại Thần ra khỏi không gian lãng mạn.
Hiển nhiên không cần nói thêm mọi người cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai!
Bạn Nhi và bạn Thần đồng loạt quay người lại, bàn tay Tịnh Nhi vốn đang nắm trên tay Đại Thần cũng suýt tuột xuống vì ngạc nhiên. Cũng may boss nhà ta nhanh tay nhanh mắt, thấy cô vừa định rời tay liền giữ lại, sau đó nhanh chóng ép Tịnh Nhi ngồi xuống ghế ngay bên cạnh mình.
Lúc này mới có thời gian quan sát người vừa tới, Lý tổng và Thanh Thúy – hai thành phần gần như chủ chốt của bữa tiệc ăn mừng kia không hiểu vì sao cũng có mặt ở nơi này. Bọn họ trai tài gái sắc cùng nhau đứng một chỗ lập tức tạo thành tổ hợp đẹp mắt vô cùng.
“Lý tổng?” Đại Thần nheo mắt, vẫn giữ chặt tay Tịnh Nhi giống như một sự thị uy. Lý tổng, cậu là đồ đại vô duyên, có thấy người ta đang thân thân mật mật đây không hả? Mặt dày làm phiền mãi thế là thế nào?
Hiển nhiên tiếng lòng nhức nách này của bạn Thần không tương thông được với tâm linh sắt đá của bạn Lý tổng. Vậy là với skill da mặt dày Lý tổng rất nhanh đã kéo Thanh Thúy ngồi xuống hai ghế đối diện, lưu loát khoát tay gọi phục vụ, đồ ăn một bàn bày ra nhanh chóng! Tiếp đến, với tư thái của chủnhà, Lý tổng cười đến nở hoa: “Mau ăn đi, Tịnh Nhi, nhà bên kia của cô ok rồi, chút nữa ăn xong tôi đưa cô trở về!”
*
Mấy người cùng nhau vừa ăn vừa “hàn huyên” một lúc lâu, thức ăn trên bàn càng lúc càng vơi. Thế nhưng giờ ăn buổi trưa qua đi, không có nghĩa là người trong nhà hàng sẽ ít. Không biết là do giá cả ở đây hợp lí hay là do không gian đẹp mà càng về chiều, càng có nhiều người tới ăn uống. Nhất thời xung quang vang lên ồn ã nhưng âm thanh nói chuyện, tiếng nhạc nhẹ nhàng, tiếng còi xe từ đường quốc lộ.. Điều này hòa cùng nội dung câu chuyện trên bàn ăn, không lâu sau đã ép Đại boss bốc hỏa!
Khuôn mặt cười như hồ ly của tên kia thật sự đáng ghét, nếu được, anh thực sự muốn băm nó ra làm trăm mảnh!
“Anh có vẻ không vui nhỉ?” Lý tổng lau khóe miệng, tao nhã uống trà và ăn đồ tráng miệng “Haha, có phải vì tôi đây vô tình phá hỏng buổi hẹn hò của anh không?”
“Cậu nhận xét tinh tế quá!” Đại Thần không phủ nhận mà trực tiếp khen tặng “Đã biết vậy sao còn cố tình làm?”
“Đừng đùa!” Lý tổng nghiến răng, vẫn cố cười ha hả như kiểu sảng khoái lắm “Như thế này đã tính là gì? Cũng chưa trả được một phần sự cay cú của tôi đối với anh!”
“Hai người..” Tịnh Nhi vốn im lặng nãy giờ, lúc này mới thu hết can đảm để lên tiếng. Trước khi nói còn lén lút nhìn một lượt người trên bàn, vô tình thế nào ánh mắt lại chạm phải đôi mắt sắc như dao của Đại Thần làm cô lập tức thoái lui “..Hai người sao phải căng thẳng thế..”
“Không có gì!” Đại Thần nắm chặt tay, đây không phải sợ hãi hay gì đó tương tự đâu! Anh biết thừa cái cô Nhi này đang nghĩ bậy rồi đây mà! Không khéo còn đang yy tưởng tượng anh và Lý tổng này có gian tình, rồi thì một cặp oan gia..
“Còn dám nói không có?” Lý tổng mặc dù là thiên tài kinh doanh, nhưng khả năng đoán tâm tình thiếu nữ lại vô cùng kém. Anh ta không nhìn đến đôi mắt hóng hint hừng hực của Tịnh Nhi mà tiếp tục chằm chằm Đại Thần “Trong mắt bọn họ tôi là hồ ly, lợi dụng được từ nhà đầu tư là anh không ít! Ai biết chứ? Chỗ nào quay phim cũng dính tới Bảo Bối, đó còn không phải PR gián tiếp cho tập đoàn của anh?”
“Tiểu Ngọc?” Đại Thần nhìn qua, đôi mắt nâu sáng lóe lên tia nhìn kì quái khác thường. Câu nói rất nhẹ, cũng không có nội dung rõ ràng nhưng lại làm Lý tổng im bặt, anh ta lập tức xoay người nhìn về phía sau.
Đồng loạt với hành động của hai người đàn ông, Thanh Thúy và Tịnh Nhi cũng không ngoại lệ. Hai cô đều quay lại quan sát con người mang mỹ danh “Tiểu Ngọc” đã lâu không thấy xuất hiện kia.
“Đại.. Đại Thần?” Tiểu Ngọc có chút sững sờ nhìn về bàn ăn bốn người, sau đó không đợi mọi người có phản ứng, lập tức cúi mặt bỏ chạy!
Vâng!
Chính xác là không nhầm đâu!
Tiểu Ngọc bỏ chạy một lời từ biệt cũng không thấy nói, trong phòng ăn đông đúc thi thoảng lại va chạm phải một hai người, tình cảnh vô cùng chật vật.
“Tiểu Ngọc!” Lý tổng có chút ngơ ngác “Thế là thế nào?”
“Chút nữa cậu đưa Ái Nhi về..” Đại Thần cài lại cúc áo vest, đứng dậy lưu luyến nhìn qua phía cô “..Tôi đi có việc một chút!”
“Này, anh đi đâu?”
“Đại Thần?”
“Đại Thần?”
“…”
Bình luận