Hạ Trừng còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.
Tô Hằng cầu xin: “Bà cô ơi, em đừng quá quan tâm chuyện của anh. Anh chỉ thấy qua mẹ gấp cưới vợ cho con, chứ chưa thấy qua em gái vội vã mang anh trai ra chào hàng bao giờ. Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng loại chuyện duyên phận này không thể miễn cưỡng. Em để tự anh đi tìm đối tượng anh thích được không?”
Hạ Trừng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đúng, là em rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.”
Tô Hằng trẻ cười khổ: “Không sao, em lo chuyện của anh cũng là vì em quan tâm anh. Anh cảm ơn em còn không kịp.”
Hạ Trừng liếc anh một cái, không nói lời nào, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc Viên Lỵ đi đâu rồi? Sao lúc cần cô ta xuất hiện thì cô ta lại mai danh ẩn tích vậy?
Đương nhiên Hạ Trừng sẽ không chủ động tác hợp cho bọn họ, cô còn chưa vô vị đến mức đó.
Huống chi Hạ Trừng cũng không thể đảm bảo mình có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với Viên Lỵ.
Nhưng xem tình hình hiện tại, Tô Hằng trẻ sẽ khó mà chạy rồi.
Hạ Trừng là người từng trải. Ngoài thời gian, cô biết phương pháp tốt nhất để quên đi một người chính là gặp được một người khác đáng để yêu hơn.Mặc dù cô không làm tốt lắm, nhưng ít ra khi thấy Tô Hằng già, cảm xúc của cô không còn dao động nhiều như trước.
Có khi cô nổi lòng từ bi, làm “nhân viên đường dây uất ức riêng” nghe hắn càu nhàu, an ủi tâm hồn trống rỗng của hắn.
Giống như hiện tại hắn đang đứng sau lưng cô mấy bước, liều mạng trừng mắt nhìn cô và Tô Hằng trẻ, mà cô vẫn có thể vờ như không thấy.
Cho nên nói, cô khuyến khích Tô Hằng trẻ làm quen bạn mới không phải là do cô ăn no rỗi việc, ở không đi tìm việc để làm.
Có trời mới biết chân mệnh thiên nữ của Tô Hằng trẻ đang ở xó xỉnh nào chờ anh.
Trừ khi bây giờ cô ta còn nhỏ, đang đi nhà trẻ. Nếu có lòng đi tìm, Hạ Trừng tin chắc chắn sẽ tìm được.
Lúc cô đang còn suy nghĩ, Lục Trí Viễn đã lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô.
“Hai anh em các người đang nói chuyện gì ở đây vậy? Anh có thể tham gia cùng không?”
Hạ Trừng liếc anh ta một cái.
Hành động của Lục Trí Viễn khiến anh ta trông thật ấu trĩ, nhưng cô sẽ không làm anh ta khó xử trước mặt Tô Hằng trẻ.
Tô Hằng chỉ cười, không nói lời nào.
Lục Trí Viễn chủ động đưa tay tới trước mặt Tô Hằng: “Xin chào, tôi tên là Lục Trí Viễn.” Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi.
“Hân hạnh, tôi là Tô Hằng, anh trai của Hạ Trừng. Cô ấy cũng thường nói với tôi về cậu.”
Lục Trí Viễn nhíu mày: “Có phải cô ấy thường nói xấu về tôi không?”
Tô Hằng đáp: “Không có, cô ấy nói ở bên cạnh cậu rất vui vẻ.”
Lục Trí Viễn quay đầu nhìn Hạ Trừng chằm chằm, hỏi: “Em chỉ cảm thấy vui vẻ thôi sao?”
Ánh mắt của anh ta chứa đựng quá nhiều ẩn ý, anh ta lại còn cố ý hỏi như vậy khiến cô có hơi ngượng ngùng.
Bình thường Lục Trí Viễn không phải như vậy. Anh ta cực kỳ thông minh, cũng biết tiến biết lùi, anh ta biến thành thế này chỉ có một lời giải thích, anh ta đang tuyên bố quyền sở hữu.
Mặc dù trông rất ngốc, nhưng dường như đàn ông ở bất kỳ độ tuổi nào cũng đều làm chuyện này không biết mệt.
Chuyện côn đồ tranh giành con gái này rất phổ biến, không cần nói thêm.
Ngay cả ở mấy bữa tiệc cao cấp cũng có những tên đàn ông quần áo chỉnh tề, ôm eo bạn gái đi lại khắp nơi. Bọn họ sẽ tán gẫu với bất kỳ người nào đi ngang qua mình, chỉ sợ người khác không biết cô gái đang đi theo bên cạnh họ là ai.
Nhưng nếu nói Lục Trí Viễn không tự tin, không bằng hãy nói Tô Hằng trẻ tạo cho anh ta cảm giác uy hiếp quá lớn.
Hạ Trừng rất đau đầu, nếu cô thật sự là một đại mỹ nữ, hoặc không thì vui vẻ làm một “Mary Sue”, nhưng hết lần này tới lần khác cô không phải. Huống chi cô cũng không thích loại quan hệ nhiều người hỗn loạn thế này.
Tô Hằng trẻ phát hiện cô xấu hổ, anh nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Hạ Trừng đang nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho tôi. Nhưng cậu cũng biết loại trạch nam nghiện công việc như chúng ta vốn không có nhiều cơ hội quen biết phụ nữ.”
Lục Trí Viễn còn chưa ngốc tới mức không biết Tô Hằng chỉ đang ra vẻ khiêm tốn.
Một người được tạp chí kinh tế tài chính viết bài đặc biệt, một ông chủ của một công ty có giá cổ phiếu đang lên với tốc độ kinh người mà lại không tìm ra bạn gái? Chắc chắn là đang nói đùa.
Lục Trí Viễn nói: “Tôi cũng có một đề nghị, cậu có thể cân nhắc. Nếu quý công ty có nhiều nhân viên nam nữ độc thân, không bằng chúng ta tổ chức một buổi hoạt động quan hệ hữu nghị thật lớn. Lúc đó chúng ta phát đi công văn PR, mời các nhà truyền thông đến săn tin, chắc chắn sẽ có tác dụng trực tiếp đối với việc đề cao hình ảnh của công ty.”
Tô Hằng trẻ im lặng một lúc, nghiêm túc suy xét đề nghị của Lục Trí Viễn. Anh ta có thể làm giám đốc của một công ty quảng cáo số một số hai trong nước, đương nhiên ý tưởng, sáng kiến là không tầm thường.
Tô Hằng trẻ đang gấp gáp muốn đưa nền tảng phần mềm mua sắm của anh vào hoạt động tiêu dùng hằng ngày của người dân trong nước. Nhưng nếu cứ quảng cáo mãi, sẽ chỉ khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi, khó khiến người ta tin tưởng rằng mua sắm qua mạng tiện lợi và đơn giản hơn mua sắm thực tế.
Anh muốn biến hình ảnh của công ty mình trở nên giống với một công ty khoa học kỹ thuật ở nước ngoài.
Nền tảng ứng dụng mua sắm nhất định phải tạo cho mọi người cảm giác đồng nhất, một loại kết hợp mới mẻ, trào lưu và có tính người nhiều hơn. Mà chuyện đó lại không mưu mà hợp với đề nghị Lục Trí Viễn vừa nói.
Dựa vào đãi ngộ tốt và phúc lợi đặc biệt bọn họ dành cho nhân viên, có thể khiến cho người ngoài sinh lòng hảo cảm đối với công ty, thậm chí tất cả mọi thứ của công ty.
Tô Hằng trẻ suy nghĩ một lúc, nói: “Đa số nhân viên trong công ty tôi là nam, nếu như chỉ tổ chức bữa tiệc hữu nghị trong nội bộ công ty thì có thể có nhiều nhân viên nam sẽ bị gạt sang một bên. Như thế cũng không xong, không thể để bọn họ hy sinh cả một ngày chỉ để ăn rồi ngồi chờ bên cạnh.”
Hạ Trừng nghe vậy thì nhớ tới chuyện quan hệ hữu nghị với máy tính lúc cô mới lên đại học.
Tô Hằng trẻ gọi đó là “trong lòng có sự cảm thông” phải không?
Hay là “chuyện mình không muốn thì đừng bảo người khác làm”?
Bình luận